Không hiểu sao mình khá thích chương này, nhất là khúc cuối
Chương 21: Truy tìm hoả độc quả
Trời mới tờ mờ sáng nhưng cổng lớn Thiên Nguyệt Thành đã tấp nập người ra kẻ vào. Để tránh kinh động mọi người, Lâm Hoàng không phi hành nữa mà cho hồn ngọc nhẹ nhàng rơi lên nóc một chiếc xe chở hàng, sau đó tiến vào thành. Khi đến một con ngõ nhỏ gần Vân Lai khách sạn, hắn liền nhân lúc không ai để ý mà hiện thân, khôi phục lại dung mạo và ung dung đi trở vào bên trong khách sạn. Thật ra, Lâm Hoàng cũng từng nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này, bởi nếu làm thế thì ắt hẳn bọn Hoa Thiên sẽ quay lại trút giận lên đầu dân làng.
May mắn cho Lâm Hoàng, hắn vừa trở về không lâu thì Trần tiên sinh cũng về đến. Lần này, lão không đi một mình mà còn dắt theo một đầu hung thú dữ tợn, lông xù xì, toàn thân đen như mực, răng sắc như dao. Nghe nói đây là loài động vật ăn tạp, thường xuất hiện ở vùng rừng thiêng nước độc, chẳng những to lớn, chiến lực hung hãn, mà còn có biệt tài đánh hơi rất giỏi, nên được gọi là truy tung thú hoặc hắc mao quái, là loài quái thú hiếm lạ, vạn kim khó cầu. Lần này, vì quyết tâm truy tìm hoả độc quả nên tứ phu nhân, thân mẫu của Hoa Thiên đã không tiếc mọi giá tìm mua bằng được loài thú này. Chính nhờ có hắc mao quái nên Trần tiên sinh mới xác nhận được nơi hạ lạc của hoả độc quả.
Vốn dĩ, hắc mao quái đang ở vùng phụ cận Hắc Liên sơn, nhưng do lo lắng cho an nguy của Hoa Thiên, cũng như muốn truy bắt nữ thích khách, nên Trần tiên sinh không ngại vất vả, bôn ba suốt đêm để mang nó về. Rất may, Từ Linh Nhi tâm tư linh mẫn, nàng biết sớm muộn gì đám Hoa Thiên cũng dốc toàn lực truy bắt mình nên đã cao chạy xa bay.
Vừa về tới chưa lâu, Trần tiên sinh liền gọi Lâm Hoàng lên để hỏi xem đêm qua hắn có nghe được tung tích của thích khách không. Lâm Hoàng biết thế nào lão cũng tìm mình, lại biết nhuyễn giáp của Từ Linh Nhi có tác dụng ngăn trở âm thanh, nên hắn mới dựa vào đó tuỳ cơ trả lời, rốt cuộc cũng qua được một ải.
Phủ thành chủ và Hoa Thiên tiếp tục dành buổi sáng để truy bắt nữ thích khách nhưng đều hoài công. Cuối cùng, sợ trễ nãi chính sự, Hoa Thiên giao lại trách nhiệm cho Ngô Kinh Dương, sau đó tập trung toàn bộ thủ hạ, ngay trong ngày khởi hành đi Hắc Liên sơn.
……
Nửa ngày sau.
Thái dương toả ánh nắng, soi sáng vạn vật. Trời đã vào thu, ánh mặt trời không còn gay gắt như mùa hè mà đã trở nên dịu dàng hơn, từng cơn gió nhè nhẹ thổi làm lòng người phơi phới. Tuy nhiên, trên đường cái lúc này, một đoàn người ngựa đang rồng rắn nối đuôi nhau phi nước đại, làm bụi bay mịt mờ, phá hỏng cả cảnh lãng mạn của mùa thu.
Trên cơ bản, Hắc Liên sơn chỉ cách Thiên Nguyệt Thành chưa đầy tám trăm dặm, nên với cước bộ ngày chạy ngàn dặm của hãn huyết bảo mã, Trần tiên sinh mới có thể vừa đi vừa về trong một ngày đêm. Nhưng do lần này phải huy động toàn bộ nhân lực, vật lực để lên đường, nên tốc độ của đám Hoa Thiên có phần chậm hơn. Đội ngũ của gã khá hùng hậu, khoảng hơn năm trăm người, bao gồm cao thủ như Trần tiên sinh, Mã Thi, một nhóm võ giả tinh nhuệ, đương nhiên không thể thiếu hắc mao quái.
Đoàn người hùng hổ nối đuôi nhau, từ xa trông như một con rắn khổng lồ. Dù là lúc khẩn thiết, Hoa Thiên vẫn không quên giữ phong cách quý tộc, ung dung nằm trong xe hưởng dụng hoa quả. Lâm Hoàng thì an tĩnh ngồi sau yên ngựa do thị vệ cầm lái, cạnh bên hắn,một chiếc xe ngựa khác đang chở một cái lồng sắt. Bên trong lồng, hắc mao quái liên tục gầm gừ, mũi hếch lên, mồm thì hít hà như cảm ứng được điều gì.
Trần tiên sinh đã nhìn thấy cử động của hắc mao quái, lão vung tay lên, hét lớn:
“Mọi người dừng bước!”
Cả đoàn người ngựa lập tức ngừng lại. Hoa Thiên cũng xuống xe. Trần tiên sinh tiến tới chỗ Hoa Thiên, khẽ gật đầu với gã, sau đó lão bước lên, nhìn khắp mọi người một lượt rồi nói:
“Chư vị huynh đệ, võ giả chúng ta vốn kiếm ăn bằng đầu gươm lưỡi giáo. Đã là nhân sĩ võ lâm, thì chuyện sống chết coi là lẽ thường tình, huống hồ chi, chúng ta chịu ân sâu của trang chủ, nay có dịp đền đáp, kính mong chư vị cố gắng đồng tâm hiệp lực, dốc lòng vì công tử làm việc. Lão phu thay mặt công tử cam đoan, chỉ cần bất cứ ai trong số chúng ta tìm được hoả độc quả, thì tất cả mọi người đều được tăng một bậc lương bổng, riêng bản thân người đó được trọng thưởng vạn kim, từ nay cơm áo không lo, gia quyến cũng đời đời hưởng sự che chở của công tử!”
“Đa tạ công tử! Đa tạ tiên sinh!”. Mọi người đồng thanh cảm tạ.
“Hiện tại chúng ta đang ở phụ cận Hắc Liên sơn. Các huynh đệ hãy phân tán ra, cùng nhau truy tìm hoả độc quả. Như đã nói, quả có màu đỏ như máu, sờ vào nóng như lửa. Huynh đệ nào may mắn tìm thấy, chớ có vọng động mà bứt dây động rừng, chỉ cần dùng kèn ra hiệu, lão phu tự khắc tìm đến!”. Trần tiên sinh căn dặn kỹ càng, lại lấy ra một rương gỗ chứa đầy kèn lá, phân phát cho mọi người.
“Tuân lệnh công tử! Tuân lệnh tiên sinh!”. Tất cả lại đồng thanh hô to, sau đó mỗi người cầm một chiếc kèn, chia nhau hăm hở lên đường. Lâm Hoàng được “ưu ái” đi cùng nhóm của Hoa Thiên, Trần tiên sinh, Mã Thi, hắc mao quái và vài tên hộ vệ tinh tráng. Thông thường, tu luyện giả khi tìm được mục tiêu sẽ dùng pháo hiệu hoặc bột khói để thông báo cho đồng đội, nhưng lần này, không chỉ có mình Hoa Thiên mà một vài thế lực khác cũng biết được tin tức hoả độc quả, nên Trần tiên sinh mới đổi phương thức liên lạc sang kèn hiệu, đồng thời cẩn thận dặn dò như vậy.
Lại nói về Hắc Liên sơn, là dãy núi đá vôi hình thành đã muôn vạn năm, độ cao hơn năm ngàn mét, trải dài vạn dặm từ phía bắc Thiên Nguyệt Thành đến gần trung bộ Vân Lai đế quốc. Trên đỉnh núi có một hồ nước lớn, trong mọc rất nhiều hoa sen màu đen, nên được gọi là Hắc Liên sơn. Tương truyền thời thượng cổ, đây là đỉnh núi thiêng, có thần nhân cư ngụ. Nhưng năm tháng trôi qua, dâu bể tang điền, đến ngày nay chẳng còn mấy ai tin vào truyền thuyết đó. Thỉnh thoảng chỉ có một ít tán tu hoặc dân địa phương lên núi chứ võ giả bình thường ít khi qua lại.
Hiện tại, nhóm Lâm Hoàng đã ở vùng phụ cận chân núi, từ xa xa có thể nhìn thấy đỉnh núi cao vút trong mây, trông như một toà lâu đài sừng sững. Cảnh sắc nơi đây không được xanh mát như ở Cẩm Sơn, bù lại có đá vôi trắng xoá, thảm thực vật đa dạng, cũng xứng là một thắng cảnh.
Đợt hành động lần này, để tăng tối đa khả năng tìm được hoả độc quả, Trần tiên sinh mới mang theo hắc mao quái và Lâm Hoàng theo nhóm mình. Thử nghĩ xem, trong nhóm có một người nghe được âm thanh vạn vật, một thú giỏi về đánh hơi, lại thêm bản thân lão chuyên luyện thần thức, quả thật còn đội hình nào lý tưởng hơn?
Càng đến gần chân núi, hắc mao quái càng hít hà nhiều hơn. Trần tiên sinh liền ra hiệu cho cả nhóm dừng bước. Lão nheo mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó quay sang nói với Lâm Hoàng:
“Lâm tiểu hữu, phiền tiểu hữu rồi!”
“Nào dám, nào dám!”. Lâm Hoàng khẽ mỉm cười thi lễ, sau đó ngồi xếp bằng, điệu bộ như vận dụng cảm âm để nghiên cứu , Trần tiên sinh cũng lấy ra U hồn tháp, bắt đầu dùng thần thức để tìm kiếm. Thật ra ngay từ đầu, Lâm Hoàng đã luôn luôn tập trung nghe ngóng xung quanh. Theo cảm nhận của hắn, ngoại trừ Hoa Thiên và năm trăm thủ hạ, thì có ít nhất vài trăm người khác đã xuất hiện ở phụ cận Hắc Liên sơn. Bọn họ có lúc đi theo nhóm đông người, có khi chia thành tốp nhỏ vài người như nhóm Lâm Hoàng, độc hành cũng không thiếu, trong đó có vài luồng khí tức rất mạnh mà Lâm Hoàng không tài nào dò xét được. Ngoài ra, hắn cũng chẳng cảm nhận được gì ở khu vực trên đỉnh núi, giống như nơi đó có thứ gì đó chặn hắn lại.
Tổng cộng, lúc này có khoảng một ngàn người đang lùng sục từng tất đấc ở khu vực này, va chạm là điều khó tránh khỏi.
……..
Trên đỉnh Hắc Liên sơn.
Nơi đây mây mù uốn lượn, tầm mắt người bị che khuất, nhưng nếu từ trên cao nhìn xuống, vẫn thấy một hồ nước rộng chừng hơn trăm mét. Mặt hồ xanh ngắt, tuy nhiên lại mọc lên vô số hoa sen màu đen trông rất kỳ lạ. Khác với khung cảnh nhộn nhịp dưới chân núi, không khí nơi này khá vắng vẻ, trầm lặng, hầu như không có một loài sinh vật nào tồn tại, có chăng chỉ là những đoá hắc liên kia.
Giữa khung cảnh tĩnh mịch có phần u ám đó đột nhiên vang lên tiếng nước khua, từ dưới đáy hồ, một bóng người chợt ngoi lên mặt nước. Đó là một nữ nhân, một nữ nhân đẹp đến khó tin. Lúc này đây, nàng đang vốc từng vốc nước tưới lên tấm thân loã lồ mỹ lệ của mình.
Nữ nhân có làn da trắng lạ lùng, nếu không muốn nói là trắng đến loá mắt. Từ đằng xa nhìn lại, màu trắng trên da thịt khiến nàng trông như khối bạch ngọc, nổi bật giữa màu xanh ngắt của nước hồ hay màu đen của hoa sen. Mái tóc nàng đen mượt, sâu thẳm hơn cả màn đêm, thân hình mạn diệu, lả lướt đường cong mê người. Nàng sở hữu dung nhan hoàn mỹ, hàng mi thật dài, đôi mắt sắc lấp lánh tuệ quang, nhưng đặc sắc nhất là đôi môi nâu trầm, trái ngược với bờ môi đỏ của Khúc Ngọc Lan, Từ Linh Nhi hay môi hồng của bạch y tiên tử. Sắc môi nâu trầm cộng với màu đen của hoa sen, tương phản với màu trắng của da thịt tạo nên một bức tranh mỹ lệ nhưng cũng yêu dị đến khó thở.
Nữ nhân thoả thích nô đùa, tắm táp, tung bọt nước trắng xoá phủ lên người nàng lấp lánh. Bất chợt, nàng khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía dưới chân núi.
Nàng đứng dậy, chầm chậm bước ra khỏi hồ nước, chẳng biết từ đâu, bênh cạnh nàng bỗng xuất hiện một chiếc khăn lụa. Chiếc khăn như có người điều khiển, bay phủ lên thân thể nàng. Giây phút đó, bầu trời bỗng hơi tối lại, dường như tạo hoá cũng đang tiếc nuối cảnh xuân quang vừa mất.
“Một đám sâu kiến, làm mất cảm hứng của bổn cung…”. Nữ nhân khẽ hé môi, đôi mắt vẫn dõi về phía chân núi.