Thiên Tru Biến – Chương 2: – Botruyen

Thiên Tru Biến - Chương 2:

Chương 1: Thiếu niên hàng lâm
Cài Đặt Sau
Trailer Thiên Tru Biến

“Bổn vương sinh năm Ất Dậu, nhằm ngày Dần, tháng Tí năm Triều Tông thứ 13, họ Lăng, tên Túc, tên chữ là Hiệu Hiền, là con trai thứ 13 của Thanh Hiền Vương Lăng Ngọc. Lúc bổn vương xuất thế, có dị tượng đản sanh, mây lành bay vào nhà. Từ nhỏ bổn vương đã nổi tiếng thông tuệ. Một tuổi đã biết nói cười, ba tuổi đã làu thông kinh sử, năm tuổi bắt đầu tu tập Trường Sinh công. Năm 15 tuổi thành tựu thần công, được xưng tụng là “Vân Linh đệ nhất thiên tài”, được sắc phong là Trí Võ Vương. Danh tiếng bất tận, vinh quang không kể đâu cho xiết.
Chẳng ngờ trong một lần bổn vương bế quan tham ngộ, kẻ thù tìm đến cửa, tàn hại gia can, không những vậy còn ám toán khiến bổn vương tàn phế, tu vi đại giảm. May là có người cận vệ xả thân cứu giá, bổn vương mới thoát thân, nhưng từ bấy giờ đã mất đi tung tích của thê nhi. Nuốt huyết lệ vào lòng, bổn vương lao vào khổ luyện, hòng mong có ngày báo cho xong thù. Trải qua thiên tân vạn khổ, chịu đủ cay đắng ghẻ lạnh của thế gian, một lần nữa bổn vương luyện được thần công. Nhưng khi bổn vương tìm đến kẻ thù để rửa hận thì hỡi ôi, mới nhận ra bấy lâu nay, vì cứu mạng ta mà thê tử đã cam nguyện hiến thân cho hắn, không những vậy nhi nữ của ta còn nhận giặc làm cha. Công lực của hắn vẫn hơn ta một bậc, nên một lần nữa, ta lại bị đánh bại, lại phải nhờ thê tử đứng ra van cầu, lưu cho ta mạng sống.
Bao đau đớn, khuất nhục nén dồn, một lần nữa ta lại khổ tu, quyết tâm báo hết oán cừu. Tiếc thay, trời không chiều lòng người, thương tích tích tụ nhiều năm dần dần bộc phát, khiến ta gục ngã. Nay còn chút hơi tàn, ta quyết ý truyền lại hết y bát cho người hữu duyên, những mong một ngày, ngươi có thể giúp ta đánh bại hắn, giải cứu thê tử ta, đồng thời cho nữ nhi của ta biết chân tướng sự thật. Có vậy, bổn vương mới được an lòng, ngậm cười nơi chín suối, còn bằng không, ta có chết cũng không siêu sanh!
Nhớ lấy, khi nào luyện thành thần công thì hẵng tìm đến kẻ thù chứ đừng nóng vội mà hại đến thân. Kẻ thù của bổn vương là…”
……….
Cảnh nội Vân Lai quốc, Huyền Tôn lục địa, Thiên Huyền Tinh.
Ầm ầm!
Tiếng sấm đột ngột vang lên giữa trời đêm khiến Lâm Hoàng giật mình tỉnh dậy giữa cơn mơ.
Hắn cười khổ, quệt trán lau mồ hôi. Đây không biết đã là lần thứ mấy hắn nghe thấy tiếng nói đó trong giấc ngủ. Điều kỳ quái là, hầu như cứ cách vài ngày, khi hắn bắt đầu đi vào giấc mộng, thì tiếng nói đó lại vang lên trong đầu, kể về câu chuyện bi thương của người tự xưng là “Trí Võ vương” đó. Giọng điệu trầm buồn, nửa như tự sự, nửa như than oán, đôi khi lại chất chứa căm hờn, khiến cho hắn luôn luôn mang một nỗi buồn man mác khi tỉnh giấc. Đúng ra, đó cũng là sự đồng cảm mà ra.
Tại sao một thiếu niên mới tuổi 15-16 như hắn lại có thể có sự đồng cảm với câu chuyện của một người đàn ông đã dày dạn sương gió?
…….. Nguyên lai, hắn cũng không phải là người của thế giới này.
Nơi hắn sinh ra và lớn lên, được gọi là địa cầu. Là một hành tinh trong Thái Dương hệ.

�i

Bản thân hắn cũng chẳng phải là một thiếu niên, mà là một người đàn ông đã trên 40 tuổi, tên thật là Lâm Vinh Hoàng, người nước Nam.
Kiếp trước (tạm gọi như thế) hắn là một doanh nhân thành đạt, một hình mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt bao người. Sinh ra trong một gia đình bần hàn, dưới đáy xã hội, từ nhỏ hắn lập chí vươn lên, thoát khỏi cảnh nghèo nàn túng quẫn. Bằng vào một cái đầu khôn ngoan, nhạy bén, cộng thêm giỏi luồn lách, biết nắm bắt thời cơ, hắn nhanh chóng tạo dựng mối quan hệ với các nhân vật chóp bu trong nền kinh tế. Chưa kể trời sinh hắn một ngoại hình ưa nhìn, rất hấp dẫn với người khác giới, nên hắn luôn được ưu ái khi làm việc với các nữ doanh nhân, kể cả các “quan bà”, vợ các “quan lớn”, cũng không ngoại lệ.
Công việc kinh doanh ngày một thăng tiến, vợ đẹp con ngoan, nhà cao cửa rộng, tưởng như không gì có thể làm hắn hài lòng hơn. Nhưng rồi, hắn vướng phải một sai lầm tai hại, sai lầm lớn nhất cuộc đời hắn: bước chân vào quan lộ. Hóa ra, nhà đẹp lầu cao, siêu xe, hay những cuộc vui chơi bên các người đẹp, những lần du hí nơi trời tây, tiêu pha thả cửa…đã không còn đủ thỏa mãn hắn. Cái hắn muốn bấy giờ là quyền lực. Cái hắn muốn là vị thế để người người người phải kiêng nể, e dè, hòng bù đắp lại những tủi hổ, thiệt thòi thuở bé thơ. Chưa kể, một khi đã có quyền lực trong quan trường, thì công việc kinh doanh của hắn cũng sẽ vô sự tự thông, có khi còn thuận lợi hơn bây giờ.
Thế nhưng chốn quan trường nào phải trò đùa, những mối quan hệ, vây cánh…còn phức tạp, rắc rối gấp chục lần so với thương trường. Bản thân hắn dù đã lường trước khó khăn, nhưng rốt cuộc cũng không đứng vững. Hắn bị “chụp mũ”, quy kết cho nhiều tội danh nghiêm trọng. Gia đình tan nát, vợ con ly tán, còn hắn đánh hơi được nguy hiểm nên đã kịp lên đường tẩu tán trước khi bị tống vào nhà giam.
Tuy nhiên, không may cho hắn, hay có thể nói là “thiên bất dung gian” (dù bản thân hắn có thật sự “gian” hay không thì chỉ có ông trời biết), trên đường bôn tẩu, chiếc xe chở hắn gặp nạn lao xuống vực, toàn bộ người trên xe đều tử nạn.
……..
Khi hắn tỉnh lại, thì phát hiện mình đã “đầu thai”, hay nói đúng hơn, là ký ức, tâm trí của hắn đã chuyển tiếp vào đầu một thiếu niên 15 tuổi tên Lâm Hoàng.

Thế giới này không có tên gọi chung, chỉ biết, nơi hắn ở là một làng chài nhỏ ven biển Đông Hải, thuộc Vân Lai đế quốc, đại lục Huyền Tôn. Tương tự như cố hương của hắn là nước Nam ở lục địa Á Âu. Về văn hóa, văn minh nơi đây cũng mang đậm màu sắc Châu Á thời cổ, với các công trình, đền đài kiến trúc, hệ thống giáo dục, sinh hoạt…đậm tính Á Đông.
Bản thân Lâm Hoàng kiếp này là trẻ mồ côi, được một vị thầy lang nhặt được trong khe núi rồi mang về nuôi nấng từ nhỏ. Khi còn bé, hắn nghe kể rằng, lần đó ông lên rừng hái thuốc. Khi vừa đến chân Cẩm Sơn, thì bỗng dưng nghe có tiếng trẻ khóc. Ông tò mò, bèn tìm kiếm xung quanh thì phát hiện một đứa bé sơ sinh còn đỏ hỏn đang nằm trên phiến đá. Trên người bé chỉ quấn chiếc tã lót, cổ đeo vòng ngọc có khắc chữ “Hoàng”.
Đau đớn là, lúc ông phát hiện, thì gương mặt bé đã bị dã thú cắn nát, tuy mắt, mũi, miệng, ngũ quan còn đủ cả, nhưng một phần da và cơ mặt bé đã bị tàn phá nghiêm trọng, không thể cứu chữa. Động lòng trắc ẩn, ông mang bé về chăm sóc, nuôi dưỡng.
Vốn sống cô đơn, nên ông xem bé như con đẻ, dốc lòng truyền dạy y thuật, lại đặt tên là “Hoàng” theo chữ ghi trên ngọc bội, cho theo họ ông là họ Lâm. Đứa bé đó chính là Lâm Hoàng sau này.
Lâm Hoàng bản tính thật thà, chất phác, do ảnh hưởng của vết thương thuở bé, nên trí tuệ chậm chạp, ngu đần. Mãi đến năm 10 tuổi mới biết đọc chữ, hằng ngày phụ giúp cha nuôi hái thuốc, bắt mạch, chẩn bệnh…cho dân làng. Cũng may người dân nơi đây thuần hậu, chân chất, xung quanh 20 dặm lại không có thầy lang, nên họ rất mực tôn trọng cha nuôi hắn. Nhờ đó mà hắn cũng không chịu cảnh bị khinh nhờn, hiếp đáp.

Nhưng rồi, thời gian yên ấm không được bao lâu. Năm Lâm Hoàng được 12 tuổi, cha nuôi hắn lên núi hái thuốc chẳng may bị trượt chân té xuống vực, gãy xương. Ông được dân làng phát hiện đem về cứu chữa, tuy tạm giữ được tánh mạng nhưng phải nằm một chỗ. Oái ăm là, trong làng ngoài ông thì không còn thầy lang nào khác, còn đứa con nuôi Lâm Hoàng lại ngờ nghệch, ngu si, chỉ biết hái thuốc và xử lý các bệnh nhẹ, nên vết thương của ông bị nhiễm độc, rồi lớn dần, ông qua đời chỉ vài tháng sau đó. Dân làng thương tình, góp tiền chôn cất ông đàng hoàng, sau đó thay nhau cưu mang đứa con đần độn của ông. Mà họ có ngờ đâu, năm Lâm Hoàng 15 tuổi, ngay giữa đêm đang ngủ thì bị sét đánh trúng, từ đó mà ký ức, tâm trí của Lâm Vinh Hoàng thời hiện đại bắt đầu tiếp quản thân xác hắn…
………
Lâm Hoàng vớ tay lấy chiếc giỏ trúc treo trên cửa, sau đó bước ra ngoài, khóa cửa lại, cất bước thẳng hướng chân núi, lúc này trời vẫn còn sớm.
Đã 6 tháng kể từ ngày hắn đầu nhập vào thế giới này. Tâm tình hắn cơ bản đã hòa nhập vào nơi đây. Cái thế giới này, theo những gì người trong làng kể cho hắn, rộng lớn vô ngần. Vân Lai đế quốc nơi hắn ở, diện tích tính theo đơn vị thời nay thì đến hơn 3 triệu km2, nhân khẩu hơn trăm triệu người. Nếu đặt ở thời hiện đại thì có thể xem là một nước lớn rồi. Nhưng ở thế giới này, chỉ riêng Huyền Tôn lục địa thì có đến vài chục quốc gia như vậy. Vân Lai đế quốc chỉ được xem là quốc gia tầm trung mà thôi. Còn ngoài Huyền Tôn lục địa ra, còn có đại lục, lục địa nào khác không, rộng lớn đến đâu thì dân làng không thể biết. Cả đời họ nhiều khi còn chưa bước ra khỏi cổng làng nửa bước, nên họ chỉ biết đến thế là cùng.
Cái thế giới này còn có một điểm đặc sắc, đó là “tu luyện giả”. Theo những gì Lâm Hoàng nghe được từ dân làng, thì tu luyện giả là những người có phép phi thăng độn địa, dời non lấp biển, không gì không làm được. Trong mắt họ, đó là những bậc chí cao, thần tiên mà cả đời họ chẳng dám mơ tưởng tới. Riêng Lâm Hoàng khi nghe họ miêu tả về tu luyện giả thì chỉ nửa tin nửa ngờ. Bản thân hắn là người hiện đại, nên đối với những lời đồn đại này ít nhiều cũng có sức miễn dịch.
……..
Buổi sáng sương sớm, không khí khá mát mẻ trong lành. Lâm Hoàng sải bước đi trên thông đạo hướng về Cẩm Sơn. Cẩm Sơn là ngọn núi cao nhất trong 10 dặm xung quanh, địa thế núi tuy hiểm trở, nhiều dốc đứng, nhưng bù lại dược thảo mọc nhiều, lại có nhiều cây thuốc quý, nên lúc trước cha nuôi và hắn vẫn vào đây hái thuốc mỗi ngày.
Lâm Hoàng vốn trí năng chậm chạp, nhưng dưới sự tận tình dạy dỗ của người cha nuôi, hắn vẫn có khả năng phân biệt và hái lượm nhiều loại dược liệu. Do đó, trước khi bị nhập thể, hằng ngày hắn lên núi, hái ít dược liệu đắp đổi với dân làng kiếm sống qua ngày. Việc làm này vẫn được duy trì sau khi Lâm Vinh Hoàng đã nhập vào thân xác hắn.
Đường từ gian nhà tranh nhỏ của Lâm Hoàng đến Cẩm Sơn có băng qua một con suối nhỏ. Nước suối trong lành, mát ngọt vô cùng. Tâm tình sảng khoái, Lâm Hoàng vốc vài ngụm nước suối để rửa mặt và giải khát.
Ánh nắng dìu dịu buổi sáng chiếu rọi, phản chiếu gương mặt hắn trên con suối. Đó là một gương mặt xấu xí đến mức nhiều người phải giật mình nếu lần đầu tiếp xúc. Một bên má trái của hắn bị lõm vào, chỉ để lại một lớp da sần sùi, nham nhở. Từ mắt phải cho đến trán của hắn cũng có một vết sẹo dài lâu ngày đã lên da. Đây là hậu quả của việc bị dã thú cắn xé khi xưa. Dù cha nuôi đã cứu được tính mạng hắn, nhưng ông vô pháp giúp hắn chữa trị được gương mặt. Thật lòng mà nói, hắn có diện mạo khá thanh tú. Mũi cao, lông mày rậm, nếu không có những nét tàn phá như tờ giấy trắng bị người ta vẽ nguệch ngoạc những vết mực đen, thì chắc chắn hắn là một mỹ nam tử, đáng tiếc…
Suốt cả thời thơ ấu, dù tâm trí ngờ nghệch, nhưng hắn đã ý thức được diện mạo đáng sợ của mình. Những đứa trẻ trong làng đều dè bỉu, xa lánh hắn. Nếu không vì cha hắn là thầy lang duy nhất trong làng thì hắn đã không tránh khỏi cảnh bị hiếp đáp, bắt nạt. Tuy nhiên, cũng có những người tốt, luôn đối xử khoan hòa với hắn…
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.