Chân thành cáo lỗi vì chậm trễ, nhai tạm nha bà con, chương này dài hơn bình thường
Chương 17: Nữ thích khách
Dường như được phá bỏ lớp rào cản ngăn cách vô hình nào đó, không khí của buổi tiệc trở nên sôi nổi hẳn lên. Quan khách rộn ràng trao đổi, trò chuyện. Tất nhiên, nhân vật chính của đêm tiệc vẫn là Hoa Thiên, nhưng cũng không khó nhận thấy khá nhiều ánh mắt cú vọ liên tục đảo qua thân hình đầy đặn, nõn nà của Vương phu nhân.
Lúc này đây, Hoa Thiên mới thể hiện rõ khí chất con nhà quyền quý của mình. Không những khéo léo ứng đối, tiếp chuyện quan khách, gã còn giỏi pha trò, chủ trì buổi tiệc khiến cho Vương phu nhân dù vẫn giữ thái độ bình thản, điềm đạm tao nhã, nhưng cũng đôi lần phải lên tiếng tán thưởng. Mỗi lần nàng hé nụ cười, cả sảnh đường dường như sáng lên một chút, khiến bao kẻ phải thèm thuồng, si mê trước vẻ diễm lệ của nàng.
Lâm Hoàng vẫn lẳng lặng ngồi một góc tự rót tự uống, thỉnh thoảng mới có người lên tiếng định làm quen với hắn. Nhưng khi nhìn thấy “khuôn mặt đáng thương” của hắn, họ đều tự giác lui lại. Ngay cả Vương phu nhân cũng không ngoại lệ. Lúc nàng quan sát đám thuộc hạ của Hoa Thiên, ngoài những nhân vật cộm cán như Trần tiên sinh, Mã Thi, thì ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt hắn lâu hơn một chút. Trong sát na đó, dù không cần ngước nhìn, nhưng Lâm Hoàng vẫn cảm nhận được một chút thương hại, một chút xót xa, pha lẫn một tia khinh bỉ từ ánh mắt nàng. Hắn thầm cười khổ, chẳng biết nàng khinh bỉ hắn do ngoại hình xấu xí này hay do hắn là thuộc hạ của Hoa Thiên nữa?
Theo dự kiến ban đầu, bàn tiệc đêm nay sẽ có thêm tiết mục ca vũ góp vui. Nhưng do sự có mặt của Vương phu nhân, cảm thấy không tiện nên Ngô thành chủ quyết định thay thế bằng màn tạp kỹ, biểu diễn ảo thuật của đám kỳ nhân dị sĩ, cũng hấp dẫn không kém, khiến Lâm Hoàng phải thầm khen thành chủ chu đáo. Điều này cũng không lấy gì lạ, thông thường, trong phủ vương công, quý tộc, lúc nào cũng nuôi dưỡng một số ca vũ công hay nhân sĩ, ngoài việc dùng để phục vụ, chiêu đãi khách khứa, khi cần, thân chủ cũng có thể đem bọn họ ban tặng cho khách quý, xem như là một món quà vậy.
Lúc này đã gần đến giờ hợi, không khí đêm tiệc càng thêm cao trào, sôi nổi hơn bao giờ hết. Không ít khách nhân đã ngà ngà say, người còn giữ bình tĩnh thì cũng mặt đỏ như gấc. Tiếng chúc tụng, cạn ly vẫn không ngớt vang lên. Đám gia nhân, người hầu liên tục tới lui châm trà, rót rượu, thêm thức ăn. Hoa Thiên mặt như táo chín, nhưng vẫn còn khá tỉnh táo, tuy nhiên, thái độ gã ngày một ngả ngớn, lộ liễu. Đôi mắt híp của gã giờ đây không ngừng nhìn chằm chặp vào bóng dáng kiều mị của Vương phu nhân, chẳng còn chút kiêng kỵ nào, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ngọc. Về phần Vương phu nhân, dù chỉ một đôi lần nhấp chén, nhưng mặt nàng giờ đã ửng hồng,càng toát lên vẻ quyến rũ, mặn mà vô hạn. Đám nam nhân trong sảnh mặc dù vô cùng thèm muốn, nhưng vì e dè Hoa Thiên, nên chẳng ai dám tỏ thái độ gì bất kính với nàng.
Ngô Kinh Dương đảo mắt một vòng quanh đại sảnh, sau đó đứng lên, nói :
“Chư vị, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta hãy cùng cạn ly lần nữa, sau đó để lục công tử còn nghỉ ngơi. Người đâu, mau mang thuỷ hoạt tửu vào!”
Vừa dứt lời, đám hạ nhân liền lục tục mang một loạt khay rượu bằng bạc vào, quan khách cũng sửa soạn lại quần áo, đầu tóc chuẩn bị tan tiệc. Lâm Hoàng dù không biết thuỷ hoạt tửu này là gì, nhưng hắn cũng đại khái đoán được đây là một loại thuốc giải rượu đặc biệt. Vừa dùng để giải rượu, nhưng lại cũng có vị rượu, thường dùng để uống trước khi kết thúc đêm tiệc, giúp người uống không bị say khi ra về.
Trong chốc lát, chung rượu của mọi người đã được rót đầy, Ngô Kinh Dương tay cầm chung rượu, cất tiếng :
“Chư vị, chúng ta cùng chúc lục công tử chuyến này đại công cáo thành, sớm làm nên đại nghiệp!”
“Chúc lục công tử đại công cáo thành, sớm nên đại nghiệp!”, mọi người ai nấy đều cầm ly, đồng thanh hô to.
Hoa Thiên cũng mỉm cười, đứng lên nói : “Tạ chư vị! Bổn công tử nếu có thành tựu, ắt không quên sự tiếp đãi nồng hậu hôm nay!”, sau đó nâng chén, kê miệng uống.
Đúng lúc này, mí mắt Lâm Hoàng chợt nhảy, hắn ngưng thần lắng nghe, lòng thầm nhủ : “Cuối cùng cũng đến rồi!”
Ngay lúc mọi người đồng loạt kê miệng nhấp môi, thì trong đám hạ nhân đang lui ra khỏi sảnh, bỗng có một bóng người loé lên, đó cũng là người đi sau cùng trong hàng.
Thân ảnh như quỷ mị thoáng biến mất, sau đó xuất hiện ngay trước mặt Hoa Thiên, đó không phải ai xa lạ, chính là nữ hầu có dung mạo xấu xí mà Lâm Hoàng đã để ý trước đó.
Tốc độ nàng tựa thiểm điện, nhanh đến nỗi không một ai trong sảnh kịp có phản ứng. Cũng cần phải nói thêm là nàng chọn thời điểm ra tay quá chuẩn, vào lúc mọi người đang nâng chén, hai tay đều đang bận, lại là lúc tàn tiệc, ai cũng đều thả lỏng, hoặc ngà say. Không một ai có thể phát giác ra sự bất thường của nàng, ngoại trừ Lâm Hoàng đã sớm cảm nhận được bằng trực giác.
Thiếu nữ xuất hiện ngay trước mặt Hoa Thiên, nàng ngửa đầu, phun từ trong miệng ra một vật trắng sáng thẳng vào yết hầu gã. Nếu tinh mắt nhìn thật kỹ, mới thấy được đó là một miếng kim loại hình tròn, nhưng khi phun ra khỏi miệng nhỏ của nàng thì lại tự động xếp thành hình đầu nhọn. Đây cũng chính là âm thanh của kim loại mà Lâm Hoàng đã nghe được, từ đó mà chú ý tới nàng. Khi xác định được vị trí của kim loại được giấu trong miệng nàng, hắn đã đoán được chắc chắn nàng là thích khách. Chỉ có điều lạ là không hiểu tại sao cao thủ thần thức như Trần tiên sinh lại không phát hiện được?
Mảnh kim loại, giờ đây có lẽ nên gọi là thanh chuỷ thủ, bay với tốc độ xé gió về phía cổ Hoa Thiên. Cả sảnh đường dường như đóng băng, không ai kịp hành động gì, ngay cả Lâm Hoàng cũng nín thở, tập trung quan sát.
Choeng!
Điều bất ngờ đã xảy ra. Khi thanh chuỷ thủ chỉ còn cách yết hầu của Hoa Thiên chừng một tấc, bất thình lình chiếc vòng ngọc đeo trên cổ gã loé lên, sau đó phát ra một chùm sáng va chạm với thanh chuỷ thủ, đẩy nó văng ra xa.
Bảo mệnh ngọc bội!
Lâm Hoàng hấp háy mắt. Hắn đã nghe tên đồ vật này trước đó nhưng nay mới tận mắt chứng kiến. Tương truyền, con em hoặc thành viên nòng cốt của các gia tộc, tông môn lớn đều mang theo bên mình một loại bảo mệnh ngọc bội hoặc bùa hộ mạng. Khi chủ nhân gặp nguy hiểm, nó sẽ tự động kích ứng để bảo vệ chủ nhân, nhưng chỉ dùng được một lần duy nhất. Do đó, giá trị của món đồ này vô cùng cao, hầu như có tiền cũng không mua được. Chỉ có các nhân vật tối quan trọng như con ruột của tông chủ hoặc đệ tử chân truyền mới được mang theo.
“Không ngờ lão tặc đó coi trọng ngươi như vậy!” , thiếu nữ thoáng giật mình, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, nàng vung cổ tay kết thành trảo, một lần nữa lao về phía Hoa Thiên. Nhưng chưa kịp ra tay, nàng chợt cảm thấy ba nguồn áp lực khủng khiếp đang đánh về phía mình.
“Khốn kiếp!”
“Cuồng đồ to gan!”
“Ác tặc mau dừng tay!”
Cùng lúc đó, Trần tiên sinh, Mã Thi và Ngô Kinh Dương đồng loạt làm ra phản ứng. Trần tiên sinh lấy từ trong túi áo ra một chiếc tháp nhỏ, vung mạnh về phía mặt nàng. Mã Thi tung một cước nhanh như thiểm điện nhằm hướng hạ bàn nàng, còn Ngô Kinh Dương cũng kịp tung một quyền kình nặng tựa ngàn cân nhắm về phía lưng nàng.
Thiếu nữ lâm nguy không loạn, nàng đảo gót chân, bằng một loại bộ pháp vi diệu nào đó, lấy tiến làm lùi, đang từ tư thế lao về phía trước nàng bỗng giật ngược lại phía sau, đồng thời nàng cũng quan sát kỹ hướng tấn công của kẻ địch. Nàng ngoẹo đầu, thân hình bỗng uốn éo, làm ra một tư thế rất phi vật lý, nhưng cũng nhờ thế mà cùng lúc tránh thoát được cả ba đòn tấn công. Tháp nhỏ bay sượt qua tai nàng, cước cùng quyền kình thì sượt qua chân nàng, va chạm nhau toé lửa.
“Hảo thân pháp!”, Lâm Hoàng kinh ngạc, suýt chút nữa đã buột miệng hô lên.
Thiếu nữ vừa thoát khỏi hung hiểm, lập tức tung người lao vọt ra khỏi đại sảnh, không để chậm trễ một giây phút nào, nhưng nào có dễ dàng như vậy?
“Còn muốn chạy?”
Trần tiên sinh cười gằn, miệng lão lẩm bẩm niệm chú. Tháp nhỏ đánh không trúng nàng, vốn đã bay thẳng ra ngoài, nhưng không hiểu sao lúc này lại bay ngược trở lại như có ai điều khiển.
Thiếu nữ vốn đang phóng hết tốc lực, chợt cảm thấy có điều nguy hiểm. Nàng vội lách người định tránh né nhưng đã không kịp.
Hự!
Tháp nhỏ đánh thẳng vào bờ vai nàng từ phía sau, làm tung cả vạt áo, lộ ra bên trong chiếc áo lót màu bạc, dường như một loại nhuyễn giáp nào đó. Nhưng dù vậy, thiếu nữ cũng không tránh khỏi bị thương tổn, nàng phun một ngụm máu tươi, mượn quán tính tiếp tục phóng ra khỏi đại sảnh.
“Nhuyễn vị giáp?”, Trần tiên sinh nhíu mày, lập tức phóng theo nàng đồng thời giơ tay thu hồi tháp nhỏ, Mã Thi, Ngô Kinh Dương cũng theo sát bên.
“Có thích khách!”
“Mau bảo vệ lục công tử”
Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh. Từ lúc thiếu nữ hành thích Hoa Thiên cho đến khi nàng đào tẩu diễn ra chỉ trong vài giây đồng hồ, cho nên lúc này đám quan khách, hộ vệ mới kịp phản ứng, nhao nhao vây lấy gã.
Hoa Thiên mặt mày tái mét, gã hít thở mấy hơi mới trấn tĩnh, sau đó nhìn xuống chiếc vòng cổ giờ đã cháy đen, gào lên :
“Lũ đần độn! Còn ở đây lam gì, mau đuổi theo bắt lấy con tiện tì đó! Bổn công tử phải đích thân phanh da, xẻ thịt nó mới hả dạ!”
“Dạ!”
“Tuân lệnh công tử!”
Đám hộ vệ, binh sĩ đồng loạt dạ ran, sau đó cũng đuổi theo thiếu nữ. Lúc này, một bóng người bỗng lừng lững tiến sát Hoa Thiên, làm gã lại giật mình, hét lên :
“Tên hỗn đãn này, ngươi muốn gì?”
Nhưng khi nhìn kỹ lại thì gã bỗng im bặt. Đó chẳng phải ai xa lạ, chính là Hà lão bản của Vân Lai khách sạn.
Hà lão bản như lột xác thành một người khác, không còn vẻ phúc hậu, chất phác, thay vào đó, từ người lão toát lên cỗ khí thế nặng nề, trầm trọng. Đôi mắt lão cũng không còn híp cong như chiếc lưỡi liềm, mà thay vào là nét cơ trí, giảo hoạt.
“Kính xin công tử chớ vọng động, e bọn thích khách còn có mai phục hoặc trà trộn quanh đây.”, Hà Xuyên lên tiếng, âm thanh tuy không lớn nhưng như có từ tính, vang vọng vào tai mọi người, khiến cho cả sảnh đường đang nhốn nháo bỗng im bặt.
“Đúng đúng, Hà lão bản nói chí phải!”. Hoa Thiên toát mồ hôi, vô thức đứng nép vào sau lưng Hà Xuyên.
“Vậy…chúng ta nên làm gì bây giờ?”, gã lí nhí, nào còn có phong phạm công tử như vừa rồi.
“Lục công tử yên tâm, có lão phu ở đây, không ai có thể làm hại được công tử!”, Hà Xuyên mỉm cười trấn an, sau đó nói :
“Truyền lệnh ta, lập tức phong toả phủ thành chủ, không cho người xuất nhập, đồng thời cho người truy xét, tìm xem có kẻ lạ mặt trà trộn vào phủ hay không. Riêng đám hạ nhân hôm nay lập tức bắt giam. Phần chư vị quan khách, phiền tất cả mọi người tạm dừng chân trong sảnh đường giây lát để kiểm tra!”
“Tuân lệnh Hà đại nhân!”, đám hộ vệ cung kính, kỳ lạ là chúng không gọi Hà Xuyên là “Hà lão bản” mà đã đổi thành “Hà đại nhân”.
Lâm Hoàng âm thầm tán thưởng, quả nhiên hắn không nhìn lầm. Hà Xuyên đâu chỉ đơn giản là ông chủ một chi nhánh khách sạn. Có lẽ chính vì có lão ở đây nên đám Trần tiên sinh mới mạnh dạn đuổi theo thích khách mà không ở lại bảo vệ Hoa Thiên.
Phủ thành chủ được một phen gà bay chó chạy, đâu đâu cũng có bóng dáng thị vệ lùng sục. Riêng trong sảnh đường, mọi người đều im lặng, không nói câu gì. Nét mặt ai ai cũng đầy lo âu, không biết mình có bị liên luỵ gì hay không.
Hoa Thiên thì bồn chồn, không ngừng đi qua đi lại, chỉ riêng có Hà lão bản là giữ vẻ điềm nhiên, bình thản rót một chung trà.
Chừng một tuần trà sau, một tên thị vệ tiến tới trước mặt Hà Xuyên, cung kính nói :
“Bẩm Hà đại nhân, đã kiểm tra kỹ càng trong phủ, chưa phát hiện gì lạ. Nhưng quan khách thì thiếu mất một người!”
“Là ai?”, Hà Xuyên nhíu mày.
“Là… là Vương phu nhân.”, tên thị vệ lắp bắp.
“Vương phu nhân?”, Hà Xuyên khẽ hấp háy mắt.
“Bẩm… bẩm đại nhân!”, lúc này, trong hàng ngũ thị vệ có một người bước ra, nói : “Khi nãy Vương phu nhân thấy không khoẻ nên đã xin về trước rồi ạ!”
“Thế à?”, Hà Xuyên vẫn giữ giọng điệu bình thản, nhưng tròng mắt thì lấp lánh, không ai biết lão đang suy nghĩ gì.
Bất chợt, lão đứng dậy, bước tới nhặt lấy thanh chuỷ thủ của thiếu nữ lên ngắm nghía, miệng lẩm bẩm : “Ta cứ thắc mắc tại sao ả giấu vũ khí trong người mà không một ai phát hiện ra, kể cả cao thủ thần thức như Trần tiên sinh. Thì ra vũ khí của ả được làm từ hàn tinh thiết, không những nhỏ gọn, sắc bén, mà còn có tác dụng che phủ thần thức.”
“Nghe nói tinh thiết này ở tận đông hải, cực kỳ khó tìm. Quả thật một phen chuẩn bị kỹ lưỡng, cũng còn may là hàn tinh thiết tương khắc với vật chất khác, không thể tẩm độc, chứ nếu không phen này công tử gặp nguy rồi!”
Lão vừa dứt lời, mặt Hoa Thiên lại trắng xám như tờ giấy, gã nghiến răng : “Con tiện nhân đó… bổn công tử thề để cho ngươi sống không bằng chết!”