Thiên Tôn Trùng Sinh – Chương 130: Lại Là Kình Vương Bốn Cánh – Botruyen

Thiên Tôn Trùng Sinh - Chương 130: Lại Là Kình Vương Bốn Cánh

Long Kình Thiên gật đầu.

Hèn chi quân quan người trung niên này sợ như vậy.

Theo Cửu Vĩ Thiên Miêu nói thì Kình Vương bốn cánh ở trong thực lực Loạn Hải, tương đương với thực lực Võ Thần Điện tại đại lục Thiên Lam.

– Hắc hắc, không ngờ con mèo như ngươi cũng biết đến Kình Vương bốn cánh đại nhân của chúng ta.

Binh sĩ Hải tộc kia kiêu ngạo nói:

– Đúng vậy. Kình Vương bốn cánh đại nhân của chúng ta ở mấy năm trước đã đột phá cổ thần cảnh.

Quân quan người trung niên nghe vậy thì sắc mặt kinh sợ.

Kình Vương bốn cánh đột phá cổ thần.

Binh sĩ Hải tộc quát hướng quân quan người trung niên:

– Các ngươi còn không bắt tiểu tử này cho ta?

Advertisement / Quảng cáo

Binh sĩ Hải tộc khí thế hùng hổ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.net chấm c.o.m

– Cái này…

Quân quan người trung niên nhìn hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, nhưng khi gã quyết định bắt hai người thì Long Kình Thiên bỗng hư không chộp. Chỉ thấy binh sĩ Hải tộc kia giống như thanh niên đại đội trưởng Hải tộc lúc trước, bị nhấc lên không trung.

Binh sĩ Hải tộc kia đôi mắt kinh khủng, vẻ vênh váo hoàn toàn biến mất, miệng há to, đầu lưỡi thè ra.

Dường như binh sĩ Hải tộc không ngờ nhân loại Long Kình Thiên biết gã là binh sĩ dưới tay Kình Vương bốn cánh của Đông Hải mà còn dám ra tay.

Long Kình Thiên tay phải hư không bóp, rắc một tiếng, cổ binh sĩ Hải tộc bị bóp nát, người rũ xuống. Long Kình Thiên hư không chém.

Chỉ thấy binh sĩ Hải tộc bay ngược ra, đập vào vách núi, cũng khảm vào trong vách đá, hai tay, hai chân giang ra, song song với thanh niên đại đội trưởng Hải tộc.

Long Kình Thiên cười lạnh nói:

– Kình Vương bốn cánh của Đông Hải, cổ thần?

Quân quan người trung niên, đám binh sĩ nhân tộc đều giật mình nhìn xác binh sĩ Hải tộc trong vách núi.

Đặc biệt là quân quan người trung niên hoàn toàn biến sắc mặt.

Cửu Vĩ Thiên Miêu quét cái đuôi to, những binh sĩ Hải tộc còn lại bay lên. Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch càng đơn giản, giơ tay ấn hướng trời, những binh sĩ Hải tộc không bị đuôi của Cửu Vĩ Thiên Miêu quét trúng thân thể nổ tung, thành từng đoàn huyết vụ.

Huyết vụ ở trên không trung hình thành từng đóa huyết hoa yêu dị, thật lâu không tán.

Thấy tình cảnh này thì quân quan người trung niên chân run lên suýt mềm nhũn ngã xuống, đổ mồ hôi lạnh.

Long Kình Thiên ngoái đầu liếc quân quan người trung niên.

Người quân quan người trung niên mềm nhũn.

– Đại đội trưởng!

– Đại đội trưởng!

Binh sĩ nhân tộc sau lưng quân quan người trung niên thấy vậy thì kinh sợ dìu gã, hoảng hốt kêu lên.

Quân quan người trung niên không có phản ứng, Long Kình Thiên cười nhạt.

Long Kình Thiên nói với Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch:

– Chúng ta đi!

Long Kình Thiên nói xong mang theo Cửu Vĩ Thiên Miêu bay lên. Nhưng trước khi Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rời đi thì hừ lạnh với quân quan người trung niên. Quân quan người trung niên như bị trọng kích, hộc ra ngụm máu.

Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ấn hướng ngọn núi mấy trăm trượng phía xa.

Chỉ thấy ngọn núi kia vỡ thành mấy trăm khối.

Quân quan người trung niên, binh sĩ nhân tộc nhìn ngọn núi mấy trăm trượng thành mấy trăm khối sụp xuống, sợ vỡ mật, tim suýt ngừng đập.

Hồi lâu sau một binh sĩ dìu quân quan người trung niên run giọng nói:

– Đại, đại đội trưởng, bọn họ đi rồi!

Quân quan người trung niên mới chậm rãi đứng thẳng, lại hộc ngụm máu.

Đám binh sĩ nhân tộc kinh sợ hỏi:

Advertisement / Quảng cáo

– Đại đội trưởng, ngươi không sao chứ?

Quân quan người trung niên xua tay, lắc đầu, giọng khào khào nói:

– Ta, ta không sao.

Quân quan người trung niên vẻ mặt nỗi sợ hãi vẫn còn, nhìn hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rời đi.

Nếu mới rồi quân quan người trung niên thật sự ra lệnh bắt giữ thì…

Nhìn xác binh sĩ Hải tộc hóa thành huyết vụ, trái tim quân quan người trung niên run rẩy.

Một binh sĩ sau lưng quân quan người trung niên cẩn thận hỏi:

– Đại đội trưởng, hiện tại chúng ta…?

Quân quan người trung niên bỗng quát:

– Xử lý hiện trường, chôn hết các cái xác, đốt cháy. Còn nữa, chuyện hôm nay các ngươi không được lộ ra ngoài, ai dám tiết lộ nửa câu, sẽ xử lý theo phản quân!

Những binh sĩ nhân tộc giật mình cao giọng quát:

– Tuân lệnh đại đội trưởng!

Quân quan người trung niên nhìn hướng những thôn dân may mắn sống sót, thầm thở dài.

Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu cách mấy trăm dặm xa xôi.

Nửa ngày sau, mấy người đi đến Loạn Hải.

Trong Loạn Hải cư ngụ vô số chủng tộc nhưng Hải tộc mạnh nhất. Trừ Hải tộc ra còn có tinh linh tộc, tộc người lùn cũng không yêu.

Đương nhiên trừ Hải tộc, tinh linh tộc, tộc người lùn còn có yêu thú.

Những yêu thú sinh hoạt trong Loạn Hải còn sinh sản nhiều hơn yêu thú trên đại lục Thiên Lam, đa số là thủy hệ yêu thú.

Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:

– Đại ca, trong Loạn Hải có một khu vực gọi là hỗn loạn chi vực. Loạn Hải có rất nhiều thực lực của đại lục Thiên Lam ở đó giao dịch linh dược, khoáng thạch, đan dược, công pháp, các loại bảo bối. Không bằng chúng ta nhân tiện đi xem thử, nói không chừng có những linh dược mà ngươi cần?

Long Kình Thiên hỏi:

– A, hỗn loạn chi vực?

– Đúng là có chỗ như vậy.

Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nói:

– Nhưng chỗ này rất hỗn loạn, không có quân đội binh sĩ bảo vệ trật tự, thường có tình huống hắc ăn hắc, thậm chí ngay mặt cướp đoạt, hoặc là giết người cướp của.

Long Kình Thiên trầm ngâm nói:

– Cũng được, chúng ta thuận tiện nhìn xem.

Mấy ngày sau, ba người đi tới hỗn loạn chi vực.

hỗn loạn chi vực là một hòn đảo rất to, trên đảo cửa hàng đầy rẫy, liếc mắt nhìn từng con đường hai bên đều là các cửa hàng lớn nhỏ, đủ loại cửa hàng.

Đường rất rộng, có nhiều người, dù không thể so với đế đô của Vĩnh Phong vương triều nhưng cũng nhộn nhịp, ít nhất mặt ngoài nhìn qua rất náo động. Không thấy tranh đấu gì. Nhưng mấy người Long Kình Thiên biết loại nhộn nhịp, bình yên này chỉ là mặt ngoài.

Advertisement / Quảng cáo

Trừ những cửa hàng còn có một số quảng trường giao dịnh đại hình.

Có rất nhiều người bày quán trong quảng trường đại hình này, bày ra các loại bảo bối mình muốn bán.

Long Kình Thiên đi qua mấy con đường, đi dạo các cửa hàng không tìm ra linh dược mình muốn, cũng không phát hiện gì hay ho. Long Kình Thiên hơi thất vọng đi tới quảng trường đại hình.

Một lát sau, Long Kình Thiên cũng không phát hiện thứ mình muốn trong quảng trường đại hình. Long Kình Thiên đang định cùng Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rời hỏi hỗn loạn đảo này thì trước mặt náo động, có tiếng cãi vã.

Long Kình Thiên nhìn qua.

Cửu Vĩ Thiên Miêu ngạc nhiên hỏi:

– Là hắn?

Chỉ thấy một người lùn đang giằng co với mấy Hải tộc.

Người lùn kia chính là Vi Ân lúc trước Long Kình Thiên gặp ở Loạn Hải. Gần một năm không gặp, người lùn Vi Ân biến càng thêm đen, giống như cục than khá to, đôi tay gã biến càng vạm vỡ.

Người lùn Vi Ân đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn năm binh sĩ Hải tộc đối diện mình. Trên người người lùn Vi Ân ngưng tụ ra một đoàn lửa.

Khí thế của người lùn Vi Ân so với lần đầu tiên Long Kình Thiên gặp ở Loạn Hải thì mạnh hơn rất nhiều.

Long Kình Thiên phát hiện người lùn Vi Ân đã đột phá hoàng cấp, còn không phải sơ kỳ mà đạt đến hoàng cấp tam tầng.

Thiên phú như vậy đúng là rất mạnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.