Truyện trôi tới trang 4 luôn rồi, mình đưa tạm 1 chương ngắn kéo lên vậy
Chương 11: Thiên Tru Biến
“Thế là ta đã trở lại hồn ngọc rồi!”, sau giây lát bối rối, Lâm Hoàng định thần lại, đưa mắt nhìn xung quanh.
Không gian bên trong hồn ngọc vẫn u ám, ẩm thấp như lần đầu Lâm Hoàng tới đây, có khác chăng giờ đây hắn chỉ mất vài giây là có thể làm quen với bóng tối, quan sát rõ ràng địa thế nơi đây.
“ Còn nhớ lần đầu biết được công dụng của hồn ngọc, ta cố gắng thế nào cũng không quay trở vào trong được, nhưng nay không cần làm gì cũng được đưa vào.”
“Có lẽ công lực hoặc thể chất của ta đã cải thiện rõ rêt, hoặc việc chính thức trở thành tu luyện giả khiến hồn ngọc thừa nhận ta.”, Lâm Hoàng gật gù, đưa tay sờ vào vách đá phía trước, sau đó cất bước, tiến hành tham quan khám phá.
Vách đá cứng rắn, thô ráp, thỉnh thoảng còn mọc lên một ít rong rêu, dương xỉ, nếu như không phải Lâm Hoàng tận mắt chứng kiến, thì còn tưởng đây là một hang động hoang vu hẻo lánh nào đó, chứ không phải một vùng không gian đặc dị nằm gọn trong chiếc vòng ngọc.
Trên vách động nhỏ xuống từng giọt sương, còn trên mặt đất, Lâm Hoàng thấy có thạch nhũ, thậm chí một ít côn trùng, bò sát khiến hắn không khỏi tấm tắc khen kỳ lạ, trong vị diện bị phong kín thế này mà vẫn hình thành một hệ sinh thái chẳng khác chi bên ngoài tự nhiên.
Mất chừng ba mươi phút đồng hồ, Lâm Hoàng đã cơ bản đi được một vòng xung quanh hang động. Hắn phát hiện có một cái hồ nhỏ, bên trong hồ có cá, tôm, cua…thông với hồ là một cái đầm đủ loại ếch, nhái… cư ngụ.
“Có lẽ đây là điểm cuối của hang rồi.”, Lâm Hoàng thầm nghĩ, chợt hắn nhìn thấy vách tường đá trước mặt có một cánh cửa xây lõm vào bên trong. Cánh cửa phủ đầy bụi bặm, rong rêu, lại không có tay nắm mà xây theo kiểu cửa xoay, cho nên nếu không quan sát kỹ khó lòng mà phát hiện.
Tò mò, hắn bước tới, nghiêng mình dùng sức đẩy cửa. Đại môn tuy to lớn, nhưng hắn chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở ra được.
Đập vào trước mắt Lâm Hoàng là một vùng không gian tươi sáng, dịu nhẹ, đối lập hẳn với vẻ hắc ám bên ngoài. Đây là một gian phòng đá, diện tích khoảng vài trượng vuông. Trong phòng bài trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường đá phủ một lớp đệm rơm và một cái bàn đá giữa phòng. Trên bàn đặt một ngọn đèn cầy lúc này đã lụi tắt từ lâu. Điều kỳ lạ là bốn phía vách tường không cần đèn vẫn tự phát ra ánh sáng êm dịu, khiến cho hắn có thể nhìn kỹ cảnh vật bên trong.
“Ắt hẳn đây là gian phòng do chủ nhân hồn ngọc xây dựng, khi cần có thể ẩn nấp, trốn tránh kẻ thù.”, Lâm Hoàng thầm nghĩ, lại nhớ tới hồ nhỏ, đầm lầy…phía bên ngoài, chẳng phải là nguồn thực phẩm tự nhiên đó sao? Giả sử có lưu trú ở đây mười ngày nửa tháng chắc cũng không thành vấn đề.
“Không biết có đem được đồ vật từ bên ngoài vào không nhỉ? Nếu được, ta đem gạo, đường muối, dầu, lương khô… vào rồi tiến hành trồng rau, nuôi cá…thì có thể an ổn sống cả đời ở đây cũng không chừng.”, hắn chép miệng, sau đó bật cười vì suy nghĩ hoang đường của mình, ai lại có thể sống trong hang động cả đời?
Thật ra trước Lâm Hoàng thì những chủ nhân cũ của hồn ngọc cũng từng nghĩ tới việc này. Có điều, ngọc này đặc tính kỳ dị vô cùng, thời gian lưu trú căn cứ vào công lực, thể chất của từng người, chứ không phải là vĩnh viễn. Cho nên không ai có thể ở trong hồn ngọc mãi mãi, mà đến một lúc nào đó sẽ bị tống xuất ra, mất một thời gian mới vào lại được. Trừ phi người đó có đủ năng lực, sức mạnh để làm chủ hồn ngọc. Nhưng chuyện đó hãy còn xa vời, tạm gác lại nói sau.
Bản thân Lăng Túc, tiền nhiệm chủ nhân của hồn ngọc, tu luyện đã đến mức ích cốc, có thể nhịn ăn uống, chỉ cần hít thở linh khí tự nhiên cũng sinh tồn, vốn dĩ là đối tượng lý tưởng để cư trú dài hạn trong này. Tuy nhiên, do bản thân thụ trọng thương, công lực đại giảm, nên rốt cuộc mất dần quyền khống chế đối với hồn ngọc, đến nỗi phút cuối phải cưỡng ép xuất khiếu, lấy bản mệnh nguyên thần huyết tế mới lưu lại được chút thần hồn bên trong, chờ người hữu duyên đến tiếp nhận.
Lâm Hoàng nghiên cứu, tìm tòi chán chê, thấy không còn gì mới muốn trở ra thế giới bên ngoài. Sau hắn lại nghĩ, ra ngoài rồi thì bao giờ mới vào lại được bên trong? Hơn nữa thời gian vẫn còn sớm, còn mấy canh giờ nữa trời mới sáng, nên thôi cứ ở lại thêm tí nữa đã.
Nghĩ vậy, hắn liền ngồi xuống, vừa định nhắm mắt tu luyện, chợt trong đầu như có tiếng nổ lớn vang lên… Hắn lật đật đứng dậy, thò tay vào trong túi áo sờ soạng, sau đó lấy ra một vật, chính là quyển sách mỏng vẫn luôn mang theo người.
Lâm Hoàng mở to mắt, trên mặt không che giấu nổi niềm hân hoan. Nguyên lai sách mỏng trong suốt, không có bất kỳ ký tự, hình vẽ nào, nhưng giờ đây, trên bìa lại lờ mờ nổi lên hàng chữ như từ trong sương khói hiện ra: Thiên Tru Biến.