Mình post tiếp nửa phần còn lại của chương 11 nhé anh em. Coi như chương bản lề, liên quan đến ý nghĩa của tên truyện đã hoàn tất. Từ giờ tác giả bắt đầu cho nhân vật vào guồng rồi
Cứ vài hôm không post chương là truyện trôi xuống tận page 4-5, lội kiếm mệt quá anh em ơi
Chương 11: (tiếp theo)
Đây quả thật là món quà bất ngờ từ trên trời rơi xuống cho Lâm Hoàng. Kể từ ngày đầu tiên được Lăng Túc truyền thụ y bát, hắn luôn muốn khám phá nội dung của sách mỏng mà Lăng Túc một mực gọi là “vô thượng thần công”. Phải biết, với những người sở hữu năng lực siêu phàm đến mức phong ấn được tàn hồn của mình như Lăng Túc thì quyển sách này phải có gì đó ưu việt lắm mới được y coi trọng như vậy. Chưa kể, Lâm Hoàng đã từng bỏ ra không ít công sức nghiên cứu, tìm tòi nhưng vẫn chẳng tra ra được gì từ trong sách, đến độ hắn gần như quên mất bên mình còn có quyển sách này. Ấy vậy mà nay, chẳng cần làm gì, cổ thư cũng tự động hiển thị nội dung ra cho hắn.
Liên tiếp những niềm vui bất ngờ nối nhau đến khiến Lâm Hoàng kinh hỉ. Hắn hít một hơi, đè nén sự hưng phấn lại, quan sát thật kỹ ba chữ “Thiên Tru Biến”, cho đến khi không thấy có gì đặc biệt mới bình tĩnh lật trang đầu tiên của sách ra.
“Vạn vật thuở hoang sơ đều có chung nguồn gốc, sau do quá trình tiến hoá mà phân nhánh, khai chi tán diệp, biến hoá muôn hình vạn trạng. Tuy nhiên, dù có tiến hoá thế nào, thì bản căn của muôn loài vẫn là từ một gốc mà ra. Nay sách này mượn phép diễn sinh của vạn vật mà khai sanh ra môn thần thông “thiên biến vạn hoá”. Phép này có hai phần nhưng không chia theo cấp độ. Người luyện thuật này có thể tuỳ nghi sử dụng, lựa chọn thuật nào thích thì học trước. Cụ thể ở đây có thuật “thay hình đổi dạng”, tu luyện có thể thay đổi cấu trúc khung xương, gân, da… vừa có thể triệt để cải thiện thể chất, vừa biến đổi bản thân thành muôn loài muôn dạng, không ai nhận ra được. Kế tiếp có thuật “phân thân hoán cốt”, tu luyện giả có thể phân thành nhiều bản sao, từ thấp tới cao, từ ít tới nhiều, nếu đạt đến mức đăng phong tạo cực thì phân thành muôn vạn cá nhân cũng được . Chỉ cần một cá thể còn sống, thì có thể tiếp tục diễn sinh, bất tử bất diệt, thiên địa đồng thọ!
Nhớ lấy, thuật này vốn dĩ lấy phép biến hoá của trời đất làm gốc nhưng lại đi ngược mệnh trời, dám cùng thiên địa trường tồn, nên trong quá trình tu luyện, khó tránh khỏi thượng thiên tru diệt, giáng hoạ lôi kiếp, thẩm phán. Thế nên sách lấy tên “Thiên Tru Biến” là vì vậy. Tu luyện giả nhớ giữ cho tâm sáng, lòng ngay, không làm chuyện cùng hung cực ác, thương thiên hại lý, có vậy mới vượt qua thiên đạo thẩm phán, vĩnh viễn trường tồn!”
Thật bá đạo! Thật kinh dị! Thật đáng sợ!
Lâm Hoàng toát mồ hôi, bật thốt lên ba câu liên tục. Dù cho tâm trí hắn có thành thục, kiên định, vững vàng thế nào, thì đọc xong những dòng chữ vừa rồi, hắn cũng không tránh khỏi cảm giác kinh hoảng. Nếu những lời sách viết là thật, thì đây há chẳng phải là phát kiến vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại hay sao?
Tự cổ chí kim, con người luôn vì giành giật sự sống, sự sinh tồn cho mình mà không ngừng vươn lên. Trong đó, khả năng bất diệt, bất tử luôn là mơ ước hàng đầu của nhân loại. Biết bao công sức, biết bao xương máu của các bậc tiền nhân đã đổ ra nhưng mãi vẫn chưa tìm ra được phương cách nào giúp loài người mãi mãi trường sinh. Há chăng một số quốc gia giàu có, nơi có điều kiện sống tốt thì người dân có tuổi thọ cao, hoặc trình độ y học phát triển vượt bậc giúp họ điều trị được nhiều bệnh tật nan y, góp phần kéo dài sự sống. Nhưng đó cũng chỉ là kéo dài mà thôi, chứ chưa ai tìm ra được cách giúp con người bất tử thật sự. Nhiều phương cách, ý kiến táo bạo đã được đưa ra trong thời hiện đại của Lâm Hoàng, ví dụ như đông cứng não đợi hồi sinh, hoặc ghép đầu người, ghép tạng… nhưng tất cả đều chưa đi đến kết quả thuận lợi.
Ấy vậy mà giờ đây, trên tay hắn đang là bí kíp trường sinh bất tử, là thứ mà nhân loại nhiều ngàn năm khổ công tìm kiếm, làm sao mà hắn không kích động, làm sao mà hắn không bần thần cho được.
Phải mất một lúc trấn tĩnh, Lâm Hoàng mới hồi phục tinh thần được. Nói gì thì nói, hắn cũng đã trải qua hai kiếp người, tâm cảnh phải mạnh mẽ hơn thường nhân không ít. Mặc dầu hắn từng chết một lần, theo lý phải càng trân trọng sự sống hơn, nhưng ý chí, bản lĩnh trui rèn nhiều năm rốt cuộc giúp hắn một lần nữa khôi phục thần trí. Tránh cảnh “buồn quá hoá điên” hay “mừng quá cũng hoá điên” mà nhiều người hay mắc phải.
Sự hưng phấn, hồi hộp lúc đầu qua đi, giờ đây trong Lâm Hoàng chỉ còn sự tập trung, tỉnh táo. Hắn nhẹ nhàng giở trang kế tiếp ra thì thấy sách chỉ còn lại có hai trang, một trang đề là “thay hình đổi dạng”, một trang là “phân thân hoán cốt”, điều độc đáo là mỗi khi hắn muốn đọc trang nào, thì chữ lại tự động hiện ra trên trang sách, đôi khi còn có cả hình vẽ minh hoạ rất sống động nữa.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lâm Hoàng quyết định chọn “thay hình đổi dạng” để luyện trước, dù sao, việc cần làm trước mắt của hắn là cải thiện thể chất ốm yếu này. Thể trạng có minh mẫn, khoẻ mạnh thì mới học tiếp thuật phân thân được.
Hoá ra, cách tu tập thuật này cũng không khó khăn, phức tạp như Lâm Hoàng nghĩ. Bước sơ bộ, cơ bản đầu tiên là vận hành khí trong kinh mạch cơ thể, có hơi khác biệt so với tu luyện Âm Ba Chỉ vốn thiên về điều tức, hít thở. Có lẽ đó cũng là lý do tại sao mà Lăng Túc không thể tu luyện sách này được, vì kinh mạch của y đã bị phế, không thể nào vận chuyển, tuần hoàn kinh khí theo vòng, theo chu thiên được, thật là đáng tiếc lắm thay!