Thiên Tru Biến – Chương 14: – Botruyen

Thiên Tru Biến - Chương 14:

Chương 12: Tuyệt thế mỹ nam

Hiện tại Lâm Hoàng vừa mới đột phá sang Luyện Âm Cảnh chưa lâu, căn cơ hãy còn yếu, là lúc cần củng cố những gì đã học, không tiện tiếp tục tu luyện. Do đó, việc chuyển hướng sang một công pháp khác như thế này, vừa giúp hắn thả lỏng, cô đọng cảnh giới, không lãng phí thời gian, lại vừa cho hắn cơ hội học tập một môn thuật pháp tuyệt thế, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Lâm Hoàng nhẩm tính trong đầu, lúc này còn cách gà gáy khoảng ba canh giờ, để không bỏ lỡ thời gian, hắn lập tức bắt tay vào thực hành vận khí kinh mạch, cũng là bước tiền đề của luyện da, gân, xương.

Quá trình tu luyện khá thuận lợi, vốn dĩ có kinh nghiệm từ lúc học Âm Ba Chỉ, lại kết hợp thêm hình vẽ, ví dụ minh họa sống động trong sách, nên Lâm Hoàng mau chóng hoàn thành những thử thách đầu tiên của chương này. Lại thêm tâm lý nghiêm túc, cầu học như khát nước, nên thời gian ba canh giờ thoáng chốc đã trôi qua.

Hắn thở hắt ra một hơi, sau đó làm động tác thu công. Ngay ở lần thứ nhất tu luyện, hắn đã thành công vận chuyển chân khí đi ba vòng trong cơ thể mình. Dù chưa biết kết quả này là tốt hơn hay kém hơn so với người khác, hắn vẫn rất hài lòng

Hắn chậm rãi mở mắt, sau đó từ từ đứng dậy. Giờ phút này, tâm thần hắn vô cùng minh mẫn, thoải mái, không hề có dấu hiệu gì của người vừa phải thức trắng cả đêm. Đến nay, Lâm Hoàng bắt đầu hiểu được tại sao trong các phim ảnh, sách, truyện… về thế giới võ hiệp, tiên hiệp mà hắn xem ở kiếp trước, nhân vật trong đó luôn vùi đầu vào tu luyện, bất kể thời gian. Ắt hẳn họ cũng rơi vào trạng thái “võ si” như hắn bây giờ.

Hắn nở nụ cười, vươn vai làm vài động tác thể dục buổi sáng. Nhân tiện nói thêm, Lâm Hoàng không hề có đồng hồ hay bất kỳ công cụ đo lường thời gian nào khác, sở dĩ hắn biết khi nào gà gáy, báo hiệu trời sáng hoàn toàn là do đồng hồ sinh học trong cơ thể nhắc nhở.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, hắn mới thả lỏng người, sau đó bước ra khỏi phòng, chuẩn bị rời khỏi hồn ngọc. Đúng lúc này, hắn chợt thấy trên mặt nóng ran, đau đớn. Hắn đưa tay ôm mặt, chạy vội đến hồ nước nhỏ bên ngoài, vốc nước tạt lấy tạt để vào mặt hòng làm dịu bớt cơn nóng.

Giây lát sau, cơn nóng dần hạ nhiệt, nhưng cơ mặt hắn thỉnh thoảng vẫn còn co giật, khó chịu. Hắn nhíu mày, thầm nghĩ liệu đây có phải là tác dụng phụ của quá trình luyện da–gân-xương vừa rồi chăng? Lúc tu luyện Âm Ba Chỉ, hắn chưa từng trải qua cảm giác này.

Hắn đứng lên, vừa định xoay lưng đi thì bỗng giật mình vì hình ảnh phản chiếu từ mặt nước trong hồ. Hắn dụi mắt, như không tin vào mắt mình, sau đó lật đật lôi từ trong túi áo ra hỏa mai, đánh lửa, chiếu rọi mặt hồ để nhìn cho rõ hơn.

Giữa khoảng không gian u ám, tù mù trong hang động và ánh lửa chập chờn, một gương mặt nam nhân tuyệt mỹ bỗng hiện ra trong mắt Lâm Hoàng.

Người này da dẻ trắng nõn, mịn màng như con gái, sống mũi cao, môi đỏ như son, mày rậm, mắt to, đôi mắt lại lấp lánh hữu thần, như chiếu rọi muôn vàn vì sao, tinh tú, khiến cho hắn mang nét anh khí bừng bừng, vừa tuấn mỹ, khôi ngô, lại vừa uy phong, nam tính.

Đường nét trên gương mặt của hắn cũng rất thanh tú, hài hòa, mang đậm nét lãng tử, hào hoa. Kể từ khi bước chân vào thế giới này, nam nhân tuấn tú nhất mà Lâm Hoàng từng gặp chính là lục công tử Hoa Thiên. Nhưng lúc này nếu Hoa Thiên có mặt ở đây, thì chỉ so về dung mạo, y đã thua mười vạn tám ngàn dặm. Một phần vì đôi mắt híp của y tạo cảm giác âm trầm, hiểm độc, một phần vì tướng mạo của nam nhân “trong mặt nước” này quá ưu mỹ, khiến Hoa Thiên không thể so sánh được.

Lâm Hoàng kiếp trước vốn dĩ cũng tự phụ về ngoại hình của mình, từng giúp hắn chẳng tốn công sức mà cũng chinh phục được biết bao nữ nhân. Nhưng giờ đây, khi đứng trước gương mặt này, hắn cũng đành cam bái hạ phong.

Lâm Hoàng đưa tay lên mặt sờ sờ, cảm nhận làn da non nhẵn, trơn bóng trên khuôn mặt vừa lạ vừa quen này. Hắn cười khổ, thầm nghĩ sống qua một kiếp rồi, những tưởng khi “đầu thai” sẽ mang gương mặt xấu xí, tàn tạ đến hết đời, không ngờ chỉ mất vài canh giờ, hắn đã sở hữu ngay một khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị, tràn đầy sức sống.

Có chăng, đây vốn dĩ chính là mặt thật của Lâm Hoàng kiếp này, do thuở nhỏ bị dã thú cào xé nên dung mạo hắn mới ghê tởm như vậy. Nay nhờ thuật luyện da này mà đường nét trên mặt hắn được hồi phục, xương mặt lõm vào được kéo căng trở lại, sẹo vít chằng chịt trên trán cũng được xóa đi. Nói hắn biến đổi thành người khác là chưa chính xác, hắn chỉ đơn giản lấy lại những gì đã thuộc về mình thôi.

Lâm Hoàng ngắm nghía thêm giây lát, lại nghĩ: “Giờ trông bảnh trai rồi, tiếc là thân hình này quá gầy gò, ốm yếu, chứ nếu không…”

Đúng rồi, tại sao ta không thử thay đổi luôn thân thể?

Lâm Hoàng tâm tư máy động, vừa nghĩ đến đó, hắn chợt thấy đầu khớp xương, đầu vai, khớp gối… đau nhói, sau đó bắt đầu giãn ra.

Xoạt xoạt xoạt!

Lâm tiếp là âm thanh quần áo trên người hắn bị xé rách. Hắn chợt thấy mặt đất như cách mình xa một chút, tầm nhìn cũng thay đổi, tay, chân hắn liên tiếp kéo dài ra. Lưng, bụng, các phần trên cơ thể cũng thay đổi. Kỳ lạ là ngay cả lớp da thịt trên người hắn cũng đàn hồi theo sự thay đổi đó.

Trong phút chốc, toàn bộ y phục trên người Lâm Hồng đã rách tả tơi. Hắn vứt bỏ lớp vải vụn vướng vịu, đứng như bức tượng, soi bóng vào mặt hồ.

Lúc này đây, Lâm Hoàng đã triệt để thay hình đổi dạng. Từ một thiếu niên gầy gò, yếu ớt, hắn đã lột xác thành một thanh niên khôi ngô, vạm vỡ. Chiều cao được cải thiện rõ rệt. Nếu trước khi biến hình, hắn cao tầm 1m60 thì nay phải trên 1m80 là ít. Đôi cánh tay mảnh khảnh, tong teo được thay bằng đôi tay săn chắc, khỏe mạnh. Bờ vai cũng nở nang, rộng mở hơn nhiều. Bắp chân chắc nịt, gân guốc trông không khác chi các cầu thủ bóng đá thời hiện đại. Ngay cả “tiểu huynh đệ” của hắn cũng to lên gần gấp đôi so với kích thước cũ!

“Đúng chuẩn đẹp trai, khoai to thế này thì các cô, các chị chết mất!”, hắn thì thào.

Lâm Hoàng say mê ngắm nhìn sự thay đổi kỳ diệu của cơ thể. Hắn bỗng phì cười, ngượng ngịu nhận ra mình đang trần như nhộng. Cũng may nơi đây không còn ai khác, chứ nếu không thật khó xử.

“Thôi, cũng là lúc trở ra thế giới bên ngoài rồi!”

Lâm Hoàng liền niệm động trong đầu, “vèo” một cái, hắn đã bị hút trở về căn phòng nhỏ của mình. So với lúc bị cuốn vào trong hồn ngọc, thì thoát ra bên ngoài phải nhanh hơn không ít lần.

Việc đầu tiên cần làm là… chạy vội đến tủ quần áo để tìm y phục. Khốn nỗi, chẳng có bộ y phục nào vừa với thân hình hắn bây giờ. Hắn chợt nhớ ra, cha nuôi lúc còn sống tuy gầy ốm nhưng chiều cao cũng khá tốt, có lẽ gần bằng hắn bây giờ. Cho nên hắn liền chạy sang phòng cha nuôi định lấy quần áo của ông mặc.

Vừa mới bước ra khỏi phòng, chợt cửa chính mở, một bóng dáng xinh xắn, lung linh bước vào.

“Lâm đại ca, muội mang ít lương thực và đồ dùng cho huynh lên đường nè. Lâm đại ca, Lâm…a!”

Không phải Khúc Ngọc Lan thì còn ai?

Lúc này đây, nàng đang khệ nệ xách một cái bọc to chứa đầy những thức ăn, trên vai thì vác một túi vải to không kém chẳng biết đựng những gì. Trông nàng như đang mang vác hai quả núi trên người, vừa đáng yêu, vừa buồn cười.

Phải biết sau khi trở về nhà hôm qua, nàng khóc rất nhiều, phần vì sợ hãi trước ánh mắt dâm tặc của Hoa Thiên, nhưng phần nhiều là lo lắng cho Lâm Hoàng. Suốt cả đêm qua, nàng cặm cụi ngồi may cho hắn ít quần áo và một cái chăn mỏng để dùng, còn mẹ nàng thì chuẩn bị thức ăn để hắn mang đi. Khúc bá từ trưa đã bắt đầu đi gom góp, huy động ít lộ phí cho Lâm Hoàng phòng thân, mãi đến tối ông mới về tới nhà.

Tất cả những yêu thương, lo lắng… được nàng và phụ mẫu gói gọn trong hai chiếc túi, do đích thân nàng mang đến cho Lâm Hoàng trước lúc chia tay.

Bình thường, gia cảnh Lâm Hoàng đơn chiếc, trong nhà chẳng có gì đáng giá, nên lắm khi hắn ra ngoài mà không thèm khóa cửa. Nhiều lúc Khúc Ngọc Lan đến, không thấy người, nàng cũng chẳng ngần ngại, thoải mái bước vào trong.

Hôm nay cũng thế, nàng thấy cửa không khóa, liền đi vào, có ngờ đâu lại thấy một nam nhân xa lạ trước mặt. Nam nhân cao lớn, vóc dáng khôi vĩ, nhưng… lại không mặc quần áo!

Khúc Ngọc Lan mở trừng mắt, mồm há to như nhét được cả quả trứng gà vào. Nàng muốn thét lên nhưng chẳng hiểu vì sao, khi nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên, nàng bỗng im bặt, không thốt nên lời.

Giờ phút này, não hải Khúc Ngọc Lan như trống rỗng, trong đầu nàng chỉ còn một gương mặt tuấn mỹ tuyệt thế mà nàng chưa từng thấy. Suốt cả cuộc đời cho đến về sau, có lẽ nàng không bao giờ quên được thời khắc này. Gương mặt đó tuấn tú quá, đẹp đẽ quá, khiến cho nàng như mê say, như đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nơi chỉ có nàng và chàng thanh niên trước mặt.

“Ừm, Ngọc… à không… vị cô nương đây… ta…”

Lâm Hoàng lấy hai tay che hạ bộ, ngượng ngùng lên tiếng. Hắn định nói với Khúc Ngọc Lan “ta chính là Lâm Hoàng đây” nhưng lại không biết nên giải thích với nàng như thế nào, mà chắc gì nàng đã tin.

Câu nói của Lâm Hoàng kéo Khúc Ngọc Lan về với thực tại. Mặt nàng từ từ đỏ lên như rặng mây chiều. Rốt cuộc, khi thấy hắn loay hoay che lấy chỗ kín, nàng mới bừng tỉnh hoàn toàn, xấu hổ xoay người, chạy ù ra khỏi phòng nhanh còn hơn gió lốc, miệng thì không ngớt hô: “Có kẻ trộm! Có kẻ trộm!”

Lâm Hoàng cười khổ, lắc đầu nhìn theo bóng dáng yêu kiều đang dần xa. Hắn bước tới, nhặt nhạnh lấy hai túi đồ mà Khúc Ngọc Lan mang tới. Khi nhìn thấy những thứ bên trong, hắn vô cùng cảm động.

“Ngọc Lan, Khúc bá, Khúc mẫu… hãy chờ ta, ta nhất định trở về, nhất định cho mọi người một cuộc sống tốt đẹp hơn!”, hắn thầm hạ quyết tâm.

“Quên mất, phải tìm quần áo mặc cho nhanh, kẻo tí nữa dân làng kéo tới lại tưởng ta là ăn trộm thật!”, hắn lật đật đứng lên định chạy vào phòng cha nuôi, rồi đột ngột vỗ tay lên trán, kêu một cái “chát” rõ to:

“Ta đúng là kẻ ngốc mà! Tại sao không biến thân lại như cũ! Chẳng phải đâu lại vào đấy sao? Vả lại, nếu giữ tướng mạo như hiện tại thì làm sao đi cùng đám Hoa Thiên được?”

Nghĩ là làm, hắn liền niệm động, cơ thể lập tức rút gọn lại, xương gò má cũng lõm vào trong như cũ, chỉ trong giây lát, hắn đã trở lại ngoại hình như trước kia.

Đúng như dự đoán, chừng vài phút sau, Khúc Ngọc Lan, Khúc Du cùng dân làng lục tục kéo tới nhà của hắn để “bắt kẻ trộm”, hắn phải viện cớ vừa ra ngoài không biết gì, sau đó nói lời từ biệt với cha con Khúc Ngọc Lan.

“Lâm đại ca… huynh nhớ giữ gìn sức khỏe… để còn trở về…”, Khúc Ngọc Lan mắt ngấn lệ, bình thường nàng vốn không mau nước mắt, chỉ có lúc chia tay ly biệt này mới làm nàng rơi lệ.

“Lâm… Lâm hiền chất… nhớ cẩn thận!”, Khúc Du lúc này cũng thay đổi cách xưng hô cho gần gũi hơn, bồi hồi dặn dò hắn.

“Khúc bá, Ngọc Lan, mọi người cứ yên tâm, cháu nhất định trở về!”, Lâm Hoàng mỉm cười trấn an, mãi đến khi thấy sắc trời cũng không còn sớm mới tiễn họ về.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.