Xác ba người đàn ông mặc quần áo Samurai được Eric Thomas cho người tàn nhẫn ném xuống nền đá sáng loáng. Anh ta lặng yên nhìn Lucius, chờ cơn thịnh nộ của vị thủ lĩnh điển trai người Sói kia.
Eric Thomas đã chắc chắn một điều rằng: Lucius sẽ nổi điên như một con thú khi nghe sự tình đám lính canh báo cáo. Bởi khi một đoàn quân đông đúc đã bao vây cả khu rừng, lại thêm cả anh ta – tức Eric Thomas ra góp sức… vậy mà lại để cho “hai con mồi” chạy thoát, rừng cây lại bị phá hủy một mảng lớn. Cho dù có mang được xác những người theo phe của Will Turner về coi như đền tội thì chắc chắn một điều rằng… Lucius vẫn sẽ không thể nào bỏ qua cho anh ta.
Tuy nhiên, trái với suy nghĩ của Eric Thomas, khuôn mặt điển trai của Lucius không có một chút cau có hay biểu hiện của sự tức giận nào. Anh ta chỉ thâm trầm kẹp điếu xì gà thượng hạng đưa lên miệng hút, ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm vào xác ba người đàn ông Samurai kia.
– Samurai?_ Anh ta mở miệng châm biếm, trong đầu nghĩ ngay tới một người đàn ông tại Nhật Bản xa xôi.
– Không sai! Một đám người Samurai lợi dụng tôi đang đối phó với David Miller đã tiếp cận khu rừng.Có vẻ như Will Turner và David Miller đã lôi kéo được đội quân Samurai FredAnna.Tuy nhiên… tôi vẫn không thấy Will Turner xuất hiện._ Nói đến đây Eric Thomas vẫn còn cảm thấy khó hiểu vô cùng. Bằng một linh cảm nào đó, anh ta thấy… dường như đã bỏ xót chi tiết nào đó.
– Ồ… Thật thú vị._ Lucius thở ra một vòng khói. Những ngón tay thon dài gõ gõ lên thành sopha như đang tính toán điều gì đó, sau đó anh ta đứng dậy mở miệng âm lạnh.
– Điều thêm người đi dò xét tất cả mọi ngóc ngách trong học viện cho ta. Eric Thomas, canh trừng đám con tin cho tốt, ta không muốn có thêm chút sự cố nào xảy ra.
Lucius ngạo nghễ ra lệnh, sở dĩ khi nghe Eric Thomas kể anh ta cũng cảm thấy khó hiểu. Một việc lớn như thế xảy ra mà Will Turner không xuất hiện?
Không! Tuyệt đối không…
Cuộc tấn công bất chợt của vị vua loài Ma-cà-rồng kia có thể là chiêu “Dương Đông kích Tây” để cho Will Turner dễ bề hành động mà thôi.
Chắc chắn hắn đã nghe tin việc anh ta bắt người làm con tin. Người như Will Turner tuyệt đối sẽ không để những người vô tội bị liên lụy. Rất có thể hắn sẽ tìm cách trà trộn vào học viện giải thoát con tin, như lúc giải thoát Jame Carney.
Mà ai biết được…. biết đâu hiện giờ hắn đang ẩn nấp đâu đó phía trong học viện?
Eric Thomas hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi khẽ gật đầu rồi xoay người rời khỏi phòng. Hiện tại chấp nhận làm dưới trướng của anh ta thì phải nghe theo mệnh lệnh vậy.
Sau khi Eric Thomas rời đi, Lucius liếc nhìn ba cái xác lạnh đơ dưới sàn, lại liếc nhìn qua ả Rosalie đang ngồi sơn móng tay phía góc phòng. Khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa, môi mỏng dương lên.
– Rảnh rỗi như vậy thì mau chóng dọn dẹp sạch sẽ mấy cái xác này đi.
– Sao… Sao cơ?_ Ả Rosalie rùng mình, ngón tay cầm bộ sơn suýt nữa thì rơi xuống đất.
– Dọn dẹp sạch mấy cái xác này đi. Không lẽ việc này ta phải đích thân làm sao? Thưa bà Helsing “kính mến”?
Giọng điệu châm chọc cừa Lucius khiến ả tức điên trong lòng. Trong lồng ngực muốn bốc hoả. Thằng nhãi này nói cái gì? Đang ra lệnh cho ả cái gì?
Bắt ả xử lý mấy cái xác này sao?
A… Đúng là khinh người quá đáng!
Tuy vậy, vẫn phải cắn răng nén nhịn
– Tôi hiểu rồi!
– Tốt!
Lucius khẽ cười nhạt, thản nhiên ném điếu xì gà đang hút dở xuống đất, sau đó bước vào phòng… để lại ả Rosalie giận tím mặt đứng muốn bốc hoả ở đó với những cái xác cứng đơ.
—–
Lúc này trong địa đạo bí mật.
Will Turner nắm chặt tay Rose bước thẳng về phía trước. Địa đạo chặt hẹp, ẩm thấp, tối tăm khiến họ cảm thấy bí bách vô cùng.
Rose vừa theo sau vừa ngó nghiêng nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy nể phục những ai tạo ra lối đi bí mật này. Ai mà ngờ rằng có một con đường ngầm nối từ rừng vào học viện cơ chứ? Dù với mục đích gì thì lối đi này thật sự đang phát huy thế mạnh của nó.
Thực chất chính Harold Coleman đã ngấm ngầm tạo ra con đường ngầm này. Lúc còn sống, Harold Coleman là một hội trưởng xuất sắc và biết tính toán cẩn trọng. Lúc bấy giờ loài Ma-cà-rồng trong học viện thường bị người Sói khinh thường – cho dù cùng học tập trong một khu vực. Vì đề phòng bất chắc, và hơn hết là dành cho giống loài mình một sự ưu đãi nếu chẳng may có ngày hai loài chiến tranh… cho nên đường hầm bí mật này ra đời.
Tất nhiên, sự lo lắng của Harold Coleman có vẻ là dư thừa. Bởi trong suốt thời gian lúc ông còn trẻ cho đến khi mất đi, giữa hai loài không có vụ chiến tranh nào.
Cho đến tận bây giờ…. cái điều mà ông lo lắng ấy, đã trở thành sự thật.
Và con đường bí mật này thật may lại được Will Turner phát hiện ra.
– Lùi lại, chúng ta đến nơi rồi._ Hơi nóng từ cơ thể Will Turner phả vào Rose, bắp tay rắn chắc của hắn vòng qua eo cô kéo cô lùi lại. Ánh mắt hổ phách khẽ ngước lên phía trên đầu.
Phía trên đầu hắn tầm 1m là một miếng lót hình vuông bằng gỗ, qua những khe gỗ có thể nhìn thấy lờ mờ lớp vải màu đen.
Rất tốt! Will Turner khẽ nhếch miệng. May là Lucius không có lật tung cái giường của hắn lên. Bởi con đường bí mật đang ở phía dưới cái giường của hắn.
Hắn vươn tay đẩy lớp ván lên, đẩy được nửa chừng thì Kate phía sau bất chợt hô lên thật khẽ.
– Đợi đã, có người đến.
Ngay lập tức Will Turner dừng động tác.
Lúc này từ bên ngoài tháp chuông có tiếng ồn ã, hơn mười tên cấp dưới cầm súng mở cửa tiến vào.
Cả đám người dưới địa đạo đứng lặng yên không nhúc nhích, vì chỉ cần một tiếng động thôi là bọn họ sẽ bị phát hiện ra ngay tức khắc.
– Fu*k! Tao mà bắt được đám chuột chũi đó thì sẽ cho chúng nếm mùi._ Một tên có khuôn mặt ba trợn thô tục gắt lên.
– Mà có thật là bọn chúng đang ở trong học viện không? A… Mẹ kiếp, chúng mày lục soát hay muốn làm tai ông mày điếc hả?_ Tên thứ hai có mái tóc dài màu vàng trông hết sức khả ố gào thét chửi đám lính dưới đang đập phá đồ đạc của Will Turner.
Lợi dụng những tiếng đổ vỡ trong phòng, Will Turner thuận lợi đậy miếng ván gỗ lại, thành công đem tiếng kẽo kẹt dấu đi.
– Đại ca, theo em nghĩ là cái thằng Will Turner đó không dám lếch mặt đến đâu. Anh thử nghĩ mà xem… Ực..ực_ Tu một ngụm rượu, tên người Sói khuôn mặt đỏ ửng ngà ngà say lên tiếng. – Hắn có trong tay một cô em.. à… là cô công chúa hút máu xinh đẹp đó, thì cần quái gì quay về đây? Cứ ngày ngày đắm chìm trong thú vui thể xác không phải sướng sao? Hê hê…. cô ta đẹp thế cơ mà, da trắng nõn nà, vòng ba cực quyến rũ….
– Thằng này khá… Ahaha_ Tên được gọi là đại ca hưởng ứng.
Chỉ trong chốc lát cả căn phòng trở thành nơi nói về Will Turner và Rose.
– Mẹ… Giá mà được một đêm với cô gái đó…
– Đồ ngu, sao không phải là mười đêm?
– Ừ nhỉ… Hahaha
Ở phía sau lưng Will Turner, Rose tức giận muốn bùng phát. Thật không thể nào nghe nổi những lời dung tục từ đám người kia. Trở thành đề tài cho họ bàn tán đúng là khó chịu muốn bức người.
Mà Kate cũng vậy, cô nàng đang phải nhờ Bellatrix đứng phía sau túm chặt lại. Kate sợ…. sợ sẽ không kìm lòng được mà xông ra cho mỗi tên trên kia một nhát.
– Bình tĩnh đi Kate_ Bellatrix thầm thì vào tai Kate nhắc nhở.
Tổng cộng có mười một tên trong phòng, ánh mắt Will Turner sắc như dao nhìn về phía chúng. Đôi mắt hổ phách lạnh lẽo thu hình ảnh từng tên, từng tên vào trong đầu.
Mười một tên này hắn sẽ nhớ kỹ.
Chúng sẽ phải trả giá cho hành vi ngu xuẩn ngày hôm nay.
Thời gian 30p trôi qua.
Đám lính canh không có dấu hiệu rời đi mà càng ngày càng bàn tán hăng say. Một tên còn làm trò cầm ba quả táo cuối cùng trong túi lên chơi trò tung hứng.
– Mẹ kiếp Allan, mày đi làm xiếc đi được rồi đấy.
Cái tên Allan như được khích lệ, ba quả táo liên hồi được tung lên, cho đến khi vì quá phấn khích mà anh ta dùng lực hơi mạnh mà một quả táo bay ra khỏi quỹ đạo.
“Bộp” quả táo rơi xuống sàn, nẩy lên vài cái sau đó lăn vào gầm giường.
– Ôi Fu*k! Để em đi nhặt._ Allan chửi thề sau đó cúi người xuống gầm giường.
Will Turner hít mạnh một hơi, đôi mắt dán chặt vào quả táo nằm trên tấm ván gỗ… Mọi người phía sau đều khẩn trương muốn chết.
Nếu như cái tên đó chui vào gầm giường thì sẽ phát hiện ra con đường bí mật.
Cũng đồng nghĩa với việc… bọn họ sẽ bị lộ tẩy.
Không thể! Tuyệt đối không thể! Rose nắm chặt bắp tay hắn đầy lo lắng.
Allan chui vô gầm giường, bàn tay nhanh chóng chụp lấy quả táo. Tính xoay người chui ra thì đôi mắt anh ta bất chợt nhìn vào miếng ván trước mặt.
– Miếng ván này thật kỳ lạ…_ Anh ta nhíu nhíu mày, bàn tay vươn ra muốn đẩy tấm ván.
Will Turner mím môi chuẩn bị ra đòn. Nếu như mà bị phát hiện thì chỉ còn cách trực tiếp “đánh nhanh thắng nhanh” thôi… cho dù không còn khả quan.
“Xạt…” miếng ván bị Allan đẩy ra được một chút. Ngay tại lúc đôi mắt anh ta sững sờ, miệng há ra.
– ĐẠI…
Will Turner chuẩn bị tung một cú đấm về phía anh ta thì….
– ĐẠI CA… CÔ SALLY LẠI PHÁ CỬA CHẠY RA NGOÀI RỒI._ Ở phía bên ngoài một tên lính hớt hải chạy vào gào lên.
– CÁI GÌ? MẸ NÓ… CHÚNG MÀY MAU THEO TAO. ALLAN… NHANH LÊN.
– Rõ.._ Tên Allan cũng không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức chui ra ngoài, hớt hải chạy ra khỏi tháp chuông.
Chỉ trong chốc lát… cả căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu.
Rose thở dài như chút được gánh nặng. Thật là may! Suýt nữa là bị phát hiện rồi. Dù là vô tình nhưng lần này Sally đã giúp họ việc lớn.
Nghe ngóng một vài phút, xác định không còn ai trong phòng, Will Turner mới đẩy miếng ván gỗ ra, chính mình chui lên khỏi địa đạo.
Chỉ vài phút sau, hắn và mọi người đã thành công đứng trong tháp chuông.