Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) – Quyển 5 – Chương 242 – Botruyen

Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) - Quyển 5 - Chương 242

Trong nháy mắt, thần tình trên mặt chúng thần quan đều trở nên vi diệu hơn cả Bùi Minh.

Một bạch y đạo trưởng đi đến, thần sắc bình thản, khí độ thong dong ôn nhã, chính là Tạ Liên. Mọi người đều hướng về phía y mà hô lên: “Thái tử điện hạ.” “Điện hạ.”
Vẻ mặt cùng ngôn từ, vô cùng dè dặt, khách khí. Tạ Liên cũng khách khí bắt chuyện với mọi người, lại ra đón tiếp người khác, nói: “Vũ Sư đại nhân.”
Vũ Sư dắt theo cái đầu to lớn của Hắc Ngưu tọa kỵ hộ pháp, đi đến phía trước lều vải được dựng tạm, hướng về phía này hơi gật đầu.
Trên người Hắc Ngưu còn cõng theo một hòm thổ sản to đùng, là đặc biệt mang đến, có người nói ăn vào có thể tẩm bổ hộ pháp vô cùng hiệu quả, chúng thần quan nghe xong, một nhóm cao hứng bừng bừng đi sang phân chia, cũng có một nhóm không hề di chuyển. Tạ Liên còn chưa động, Vũ Sư nói: “Ta có đem theo thứ khác cho thái tử điện hạ.”
Tạ Liên cười nói: “Ồ, vậy thật cảm tạ! Là gì vậy?”
Vũ Sư lấy từ trong tay áo ra một đoạn vải trắng đang bọc thứ gì đó, vừa mở ra, hai mắt Tạ Liên sáng ngời, nói: “Đa tạ Vũ Sư đại nhân! Ta đang tìm thứ này khắp nơi!”
Phong Tín vừa nhìn sang, vừa nói: “Tơ tằm kỳ phẩm! Thật tốt quá! Đồ chơi của huynh cuối cùng cũng có thể sửa lại rồi!”
Tạ Liên móc móc trong tay áo, móc ra hai đoạn lụa trắng đứt đôi, vui vẻ nói: “Đúng vậy đó, cuối cùng cũng tìm được nguyên liệu có thể tu bổ Nhược Da rồi! Ta phải đi sửa nó!”
Phong Tín thế nhưng lại kéo y lại, nói: “Huynh sửa? Quên đi, hunh thì có thể sửa cái gì, để người khác giúp huynh đi.” Lại quay đầu lại hô, “Mộ Tình! Đến làm việc!”
Mộ Tình chậm rãi đi sang, lạnh lùng nói: “Cái gì? Ngươi có ý gì? Kêu ta sửa?”
Phong Tín nói: “Đây không phải là sở trường tuyệt học của ngươi sao?”
Mộ Tình hừ nói: “Các ngươi cũng biết dùng người quá nhỉ, lại đem ta ra làm hạ nhân mà sai bảo, chỉ sợ ngày mai lại kêu ta đi quét rác không chừng.”
Tạ Liên ha ha cười nói: “Bỏ đi, bỏ đi. Để ta tự mình làm.”
Mộ Tình thế nhưng lại đón lấy lụa trắng trong tay y, quay người khinh khỉnh bỏ đi may vá. Sau đó, Bùi Minh cũng đến chào hỏi, định vỗ vỗ Hắc Ngưu, lại bị cái miệng to của Hắc Ngưu kia cắn một cái, suýt nữa đứt ngón tay, bị làm cho mất mặt, nhanh chóng bỏ đi. Vũ Sư nói: “Cánh tay của Bùi tướng quân còn chưa khỏe sao?”
Tạ Liên nói: “Chắc chưa đâu. Trước đó hắn và Dung Quảng đã nói rõ rồi, muốn dùng Minh Quang Kiếm, ngoại trừ phải xin lỗi hắn, còn muốn hắn dùng một cánh tay để trả báo. Tuy rằng oán khí của Dung Quảng cuối cùng đã tan đi, lưu lại vài phần mặt mũi không đòi cánh tay của hắn, nhưng vẫn bị tổn thương không nhẹ.”
Vũ Sư nói: “Thì ra là vậy, thảo nào vẻ mặt Bùi tướng quân lại kỳ lạ như vậy.”
Tạ Liên lại thầm nghĩ: “Vẻ mặt kỳ lạ của hắn không phải bởi vì chuyện này đâu.”
Thật ra, lúc Bùi Minh ở núi Đồng Lô và trận hỏa hoạn ở Tiên Kinh đều được Vũ Sư cứu giúp nên canh cánh trong lòng. Hắn tự xưng là đại nam nhân đỉnh thiên lập địa như vậy, quả thật không thể chịu được việc ném hết mặt mũi trước mặt nữ tử, còn là nữ tử mang thù oán xa xưa. So với Vũ Sư, hành vi của Tuyên Cơ còn khiến hắn dễ chấp nhận hơn. Nói chung trằn trọc không yên, gặp Vũ Sư tâm tình liền không yên ổn được, cho nên mới mang vẻ mặt kỳ lạ.
Có điều, Vũ Sư hoàn toàn không hiểu tâm tình hắn đang không yên ổn vì cái gì, luôn lễ phép mỉm cười đáp lại, hai người căn bản không hiểu nhau, quả thực buồn cười không hiểu được.
Vũ Sư nói: “Đúng rồi, thái tử điện hạ, Tuyên Cơ thế nào rồi?”
Tạ Liên nói: “Tuyên Cơ bị giam dưới chân núi, ngươi mau đến xem sao?”
Sau trận đại chiến, yêu ma quỷ quái trốn khỏi trấn áp trước kia đều tạm thời bị bắt giữ trong địa lao dựng tạm dưới núi Thái Thương. Tạ Liên dẫn đường, còn chưa đến địa lao, xa xa đã nghe thấy một tràng tiếng chửi mắng điên cuồng, Bùi Túc cùng Bán Nguyệt ngồi ở cửa, mặt cả hai đều không biểu cảm.
Hiện tại nhân lực đang vô cùng thiếu thốn lại không đủ dùng, bèn đẩy hai người họ đến đây giúp đỡ thiên đình trông coi địa lao. Trong phòng giam giữ Khắc Ma, kẻ thù gặp mặt đương nhiên đỏ cả mắt, hắn cả ngày chửi rủi hai người họ không ngớt, hai người bọn họ lại giả bộ nghe không hiểu, đầu gỗ như nhau mà ngồi yên. Thấy hai người đi vào, bọn họ đều đứng lên, nói: “Thái tử điện hạ, Vũ Sư đại nhân.”
Vũ Sư đưa cho bọn họ một hộp thổ sản, Tạ Liên nói: “Khổ cực cho các ngươi rồi. Vũ Sư đại nhân muốn đến gặp Tuyên Cơ.”
Bùi Túc nhưng lại chần chừ một chút, nói: “Tuyên Cơ…”
Tạ Liên cảm thấy không đúng: “Thế nào sao?”
Hai ngươi đi vào trong lao, tìm đến nơi giam giữ Tuyên Cơ, đều sửng sốt. Chỉ thấy trong lao, trống không, chỉ còn lại một bộ y phục rách rưới.
Bùi Túc nói: “Tuyên Cơ, đêm qua, đã tiêu tán rồi.”
Oán khí của Tuyên Cơ vậy mà lại tiêu tán, thực sự không thể tưởng tượng nổi. Ngay trước đó không lâu, chấp niệm của nữ tử này còn sâu như vậy, chết cũng bám lấy Bùi Minh không chịu buông tay. Tạ Liên nói: “Có thể cuối cùng đã thông suốt rồi.”
Nghĩ thông suốt trong mấy trăm năm qua, mình sao lại từ một quý nữ nhà võ tướng tài hoa mạnh mẽ biến thành một oán phụ điên điên khùng khùng, bị người ghét bỏ. Mất đi cái gì, chiếm được cái gì, sợ rằng sẽ vô cùng xẩu hổ, nghĩ lại mà cả kinh.
Nàng một lòng ngóng trông nam nhân đã từ bỏ mình có thể bị chính mình làm cảm động hoặc uy hiếp, hồi tâm chuyển ý, có thể bỗng nhiên phát hiện ra ngay từ lúc bắt đầu thì căn bản đã không thể vãn hồi, cuối cùng nghĩ thông suốt.
Thế nhưng, tâm tình của nàng khi nghĩ đến Bùi Minh lại không thể yên ổn, không cam lòng nên mới lưu lại trên cõi đời này, nghĩ thông suốt rồi, cũng không cần tiếp tục lưu lại nữa. Ngẫm lại cũng thấy nhàm chán rồi.
Vũ Sư ngồi tại chỗ, dường như muốn giúp nàng siêu độ. Dù sao, trừ nàng ra, đây cũng là dân Vũ Sư Quốc duy nhất còn lại trên thế giới này. Tạ Liên không tiện quấy rầy, lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi, thấy Bùi Túc cùng Bán Nguyệt đều đang gặm trái cây do Vũ Sư trồng, Tạ Liên cũng đi qua nhặt một trái, chuẩn bị ngồi xổm xuống gặm cùng bọn họ. Nào ngờ, y bỗng nhiên cảm giác được thứ gì đó, quay phắc đầu nhìn lại, Chỉ thấy cách đó không xa trong bụi cỏ cao hơn nửa người, có thứ gì đó chợt lóe lên.
Tạ Liên lập tức ném trái cây, nói rõ: “Trông kỹ chỗ này!” Vội vàng chạy đi.
Thứ trong bụi cỏ kia cảm thấy đã bị y phát hiện, trốn càng nhanh hơn. Vốn Tạ Liên chỉ cần tám bước là có thể đuổi kịp, nhưng chạy được bốn bước, y liền phát hiện ra đó là ai, ý niệm trong lòng thay đổi thật nhanh, thả chậm bước chân.
Đợi thứ kia chạy một đoạn, y mới đột nhiên xông ra từ một phía, cản lối đi của đối phương, nói: “Kiếm Lan cô nương, định không từ mà biệt sao?”
Đối phương chính là Kiếm Lan đang lén lút ôm thai linh, bị Tạ Liên xuất quỷ nhập thần làm cho hoảng sợ: “Là ngươi!”
Thai linh trắng nõn trong lòng nàng nhe răng trợn mắt, dường như định công kích, Kiếm Lan đè nó lại, nói: “Ngươi đến để ngăn ta?”
Tạ Liên không muốn khiến nàng cảnh giác quá mức, nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ muốn đưa ngươi một thứ.”
Nói xong, y đưa ra hai vật y như nhau, nói: “Thác Thác con của ngươi oán khí quá mạnh, cần quản thúc. Tuy rằng hiện tại bên trong nó đã được tinh lọc nhưng tu vi của ngươi không bằng nó, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần sử dụng thứ này để phù trợ ngươi.”
Đây là bùa hộ mệnh do chính y tự chế, Tạ Liên còn đặc biệt làm mẫu cách dùng, đảm bảo không có chỗ cổ quái. Kiếm Lan nhìn qua, quả nhiên tiêu tan bớt cảnh giác, dù sao thứ này rất hữu dụng, chần chừ trong giây lát, nàng tiếp lấy, nói: “Đa tạ.”
Tạ Liên nói: “Không cần. Chỉ cần khi sử dụng, hô lớn ba lần, “Thỉnh thái tử điện hạ phù hộ ta” là được. Như vậy có thể ghi danh nghĩa vào điện của ta.”
“…”
Kiếm Lan đi vài bước, dừng một chút, bản thân không nhịn được, quay đầu lại nói: “Ngươi không ngăn cản ta sao? Vì sao?”
Tạ Liên đang chờ nàng quay đầu lại, không đáp mà hỏi ngược lại: “Kiếm Lan cô nương ngươi vì sao nhất định phải đi? Phong Tín đã nói sẽ chiếu cố các ngươi, hắn sẽ giữ đúng hứa hẹn.”
Sắc mặt Kiếm Lan hơi thay đổi, cuối cùng, thở dài, nói: “Ta biết hắn sẽ như vậy. Nhưng có lẽ nên thôi đi. Ta cũng không muốn tiếp tục cùng hắn nữa.”
Tạ Liên ngẩn người, nói: “Ngươi bây giờ…đã hoàn toàn không còn thích hắn sao?”
Kiếm Lan đại khái đã chạy mệt, ngồi xuống ven đường, nói: “Thích hay không thích không có liên quan gì nữa. Ta cũng không muốn miễn cưỡng hắn gánh theo bọn ta bên người.”
Tạ Liên đến ngồi xuống bên cạnh nàng, suy nghĩ một chút, nói: “Phong Tín nhất định thực sự vô cùng thích ngươi. Khi đó, hắn sứt đầu mẻ trán đến vậy, nhưng vẫn không chịu buông bỏ ngươi.”
Nghe vậy, Kiếm Lan dường như nhớ lại chuyện thật lâu trước kia, cười nói: “Ngươi vừa nói thế, ta liền nhớ ra. Hắn khi đó ngu ngốc hồ đồ, tìm rất lâu mới gom được ít tiền, tiền gom góp được lại mua ta cả đêm, nhưng lại quay ghế ngồi đối diện ta cả đêm, cái gì cũng không làm, chỉ theo ta nói chuyện phiếm. Tất cả mọi người khi ấy đều chê cười hắn, cười đến chết người!”
Tạ Liên cũng cười cười, nói: “Ngươi xem, ta nói hắn rất thích ngươi mà.”
Kiếm Lan nhưng lại thu lại vẻ tươi cười, nói: “Ngươi nói đều đã là chuyện trước kia. Đã từng thích, lại không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ thích. Bị người bố thí lại bị người ghét bỏ, ta đây không làm.”
Tạ Liên nói: “Hắn sao lại ghét bỏ các ngươi? Ngươi còn không biết Phong Tín là ai à?”
Kiếm Lan nói: “Thái tử điện hạ chưa từng nếm qua khói lửa nhân gian, đương nhiên cảm thấy thật đơn giản. Bây giờ sẽ không, ngoài mặt cũng sẽ không. Nhưng khoảng thời gian sau, lại không thế nói chính xác được nữa. Ta nếu muốn tìm hắn, ta đã sớm đì tìm rồi, Nam Dương Điện cũng không phải ít thấy, có một đoạn thời gian khắp nơi đều có, nhưng ta không muốn.”
“Hắn phi thăng, có bản lĩnh, có phong quang, bọn ta giờ cũng đã thành quỷ rồi, ta tìm hắn để làm gì? Một thần quan mang theo hai con quỷ, đây không phải là gây khó dễ cho hắn sao?”
“Vào thời điểm ta rạng rỡ nhất đạp hắn một cước, ta cảm thấy như vậy cũng tốt, nghênh ngang kiêu ngạo. Nói vậy, ta ở trong lòng hắn, sẽ luôn là hình dáng kia, mà không phải như bây giờ, vừa lắm son nhiều phấn, lại có nếp nhăn nơi khóe mắt.”
Nàng kéo nhẹ mặt mình, nói: “Nếu như hắn thực sự nhận chúng ta, mỗi ngày quay sang nhìn gương mặt này của ta, Thác Thác còn là cái dạng này, bị bọn ta làm vướng víu, chỉ càng mỗi ngày thêm mệt mỏi, chán ghét, một ngày nào đó sẽ biến thành ghét bỏ. Cần gì chứ? Vậy không phải quá là bi thương sao.”
Đang lúc nói chuyện, thai linh một mực dùng cái lưỡi ướt nhẹp liếm mặt nàng, mang một loại bướng bỉnh buồn nôn mà đáng yêu một cách kì lạ. Nhưng trong mắt người thường, có lẽ chỉ có buồn nôn, là không cách nào tiếp nhận được.
Kiếm Lan cũng vuốt đỉnh đầu trụi lủi của con mình, nói: “Dù sao ta có Thác Thác là đủ rồi. Ai thời niên thiếu lại không hứa hẹn thề nguyền, lại không thề non hẹn biển? Động một chút liền nói nào là tình, nào là yêu, nào là vĩnh viễn. Thế nhưng, chịu đựng trên cõi đời này càng lâu, ta càng hiểu rõ, cái thứ gọi là “vĩnh viễn” kia, là không thể nào, vĩnh viễn cũng không thể. Từng có một chút đã là không tệ rồi. Không ai có thể làm được. Ta không tin.”
Nàng bất đắc dĩ nói: “Phong Tín là người tốt. Chỉ là…thực sự đã qua rất lâu rồi. Chuyện gì cũng không như lúc trước, vẫn là quên đi.”
Tạ Liên yên lặng nghe, không nói gì, nhưng trong lòng vẫn nói: “Không phải như vậy.”
Trong lòng y có một giọng nói: ” “Vĩnh viễn” có tồn tại. Có người có thể chân chính làm được. Ta tin tưởng.”
Kiếm Lan vẫn mang Thác Thác đi.
Tạ Liên trở về chỗ Vũ Sư đang siêu độ cho Tuyên Cơ, lại quay về đỉnh Thái Thương, định nói Phong Tín nghe chuyện Kiếm Lan bỏ đi, nhưng lại không thấy hắn. Đang tìm kiếm trong đám người hỗn loạn, chợt nghe có ai hô: “Thái Hoa đến đúng lúc lắm! Có rảnh không? Giúp tính toán chút nào!”
Bên đó vẫn đang đi khắp nơi bắt người tính toán sổ sách, Lang Thiên Thu tránh không kịp, xa xa nói: “Đừng mang qua đây, ta có việc rồi, tìm người khác đi!”
Tạ Liên thở dài, thầm nghĩ không bằng y đến tính thử xem, nào ngờ, vừa đi được vài bước, chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói: “Sư…Quốc…Thái tử điện hạ.”
Tạ Liên vừa quay đầu lại thì thấy Lang Thiên Thu đang đứng sau lưng y. Hắn gãi gãi mặt, nói: “Nói chuyện một chút, có được không?”
Tạ Liên nói: “Được.”
Vì vậy, y và Lang Thiên Thu cùng đi đến một cái lều lớn giản dị bên ngoài điện. Đi đến đi lui, Tạ Liên hỏi: “Cốc Tử thế nào? Có khỏe không?”
Lang Thiên Thu cười khổ nói: “Ta cũng không biết có tính là khỏe không nữa. Đứa nhỏ này cả ngày cứ hỏi ta đòi cha nó, vô cùng đáng thương, ta chỉ đành…thu lại một chút hồn phách còn sót lại của Thanh Quỷ Thích Dung cho vào trong ngọn đèn. Hiện tại mỗi ngày nó cứ ôm ngọn đèn kia chạy ra chạy vào trước mặt ta, hỏi ta phải làm thế nào hồn phách trong đèn mới lớn lên! Ta thật sự…”
Nhìn vẻ mặt phiền muộn của hắn, ngẫm lại cảnh ngộ này cũng có thể thông cảm, thật không hiểu được hắn là một người bị Thích Dung giết cả nhà, vì sao còn phải làm loại việc này. Tạ Liên vô thức muốn vỗ vai hắn, nhưng ngẫm lại mình ở Vĩnh An đã làm những gì, vẫn nhịn lại, ấm giọng nói: “Khổ cực rồi. Vậy, ngươi hôm nay tìm ta có việc gì?”
Chần chừ trong chốc lát, Lang Thiên Thu bỏ tay vào ngực, lấy ra một vật, đưa về phía y, nói: “Cái này.”
Vừa thấy vật kia, hô hấp của Tạ Liên nhẹ nhàng ngưng đọng.
Đó là một viên san hô đỏ thắm óng ánh tròn trịa, có ánh sáng lưu chuyển.
Y run giọng nói: “Cái này là…?!”
Lang Thiên Thu nói: “Viên san hô này, là bí mật tổ tiên khai quốc Vĩnh An lưu lại trong trong bảo khố.”
Nghe vậy, Tạ Liên mới kịp thời phản ứng, đây không phải là viên mà Hoa Thành treo ở đuôi tóc, mà là viên ban đầu y đưa cho Lang Anh.
Không phải là Hoa Thành. Trong lòng y có chút mất mát, nhưng vẫn nhận lấy viên châu kia. Lúc này, Lang Thiên Thu nói: “Tổ tiên từng nói qua, người đưa cho hắn viên san hô đỏ này là ân nhân của hắn, đã giúp đỡ hắn. Là một người rất tốt.”
“…”
Lang Thiên Thu lại nói: “Nhưng hắn phải làm một việc, khiến người kia mất đi tất cả. Tổ tiên nói hắn không hối hận vì đã làm nên sự kiện kia, hắn không thể không làm. Nhưng đối với người kia, hắn sau đó ngẫm lại, vẫn cảm thấy hơi có lỗi.”
“…”
Tạ Liên nói: “Sau đó thì sao?”
Lang Thiên Thu nói: “Sau đó, ngày ấy ở Tiên Kinh, ta tỉ mỉ nhìn viên châu trên đuôi tóc của Huyết Vũ Thám Hoa, càng nhìn càng giống viên mà phụ vương lưu lại cho ta. Sau đó lại nghe Huyền Chân tướng quân bọn họ nói, đúng ra viên châu này, vốn là của ngươi. Cho nên, muốn đến hỏi thăm, đây là đồ của ngươi sao?”
Một lát sau, Tạ Liên chậm rãi gật đầu, nói: “Là của ta. Là viên châu khi ta còn bé, phụ hoàng mẫu hậu tặng cho ta.”
Lang Thiên Thu gãi gãi tóc, nói: “Vậy…Trả lại cho ngươi vậy.”
Hắn đang không biết nên xưng hô với Tạ Liên như thế nào, trả lại viên châu, chần chừ trong chốc lát, lại lặng lẽ rời đi. Tạ Liên đứng nguyên tại chỗ, lòng bàn tay nắm chặt viên san hô đỏ này.
Hơn tám trăm năm rồi. Quanh đi quẩn lại, hoa tai bằng san hô đỏ này cũng trở về lại trong tay y. Là của y, thì sẽ lại là của y.
Chỉ là, một viên san hô khác lúc này vốn nên ở đây. Vốn có thể hợp thành một đôi.
Chính vào lúc này, dưới chân núi truyền đến giọng nói vui mừng của Phong Tín: “Điện hạ! Các vị! Mau lại đây!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.