Khuôn mặt của cô bởi câu nói của anh ta mà cứng lại trong phút chốc. Bàn tay nắm lấy dra giường co lại, nhưng liền sau đó lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh Rose lạnh lùng.
– Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?
Quả thực lời của cô nói cũng giống như trong lòng cô đang nghĩ vậy. Tình địch? Nhưng tình địch về vấn đề gì? Trong đầu bỗng nhớ lại cái cảnh hành lang, cơ thể cô cứng đờ.
Lẽ nào…
Như nhìn thấu tâm tư của Rose, Lucius mỉm cười nhẹ, ghé sát vào tai cô mờ ám.
– Will Turner…
Chỉ nói như vậy cô đã hiểu. Cô gái kia là tình địch của cô sao? Nhưng cô và Will Turner là gì của nhau? Mối quan hệ giữa cô và hắn cho đến phút này cô cũng không biết đó là mối quan hệ gì. Nhưng người yêu thì không phải!
Đẩy lồng ngực của Lucius cách ra, Rose lách người đứng dậy. Cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, tự nhiên hết sức có thể.
– Will Turner thì sao? Cho hỏi anh nói tình địch ở đây ý là gì? Tôi quả thật không hiểu.
– Ồ không phải cô là bạn gái của cậu ta sao?_ Lucius tiếp tục thăm dò.
– Điều gì cho rằng anh nghĩ tôi và Will Turner là người yêu của nhau?_ Rose hỏi ngược lại không có vẻ gì là bối rối hay mất bình tĩnh.
Nếu không có gì thì Will Turner lại đe dọa Davy Jonathan đi tìm chỗ anh ta để đón cô về học viện vào cái ngày cô suýt bị cưỡng bức sao? Lucius muốn nói như vậy, nhưng khi nhìn vào đôi mắt tím trong veo pha chút lạnh lùng của Rose thì anh ta im lặng. Mục đích anh ta đến đây chỉ là để chắc chắn mối quan hệ giữa Will Turner và cô gái này. Nhưng xem ra anh ta lại bị cô làm cho bối rối.
Nhún vai một cái, anh ta cười giả lả cho qua chuyện, chỉ nhìn cô không nói gì, cũng không có dấu hiệu rời khỏi.
Lặng lẽ thở dài, Rose chậm rãi cầm lấy cặp sách khoác vào người. Xem ra cho dù cô có muốn trốn tiết cũng không được.
– Tôi có tiết cho nên tạm biệt!_ Vừa nói Rose vừa quay người cầm lấy nắm cửa mở ra.
– Tôi sẽ tới tìm cô.
Động tác mở cửa của cô khựng lại trong vài giây nhưng sau đó mở cửa đi thẳng ra ngoài. Cô đoán là…cho dù cô có từ chối hay không thì anh ta vẫn sẽ tới tìm cô mà thôi.
…
Tiết học tiếp theo là của giáo sư Alex Johnson. Có vẻ như chứng khó thở của ông có vẻ nặng hơn. Vừa mới bước vào giảng đường mà trông ông hết sức chật vật. Khoác một chiếc áo bằng vải đã cũ kỹ đến nỗi sờn cả vải. Ông bước từng bước chậm chạp, mỗi bước đi của ông có tể nghe rõ tiếng ông đang thở hộc hộc, tưởng chừng như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Sau khi thấy đám học viên ổn định chỗ ngồi ông mới hắng giọng.
– TẤT CẢ CHÚ Ý..HỘC..HỘC..HÔM NAY CHÚNG TA CÓ MỘT BẠN MỚI._ Nói đến đây giáo sư nhìn ra phía cửa . – Em vào đi.
Cả học viện tò mò, mọi đôi mắt đều đổ dồn viền phía cửa mong chờ nhìn xem người mới tới là ai.
Rose cũng không nén nổi tính tò mò, chỉ là khi cái bóng dáng mảnh khảnh kia bước vào lớp cô lại sững sờ.
Bởi cái người mới vào chính là cô gái đã ôm Will Turner ở ngoài hành lang!
Chỉ trong phút chốc đám học viên người Sói hò hét inh ả, họ vui mừng khi nhìn thấy cô gái ấy. Những lời chào hỏi thân quen liên tiếp được nói ra.
– Sally…là Sally
– Thật không thể tin được là Sally…
– Sally lâu mới rồi mới gặp
…
Cô gái tên Sally ấy niềm nở cười tươi chạy xuống hoà vào đám đông vui mừng ấy. Rose có thể thấy rõ…dường như mọi người rất quan tâm và yêu mến cô gái ấy. Cô gái có nét gì đó mạnh mẽ như con trai nhưng cũng có nét yểu điệu của con gái. Đặc biệt là đôi mắt nhìn như đang cười ấy…nó thật thân thiện.
– Có vẻ như bọn họ đã biết nhau từ lâu._ Kate nhìn đám đông đang hò reo đưa ra kết luận.
– Có lẽ vậy._ Rose nói sau đó dở sách ra che đi cảm xúc rối bời không rõ lý do trong lòng.
Lúc này giáo sư Alex Johnson đã yên vị trên ghế, liếc mắt thấy đám đông đang hò reo kia lông mày ông nhíu lại. Cầm micro đưa lên miệng và gầm lên.
– TRẬT TỰ! CÁC TRÒ NGHĨ ĐÂY LÀ CÁI CHỢ SAO? HỘC..HỘC
Ngay lập tức giảng đường im lặng không một tiếng động. Sally ngượng ngùng đi từng bước tới trước mặt ông vẻ mặt hối lỗi.
– Em xin lỗi thưa giáo sư.
– Hộc..hộc..không sao..mau giới thiệu bản thân với các bạn khu V đi._ Giáo sư Alex Johnson lấy tay vuốt ngực, ánh mắt hướng về dãy học viên khu V.
Khẽ cúi đầu Sally quay lại đi đến giữa bục giảng ánh mắt như cười nhìn xuống khu học viên V đang ngồi, giọng nói ngọt ngào cất lên.
– Xin chào! Mình là Sally, Sally Seven Martin. Rất vui được học chung với các bạn, mong các bạn giúp đỡ._ Nói đoạn nở một nụ cười làm xao xuyến biết bao người.
Sự thân thiện, dễ mến của Sally phút chốc làm cho đám học viên khu V yêu mến. Họ vỗ tay rào rào, ngay cả Rose cũng bị vẻ thân thiện của cô ta làm xao động, bàn tay cũng vô thức vỗ vào với nhau.
Nhiều nam sinh cũng chủ động đứng lên làm quen, những nữ sinh cũng hồ hởi bắt tay chào hỏi.
Kate nằm dài ra bàn nhìn đám học viên bên khu mình đang niềm nở làm quen cô bạn mới mà bất giác thở dài.
– Người ta thì được mọi người yêu mến, còn mình…hajzzzz…ngày mình nhập học số người làm quen còn chưa tới năm. Rose, tại sao ông trời bất công như vậy?
Rose cười khẽ lắc đầu, những ngón tay búp măng di di trên trang sách, câu hỏi của Kate làm cô có chút phiền não.
Lúc này Will Turner từ phía ngoài chậm rãi bước vào, cô bất chợt nhìn hắn không chớp mắt nhưng hắn không có nhìn về phía cô, chỉ thong thả đến gần Sally ngắn gọn nói.
– Vào chỗ học đi.
– Em muốn ngồi với anh.
Rose quay mặt đi, bóng lưng có chút cứng đờ, lúc này cô mới có cảm giác được đôi mắt của Will Turner vừa lướt qua người mình. Một chút yên lặng diễn ra… Và cô vẫn đang nghe ngóng, cô muốn nghe câu trả lời của hắn.
– Được!
Giọng nói trầm thấp của hắn không lớn, không nhỏ vừa vặn truyền vào tai cô. Đôi vai hơi run rẩy nhưng rồi cầm chặt cây bút tì mạnh lên mặt vở. Trong đầu hiện lên câu thần chú “Không liên quan đến mình”… “Không liên quan đến mình”.
Đúng vậy! Không liên quan đến mình.
Hết