Thiên Tru Biến – Chương 17: – Botruyen

Thiên Tru Biến - Chương 17:

Sorry anh em, tục vụ quấn thân. Anh em xem tạm một chương nhé Thiên Tru Biến - Chương 17:

Chương 15: Tróc hồn thuật

Là Trần tiên sinh!

Lão đến đây để làm trò quỷ gì vậy? Lâm Hoàng thu hồi tâm tình, làm bộ mặt bình thản như không có gì, sau đó lên tiếng:

“Cửa không khoá! Trần tiên sinh, mời vào!”

Trần tiên sinh đẩy cửa bước vào trong, lúc này là ban ngày ban mặt, thái dương toả ánh nắng chói chang, thế nhưng từ trên người lão vẫn toát ra một luồng khí tức âm hàn, lạnh lẽo như từ chốn u minh, khiến lòng người không khỏi rét lạnh.

“Không biết tiên sinh có việc chi cần tìm? Tại hạ xin rửa tai lắng nghe!”, Lâm Hoàng mỉm cười.

“Lâm tiểu hữu.”, Trần tiên sinh nở nụ cười quỷ dị : “Lão phu nghe công tử gia kể Lâm tiểu hữu có tài lắng nghe được tiếng nói của vạn vật trong phạm vi trăm dặm nên tò mò muốn đến xin chỉ giáo.”

“Tiên sinh quá lời, chút tài mọn không đáng để tiên sinh phải quan tâm!”, Lâm Hoàng khiêm tốn đáp.

“Nào có, nào có. Tiểu hữu cốt cách thanh kỳ, tướng mạo đường đường, ăt hẳn không phải là vật trong ao. Chẳng hay có thể trổ tài cho lão phu được mở mang tầm mắt chăng?”

“Tiên sinh đã nói thế thì tại hạ cũng xin bêu xấu một phen!”

Lâm Hoàng chắp tay thi lễ, sau đó nhắm mắt, vài giây sau, hắn mở mắt, đọc vanh vách cho Trần tiên sinh biết cảnh tượng bên ngoài khách sạn hiện tại.

Trần tiên sinh nheo mắt quan sát hắn, sau đó mở miệng tán dương:
“Tiểu hữu quả thật là bậc kỳ tài, không hề có thần thức mà vẫn cảm nhận được động tĩnh xung quanh, lão phu bội phục!”

“Tiên sinh quá lời, tại hạ không dám nhận!”

“Tốt! Vậy là lão phu yên tâm rồi!”, Trần tiên sinh cất tiếng cười gằn, vừa dứt lời, lão chợt vung tay điểm thẳng vào mi tâm của Lâm Hoàng.
Lâm Hoàng không kịp đề phòng, chỉ thấy đất trời tối đen, sau đó ngã xuống.

……..

Hắn mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một vùng không gian tăm tối, giơ năm ngón tay trước mặt cũng không nhìn rõ. Kỳ lạ nhất là hắn phát hiện mình đang trôi lơ lửng trong không trung.

Đúng, đây chính xác là “trôi”, không phải khinh công hay pháp thuật gì.

“Đây là đâu? Tại sao ta lại ở nơi này?”, hắn thì thào.

Bất chợt, khung cảnh xung quanh loé sáng, sau đó, Trần tiên sinh lù lù xuất hiện bên cạnh hắn. Lâm Hoàng giật mình, vừa định cất tiếng thì phát hiện dường như lão không để ý, hoặc đúng hơn là lão không nhìn thấy hắn dù hắn đang đứng ngay bên cạnh.

Lúc này đây, đôi mắt lão đang chăm chú dán vào khoảng không trước mặt. Lâm Hoàng cũng quay đầu nhìn theo, đó là một quả cầu bằng thuỷ tinh, trên quả cầu đang chiếu rọi những hình ảnh như trong rạp chiếu phim ở thời hiện đại.

Thật đáng kinh ngạc!

Lâm Hoàng chăm chú quan sát, hắn phát hiện đó chính là những hình ảnh trong ký ức của hắn ở kiếp này, từ thuở còn thơ bé theo cha nuôi hái thuốc, cho đến khi trưởng thành, ngây ngô, đần độn. Hình ảnh cuối cùng là tia sét đánh vào đầu hắn trong lúc ngủ, cũng chính là thời điểm Lâm Hoàng thời hiện đại nhập hồn vào. Sau đó ký ức chỉ còn là những vùng tối mờ không nhìn rõ.

Trần tiên sinh cẩn thận quan sát, không bỏ lỡ một chi tiết nào. Mất cả mấy canh giờ sau, khi quang cầu đã tắt hẳn, lão mới lẩm bẩm: “Kỳ quái! Dựa theo tróc hồn thuật của ta thì trước năm mười lăm tuổi hắn hoàn toàn là người bình thường, nếu không muốn nói là chậm phát triển. Nhưng từ lúc bị sét đánh thì ký ức bắt đầu hỗn độn, không tra ra được gì… Không phải là đoạt xá, vì nếu là đoạt xá thì ắt hẳn ta đã bị phản phệ rồi… chỉ có thể có một cách giải thích duy nhất, đó là thức hải bị kích ứng, nên sinh ra công năng đặc dị, từ đó trí năng cũng khai mở. Hừ! Xem như tiểu tử ngươi gặp may.”

Đứng bên cạnh, Lâm Hoàng không khỏi rung động. Hèn gì hắn cảm thấy Trần tiên sinh này thể chất ốm yếu, tầm thường nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm còn hơn đám Mã Thi hay Ngô Kinh Dương. Thì ra nguyên nhân là do lão chuyên tu hồn thuật, mạnh về thần thức, có thể dùng thuật tróc hồn để điều tra, xem xét ký ức của người khác. Thật lợi hại! Cũng may linh hồn của hắn hiện nay là từ thế giới khác du nhập vào, nên lão không nhìn thấy chăng?

Nếu Lâm Hoàng biết Trần tiên sinh không chỉ biết tróc hồn, mà còn có thể sưu hồn, tức là bắt lấy hồn phách người khác, thì chắc hắn còn phải kinh ngạc hơn nữa. Trên thực tế, địa vị của Trần tiên sinh tại Hoa Kiếm sơn trang khá cao, được xếp vào hàng trưởng lão, chỉ sau trang chủ và phó trang chủ. Lão vốn thuộc phe cánh của Hoa Thiên, hay nói đúng hơn là thủ hạ của Tứ phu nhân thân mẫu của Hoa Thiên. Lần này làm nhiệm vụ quan trọng, lão được trang chủ Hoa Thiên Thành giao cho gần một ngàn nhân mã hỗ trợ y trong việc truy tìm hồn ngọc. Phần đông trong số bọn họ đều đã lên đường, chỉ còn lại một số ít là những người Lâm Hoàng đã gặp qua.

Sở dĩ Trần tiên sinh được coi trọng như vậy một phần là vì lão hành sự cẩn thận, tâm kế đa đoan, một phần là vì lão là người chuyên sâu nhất về hồn thuật ở Hoa Kiếm sơn trang. Khác với tu luyện giả bình thường dựa vào sức mạnh để chiến đấu, hồn thuật giả như lão khi lâm trận chỉ cần sử dụng sưu hồn là có thể không tốn một giọt mồ hôi cũng đánh bại được kẻ địch. Do đó, địa vị của lão khá cao, ngay cả kẻ kiêu căng, hợm hĩnh như Hoa Thiên cũng không dám bất kính.

Tất nhiên, thuật này chỉ áp dụng được với người không có thần thức hoặc thần thức yếu hơn mình. Còn đối với người có thần thức mạnh hơn, không những không thành công mà còn bị phản phệ, cho nên lúc gặp Lâm Hoàng, lão mới dò xét kỹ càng như vậy. Khi phát hiện Lâm Hoàng không hề tu luyện thần thức mới dám ra tay hành động.

“Tạm thời vì nhiệm vụ, lão phu giữ lại cái mạng của ngươi. Đợi cho xong việc rồi lại bổ sung người vào trong u hồn tháp của ta! Khặc khặc”, Trần tiên sinh cất tiếng cười quái dị, sau đó lấy từ trong túi ra một cái tháp nhỏ. Tháp màu đen kịt, có ba tầng, trên đề “U hồn tháp”, bên trong dường như có ngàn tiếng ma kêu quỷ khóc nghe rất ghê rợn.

Lão cầm tháp nhỏ lắc lắc, miệng thì thầm gọi ba tiếng : “Lâm tiểu hữu! Lâm tiểu hữu! Lâm tiểu hữu!”

Lâm Hoàng bỗng thấy trời đất quay cuồng, trong phút chốc hắn đã trở lại gian phòng của mình, nằm gục trên bàn, bên cạnh là Trần tiên sinh đang nửa như cười nửa như không nhìn hắn.

Hắn giả vờ bối rối, gãi đầu gãi tai, nói: “Thật ngại quá, chẳng hiểu vì sao tại hạ lại lăn đùng ra thế này, để tiên sinh chê cười!”

“Chuyện nhỏ, Lâm tiểu hữu đừng bận tâm. Thôi, trời cũng không còn sớm, lão phu không phiền tiểu hữu nghỉ ngơi. Cáo từ!”

“Thỉnh tiên sinh!”

Trần tiên sinh đi rồi, Lâm Hoàng mới ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc trời cũng đã gần tối thật, hắn nằm đó chắc cũng đã mấy canh giờ. Trong đầu hắn giờ đây càng thêm quyết tâm tu luyện, bởi hắn biết nhiệm vụ lần này dù có hoàn thành được hay không thì chắc chắn bọn Hoa Thiên cũng không tha cho hắn. Thậm chí ngày tìm được hoả độc quả thì cũng chính là ngày Hoa Thiên sẽ xuống tay với hắn.

Dù biết kẻ địch khá mạnh, lại có hồn thuật giả như Trần tiên sinh, nhưng hắn không hề lo sợ. Hắn biết, càng hoảng sợ thì tâm càng rối, việc cần làm lúc này là giữ bình tĩnh, năm chắc thời gian tu luyện. Huống hồ chi, trong tay hắn còn những quân bài chưa lật như hồn ngọc, Âm Ba Chỉ, và nhất là Thiên Tru Biến.

Nhắc tới Thiên Tru Biến, trong đầu Lâm Hoàng chợt nảy ra một ý tưởng. Hắn còn đang suy nghĩ thì bên ngoài bỗng có tiếng gọi, thì ra là Hoa Thiên cho người đến gọi hắn cùng đi dự dạ yến ở phủ thành chủ.

Lâm Hoàng liền tạm gác lại mọi chuyện, sửa soạn quần áo rồi lên đường.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.