Long Kình Thiên nhìn về hướng có dao động, hai mắt nheo lại.
Từ sóng dao động có thể thấy đó là cường giả từ Thần Cấp trở lên.
Có điều, còn chưa biết có phải người của U Linh Tông hay không.
– Chúng ta qua đó xem.
Long Kình Thiên nói rồi bay đi trước, mọi người theo sau.
Mười phút sau, mọi người đến nơi phát ra sóng dao động.
Chỉ thấy phía trước là một toà cung điện khổng lồ nhô lên từ đáy hồ. Nó cao đến vài trăm trượng, toàn thân màu xanh lam. Long Kình Thiên phát hiện cả toà điện này được làm từ loại lam băng thạch hiếm có.
Lam băng thạch, loại này chỉ có ở cao cấp Vị Diện, ở đó giá cũng không hề thấp.
Ở Thần Giới, một mảnh cỡ nắm tay cũng phải mười thần tinh tệ.
Toà cung điện lớn thế này không biết phải mất bao nhiêu tiền.
Mà sóng năng lượng vừa rồi toả ra chính từ toà thần điện này.
Advertisement / Quảng cáo
Mấy người Long Kình Thiên bay tới phía trước cổng lớn, ngẩng lên thì thấy trên cánh cổng cao hơn mười trượng có ba chữ cổ.
Tà Thần Cung.
Cung điện của Thượng Cổ Tam Tà thần!
– Lão đại, quả nhiên động phủ của Thượng Cổ Tam Tà ở đây!
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười.
Long Kình Thiên hàm tiếu.
Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ bên trong.
– Chủ nhân, chúng ta vào luôn không?
Lục Dực Tử Phụng hỏi.
– Không vội.
Long Kình Thiên lắc đầu, nhìn về phía hai bức tượng đại thần thú trước cổng cung điện.
Đây là hai con đại thần tượng, nhưng sau lưng mọc cánh.
Viễn Cổ Thiên Tượng!
Loại Thiên Tượng này cũng giống như Lục Dực Tử Phụng là biến dị phượng hoàng của Phụng Hoàng Tộc, là một loại biến dị của Thần Tượng Tộc. Huyết mạch thiên phú cực cao. Ở Tiên Giới có một vị thiên tôn có toạ kỵ là Thiên Tượng.
Nhưng Long Kình Thiên không chú ý đến bản thể của chúng mà hắn chú ý đôi mắt.
Mắt của hai con Thiên Tượng này có màu đỏ đất nhạt, nhìn rất bình thường không có gì lạ, nhưng khi nhìn thì hắn lại nở nụ cười.
Mấy người Tử Thiên Long Hoàng thấy thế khựng người, nhìn theo ánh mắt hắn.
– Lão đại, mắt của con voi này có vấn đề gì à?
Cửu Vĩ Thiên Miêu không kìm được hỏi.
Long Kình Thiên hàm tiếu:
– Đương nhiên có vấn đề.
Nói rồi hắn lấy mắt của chúng ra.
– Hai con cự tượng này không phải loại bình thường, mà nó là Thiên Tượng, biến dị thần thú của Thần Tượng Tộc.
Long Kình Thiên nói.
– Thiên Tượng?
Cửu Vĩ Thiên Miêu và Lục Dực Tử Phụng ánh mắt nghi hoặc, còn Tử Thiên Long Hoàng thì sắc mặt biến đổi.
– Chủ nhân, đây chính là Thiên Tượng trong truyền thuyết sao?
Tử Thiên Long Hoàng hỏi.
Long Kình Thiên gật đầu.
– Thế bốn con mắt này?
Tử Thiên Long Hoàng mở to mắt.
Long Kình Thiên nói:
– Không sai, hai bức tướng này được đúc từ hàn tinh thạch, nhưng mắt thì đồ thật.
Tử Thiên Long Hoàng vẻ mặt kích động, ánh mắt cháy rực nhìn bốn con mắt trong tay Long Kình Thiên.
– Lão Long, Thiên Tương lợi hại lắm hả? Mắt nó rất có ích sao?
Advertisement / Quảng cáo
Cửu Vĩ Thiên Miêu không kìm được hỏi.
Tử Thiên Long Hoàng gật đầu:
– Đâu chỉ lợi hại! Theo truyền thuyết, Thiên Lam Đại Lục từng bị một con Thiên Tượng Thiên Thần hậu kỳ đỉnh phong một chân đạp xuyên qua!
– Cái gì? Một chân chọc thủng Thiên Lam Đại Lục?
Sắc mặt Cửu Vĩ Thiên Miêu đại biến, Lục Dực Tử Phụng cũng không khác là bao.
Sau đó thì sao?
Cửu Vĩ Thiên Miêu hỏi.
– Sau đó, tất cả cường giả từ Thần Cấp trở lên của Thiên Lam Đại Lục liên thủ lại mới đánh lui được con Thiên Tượng đó.
Tử Thiên Long Hoàng nói.
– Đây là thông tin bí mật thời Viêm Chủ, mấy chục vạn năm trước ta cũng nghe một vị cường giả Nhân Tộc nói. Nghe nói một vị cường giả ở Thiên Lam Đại Lục không biết làm gì chọc giận con Thiên Tượng đó nên mới bị báo thù.
Tất cả cường giả từ Thần Cấp trở lên liên thủ mới đánh lui được nó?
Cửu Vĩ Thiên Miêu và Lục Dực Tử Phụng cùng hít vào một hơi khí lạnh.
Con Thiên Tượng này quá cường hãn đi.
Vậy bốn con mắt này?
Cửu Vĩ Thiên Miêu và Lục Dực Tử Phụng cùng nhìn về tay Long Kình Thiên.
Nó là đồ thật, thế không phải là…?!
– Mắt Thiên Tượng là một trong những bộ phận quan trọng nhất trong bản thể của nó. Ngoài yêu hạch ra thì mắt là quý nhất rồi.
Long Kình Thiên nói.
– Yêu hạch Thiên Tường chứa phần lớn lượng yêu nguyên lực của nó, mắt cũng chứa một phần, hơn nữa yêu nguyên lực của Thiên Tượng có thể cải thiện và tôi luyện bản thể của ngươi, khiến ngươi có Thiên Tượng lực!
– Thiên Tượng lực?
Mấy người Cửu Vĩ Thiên Miêu kinh ngạc.
Ngay đến Tử Thiên Long Hoàng cũng là lần đầu tiên biết điều này.
Long Kình Thiên vung tay, ba con mắt Thiên Tượng lần lượt bay tới trước mặt Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng.
Bốn người Long Kình Thiên và bốn con mắt Thiên Tượng, vừa hay mỗi người một con mắt.
– Chủ nhân, cái này…
Ba người Tử Thiên Long Hoàng nhìn mắt Thiên Tượng không biết nên nói gì.
– Không cần nói nhiều, tuy nó thần diệu nhưg cũng giống như Nguyên Long Kim Pháp Đan ta luyện chế cho các ngươi thôi. Dùng nhiều cũng không ích lợi thêm gì.
Long Kình Thiên nói.
– Ta dùng một cái đủ rồi.
Ba người Tử Thiên Long Hoàng nghe thế, nhìn nhau rồi nhận lấy, cùng bái tạ Long Kình Thiên.
– Giờ chúng ta vào thôi.
Long Kình Thiên bảo mấy người đứng dậy rồi cất mắt Thiên Tượng vào Trấn Thiên Tháp, sau đó dẫn ba người vào trong Tà Thần Cung.
Vào bên trong, trước mắt là một khu quảng trường lớn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.net chấm c.o.m
Trong quảng trường là một vài thi thể, mùi máu tanh phảng phất.
Advertisement / Quảng cáo
– Lão đại, là trưởng lão U Linh Tông!
Tiến lại gần, Cửu Vĩ Thiên Miêu nói.
Ba cái thi thể này đều là trưởng lão U Linh Tông, nhưng không phải vì chạm phải cấm chế mà chết mà là bị chưởng lực đánh chết.
Trước ngực cả ba đều có một dấu chưởng ấn lớn màu đỏ.
– Chưởng lực mạnh thật!
Sắc mặt Lục Dực Tử Phụng ngưng trọng.
Từ dấu chưởng ấn có thể biết thực lực kẻ đã giết ba người kia không hề thua kém nàng.
Vậy thì ít nhất cũng là cường giả Thần Cấp hậu kỳ đỉnh phong rồi.
Lúc ấy, phía trước lại có tiếng kêu thảm thiết!
– Chúng ta qua đó!
Long Kình Thiên dẫn mọi người tiến về hướng ấy.
Ra khỏi quảng trường là một khu bình nguyên, phía xa lại có một vài thi thể, cũng là trưởng lão U Linh Tông.
Phía trên trời là một vài thân ảnh đang kịch chiến.
Một bên là mấy người bọn tông chủ U Linh Tông, U Viễn, bên kia là kẻ mặc hắc bào. Phía xa còn có một vài người phục sức cổ quái, rõ ràng không thuộc bên nào trong hai bên.
Mấy người Long Kình Thiên đến thì chúng quay sang nhìn.