Cảm ơn bạn đã tinh ý nhận ra điều này . Đó cũng là mong muốn của mình khi viết truyện. Mình cố gắng đưa một kiến thức về khoa học, lịch sử, văn hoá… của mình vào trong truyện, đồng thời ráng xây dựng một hệ thống nhân vật có “đất diễn”, có tính cách riêng sao cho nhân vật phụ nào cũng khác biệt, có đâu óc và không bị rập khuôn. Thú thật, mình rất ngán cảnh cứ hễ vai phản diện thì lúc nào cũng ngu dốt, não tàn, thích thể hiện… và làm nền để tôn nvc lên
Hy vọng tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các bạn trong thời gian tới
Chương 14: Tung tích hoả độc quả
Đi được khoảng ba mươi phút thì đoàn người đã đặt chân tới khu vực trung tâm của Thiên Nguyệt Thành, cảnh quan xung quanh cũng bắt đầu thay đổi. Hai bên đường không còn cảnh mua bán tấp nập, mà thay vào đó, lầu gác, đình đài, trang viện… nối nhau không dứt. Khách sạn, tửu lâu, tiệm tạp hoá… cũng mọc lên san sát. Trong đó, nổi bật từ phía xa là một toà nhà tám tầng, cao khoảng hơn hai mươi mét, được sơn màu vàng rực, trên đề bốn chữ “Vân Lai khách sạn”.
Màu vàng vốn là màu đặc trưng của hoàng gia, lại thêm quy định của Vân Lai quốc hạn chế chiều cao các công trình dân sự vượt quá năm tầng, nên toà khách sạn này nghiễm nhiên trở thành kiến trúc cao nhất trong Thiên Nguyệt Thành, tương đương với các khu vực trọng yếu như phủ thành chủ hay vọng gác đài.
Lúc này trước cửa khách sạn có một nhóm người đang đứng. Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc hoa phục, tướng tá mập mạp, phúc hậu, bên cạnh là một lão giả gầy gò tóc bạc, đầu đội khăn vuông, khuôn mặt âm trầm. Phía sau còn có bốn năm người, đều phục sức giống nhau.
“Hà Xuyên gặp qua lục công tử!”
“Trần Thắng tham kiến công tử gia!”
“Tham kiến công tử gia!”
Vừa nhìn thấy Hoa Thiên, cả hai người đồng loạt cất tiếng chào, đám hạ nhân phía sau cũng lên tiếng. Đặc biệt, bọn họ không gọi Hoa Thiên là “lục công tử” như những người khác mà gọi là “công tử gia”, chứng tỏ họ là thủ hạ trực thuộc của Hoa Thiên.
“Hà lão bản, Trần tiên sinh, vất vả cho chư vị rồi!”, Hoa Thiên mỉm cười đáp lời.
Lâm Hoàng âm thầm quan sát Hà lão bản và Trần tiên sinh. Hà lão bản Hà Xuyên mặt mũi tròn trịa, ngũ quan bình thường, nhưng ánh mắt lại toát lên nét cơ trí, đối lập với vẻ bề ngoài thành thật, chất phác. Tuy béo nhưng da thịt y cứng cáp, đi đứng nhanh nhẹn, dứt khoát chứ không lề mề, chậm chạp. Trên thực tế, Vân Lai khách sạn vừa là nơi tiếp đón các nhân vật trọng yếu, vừa là cơ sở thu thập tình báo của Vân Lai quốc. Các chi nhánh của khách sạn đều được coi là một tồn tại đặc thù, quan lại địa phương không có quyền quản lý họ, nhưng ngược lại, khi hữu sự, họ có quyền tham chính, bàn luận các quyết sách của địa phương. Thân là lão bản ở địa phương nhạy cảm như Thiên Nguyệt Thành, Hà Xuyên há có thể là hạng giá áo túi cơm?
Vị Trần tiên sinh kia thì lại mang đến cho Lâm Hoàng một cảm giác ngột ngạt, áp bức khó tả. Tuy mạch tượng lão yếu ớt, cốt cách tầm thường, nhưng trên người lão toát ra một luồng khí tức âm hàn, lạnh lẽo, khiến trong lòng Lâm Hoàng dâng lên dự cảm nguy hiểm. Trực giác mách bảo hắn phải cẩn thận với người này.
Như có cảm ứng, Trần tiên sinh bất chợt quay đầu nhìn về phía Lâm Hoàng, lão nheo mắt, hỏi:
“Vị tiểu hữu này là…”
“Suýt nữa quên, hắn là Lâm Hoàng, mới được ta thu nhận gần đây. Lâm Hoàng, còn không mau bái kiến Trần tiên sinh?”, Hoa Thiên khẽ gắt.
“Lâm Hoàng tham kiến Trần tiên sinh, Hà lão bản, chư vị đại nhân!”, Lâm Hoàng bình tĩnh lên tiếng.
“Lão phu thấy Lâm tiểu hữu cốt cách tinh kỳ, tướng mạo khác thường, ắt hẳn là kỳ nhân dị sĩ!”, Trần tiên sinh nói, đôi mắt vẫn nheo lại, không biết đang nghĩ gì.“Tiên sinh quá lời, tại hạ hình dung xấu xí, dáng dấp ghê tởm, nào có tài hoa gì hơn người?”, Lâm Hoàng giả vờ cười gượng.
“Ha ha! Việc ấy nói sau, chư vị, chúng ta cùng vào trong thôi!”, Hoa Thiên cất lời, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
“Thỉnh lục công tử!”
“Thỉnh chư vị!”
Đoàn người lục tục bước vào bên trong, lúc này đám người Ngô Kinh Dương cũng lên tiếng cáo từ, lại hẹn Hoa Thiên buổi tối sẽ làm tiệc thết đãi gã tại phủ thành chủ.
Trái ngược với vẻ bên ngoài vàng chóe, lòe loẹt, bài trí bên trong Vân Lai khách sạn lại khá ưu nhã, thanh tú nhưng không kém phần khí thế. Đặc biệt, thời này không có thang máy mà người ta dùng một phương tiện độc đáo gọi là “cổng truyền tống” để đi lại giữa các tầng. Nghe nói một số truyền tống trận cỡ lớn còn có thể vận chuyển con người đi với khoảng cách rất xa.
Chính giữa đại sảnh có một giếng trời thông với các tầng trên, ánh nắng chiếu rọi, tạo cảm giác ấm áp như bước vào một resort cao cấp thời hiện đại chứ không phải khách sạn thông thường.
Hoa Thiên và tùy tùng lập tức được phân phó cho những căn phòng sang trọng, tiện nghi trong khách sạn. Bản thân Lâm Hoàng cũng có một phòng của riêng mình. Đoàn người tách ra, ai về chỗ nấy, riêng Trần tiên sinh và Mã Thi thì nán lại ở phòng của Hoa Thiên để bàn bạc.
Gian phòng của Lâm Hoàng nằm ở tầng tư. Loay hoay mãi, hắn mới khởi động được cổng truyền tống để lên phòng mình. Vừa bước vào trong, hắn lập tức đóng cửa, leo lên giường ngồi xếp bằng rồi vận dụng cảm âm để nghe ngóng xung quanh.
…….
Tầng bảy, cách phòng Lâm Hoàng ba tầng.
“Nói chuyện ở đây có an toàn không?”, Hoa Thiên híp mắt, khẽ hỏi Trần tiên sinh.
“Công tử gia yên tâm, lão nô đã đặt cấm chế xung quanh phòng. Âm thanh tuyệt đối không lọt ra ngoài. Trừ phi có người thần niệm mạnh mẽ hơn lão nô mới cưỡng ép phá vỡ cấm chế đươc.”
“Trần tiên sinh thấy Lâm Hoàng thế nào?”
“Kẻ này có vấn đề. Tuy không biết võ công nhưng ánh mắt y sắc bén, hữu thần. Vừa rồi, có cảm giác y nhìn thấy được cả thần thức của lão nô!”
“Cái gì?”, Hoa Thiên kinh ngạc: “Thần thức là thứ vô hình vô dạng, làm sao nhìn thấy được? Hơn nữa, tiên sinh chuyên tu hồn niệm, cảnh giới đã đến mức cao, làm sao kẻ chưa hề tu luyện như y nhận ra?”
“Công tử gia quá lời, lão nô nào dám tự xưng cao thủ. Cũng có thể lão nô nhìn lầm, nhưng có thể khẳng định, kẻ này tuyệt đối không tầm thường. Đúng rồi, tại sao công tử gia lại mời hắn?”
“Hừ, nếu chẳng phải vì y có chút tài mọn, trợ giúp việc tìm kiếm hỏa độc quả thì ta nào tốn thời gian dây dưa với y… Đúng rồi, việc truy tìm hỏa độc quả đến đâu rồi?”
“Bẩm công tử gia, có tin mừng! Tám chín phần mười hỏa độc quả hạ lạc ở vùng phụ cận Hắc Liên Sơn. Nhưng e rằng sớm muộn các vị công tử, tiểu thư khác cũng biết, chưa kể đám tu luyện giả nơi khác can dự, nên chúng ta phải tranh thủ hành động thật nhanh!”
“Được! Vậy thì lập tức tiến hành ngay! Ta nhất định phải tìm được hỏa độc quả trước tiên!”, Hoa Thiên gằn giọng.
“Tuân lệnh công tử gia!”
Hai người lại trò chuyện thêm chừng một canh giờ, sau đó Trần tiên sinh mới cáo từ lui ra.
……….
Lâm Hoàng thở ra một hơi, mở mắt, lâm vào trầm tư. Thông qua những gì nghe được từ cuộc trò chuyên của Hoa Thiên và Trần tiên sinh, hắn mới biết không chỉ có Hoa Thiên, mà hầu như toàn bộ nhân mã của Hoa Kiếm sơn trang đã xuất động truy tìm hỏa độc quả. Hỏa độc quả là loại quả chí cực chí dương, trăm năm mới có một lần, vốn sinh trưởng ở nơi cực nam của Huyền Tôn đại lục. Nhưng không hiểu vì sao lần này lại xuất hiện ở phía đông Vân Lai quốc, giáp giới Đông Hải.
Đông Hải vốn là vùng biển rộng vô bờ bến, có vô số hòn đảo lớn nhỏ, xưa nay chưa từng ai biết đi đến hết bờ Đông Hải sẽ tới đâu. Chỉ biết, nơi đây từ xa xưa đã nổi tiếng lành ít dữ nhiều. Không những có hung thú, hải thú hung tợn, mà đáng sợ hơn cả là có nhiều tập đoàn hải tặc cũng như môn phái tán tu chọn đây làm chỗ ngụ cư. Hoặc những kẻ phạm trọng tội từ Vân Lai quốc và các quốc gia lân cận như Bắc Hoa quốc, Thiên Bằng quốc… cũng trốn đến đây tìm nơi ẩn náu. Lâu dần, không còn một ai dám tự tiện xuất nhập Đông Hải, các quốc gia giáp giới cũng cắt cử trọng binh trấn giữ xung quanh, đề phòng khi có biến.
Theo lẽ thường, địa phương càng gần biển thì càng dễ bề giao thương, buôn bán, phát triển kinh tế. Nhưng với hoàn cảnh đặc thù như ở đây, đời sống người dân lại vô cùng khó khăn, họ chủ yếu kiếm sống bằng đánh bắt cá gần bờ và trồng trọt, chăn nuôi nhỏ lẻ. Đó cũng là lý do tại sao mà làng chài nơi Lâm Hoàng cư ngụ lại vắng vẻ, đìu hiu như vậy.
Trở lại vấn đề hoả độc quả. Nghe nói quả này có tác dụng thần kỳ, không những có thể giúp tu luyện giả khai thông kinh mạch, phá bỏ bình chướng, mà đặc biệt còn có công dụng bồi bổ khí huyết, tăng cường tuổi thọ, là báu vật vạn kim khó cầu. Đương nhiệm trang chủ Hoa Kiếm sơn trang Hoa Thiên Thành năm nay tuổi đã ngoài tám mươi, tuy vẫn tráng kiện, khoẻ mạnh nhưng thực tế thọ nguyên không còn nhiều. Do đó, lần này khi có tin tức về hỏa độc quả, lão lập tức huy động toàn bộ nhân lực vật lực, quyết tâm tìm cho bằng được. Nếu phục dụng thành công, không những kéo dài thêm ít nhất ba mươi năm thọ nguyên, mà còn giúp lão đột phá tầng năm Thất Tuyệt Chỉ, gia tăng đáng kể thực lực.
Tất nhiên, tin tức quan trọng như thế thì không chỉ Hoa Kiếm sơn trang biết. Nghe đồn nhiều môn phái tu chân, cao thủ giang hồ đã lục tục kéo đến, thậm chí một số tán tu, cổ phái đồn trú ở Đông Hải nhiều khả năng cũng can dự.
Nhắc sơ qua về trang chủ Hoa Kiếm sơn trang Hoa Thiên Thành, chuyện kể rằng trước năm năm mươi tuổi, lão chỉ là một lão nông bình thường, không biết võ công. Nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp, một lần vào núi đào sâm, lão vô tình nhặt được bộ ba môn tuyệt thế võ công là Thất Tuyệt Chỉ, Thái Ất Ma Âm và Tương Tư Kiếm mà từ đó một bước thành danh, trong vòng ba năm, không những gây dựng nên Hoa Kiếm sơn trang lừng danh giang hồ mà còn khuếch trương lực lượng, độc bá một vùng phía đông bắc của Vân Lai đế quốc.
Tương truyền Vân Lai hoàng đế từng có ý phong lão làm hầu tước nhưng lão khước từ, hoàng đế bèn ra chỉ, phàm là con cháu trực hệ hoặc thành viên cao cấp của Hoa Kiếm sơn trang từ đó về sau đều được hưởng những đặc quyền, đặc lợi ngang bằng với thành viên trong hoàng tộc. Đây được xem là biện pháp trấn an khôn ngoan của hoàng đế, vừa ổn định một lực lượng mới nổi ở vùng đông bắc bằng biện pháp hoà bình, không để xảy ra xung đột, lại vừa xem Hoa Kiếm sơn trang như một con bài chiến lược, phòng khi có biến với các quốc gia lân bang như Bắc Hoa quốc.
Lại nói thêm về cách phân chia lực lượng ở Huyền Tôn đại lục. Đại lục rộng lớn vô ngần, có hàng trăm quốc gia, hàng ngàn môn phái, hàng vạn gia tộc tu chân. Trong đó, nhóm quốc gia rộng lớn, hùng mạnh nhất gồm có khoảng mười nước, kế tiếp nhóm quốc gia tầm trung có khoảng ba mươi nước. Vân Lai đế quốc nằm trong số đó. Cuối cùng các quốc gia còn lại là những nước nhỏ bé, nghèo nàn. Về phần giới tu luyện giả thì mạnh nhất có tứ môn, tứ phái, bát gia, chưa kể các cổ phái ở Đông Hải hoặc giáo phái lánh đời. Tất cả bọn họ đều có điểm chung là không trực thuộc một quốc gia nào, mà tự hình thành một vùng lãnh địa riêng. Có nơi, môn phái hoặc gia tộc tu chân quá mạnh mẽ, lấn át cả mấy vương quốc lân cận, cũng có nơi, thực lực đế quốc trội hơn, trấn áp các bang phái cảnh nội. Nhìn chung, mối quan hệ giữa quốc gia và môn phái, gia tộc tu chân tương đối vi diệu và phức tạp, nhưng xung đột hiếm khi xảy ra trên diện rộng.
Cá biệt, có một số gia tộc, bang hội dã tâm lớn, muốn thành lập một quốc gia riêng. Trường hợp tiêu biểu chính là Vân Lai đế quốc. Tương truyền rằng khai quốc hoàng đế của Vân Lai quốc vốn thuộc một gia tộc tu chân là Võ gia. Y nhiều lần lập công cho triều đình, được cựu quốc phong vương, rồi sau đó tích luỹ lực lượng, nổi dậy chiếm ngôi vua, thành lập đế quốc đến bây giờ đã hơn ngàn năm…
Lâm Hoàng thu hồi dòng suy nghĩ, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn quyết định, việc cần làm trước tiên vẫn là tranh thủ thời gian tu luyện, sau đó tuỳ cơ ứng biến. Suốt mấy hôm nay, lúc nào cũng bị đám Hoa Thiên kè kè giám sát nên hắn phải tạm ngưng, may thay vừa mới đột phá Luyện Âm Cảnh không lâu, nên có thể xem đó như thời gian chuyển tiếp cũng được.
Lâm Hoàng vừa muốn nhập định, tiến hành tu luyện, chợt hắn nhíu mày. Ở phía ngoài, một bóng đen phiêu hốt, quỷ mị như u linh đang lặng lẽ gõ cửa phòng hắn.
“Lâm tiểu hữu có ở đó không?”