*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Liên giữ lấy hắn, kinh ngạc nói: “Tam Lang?! Đệ làm sao vậy?”
Hoa Thành vẫn ung dung: “Không sao cả. Chẳng qua do quá sức một chút thôi.”
Tạ Liên nghe xong liền bối rối: “…Sao đệ không nói ta nghe sớm một chút, như này sao có thể nói là không sao được?!”
Pháp lực, đây là pháp lực đó!
Hoa Thành truyền pháp lực cho Tạ Liên, từ trước đến nay đều như vô hạn, dùng không bao giờ cạn, luôn cười híp mắt cứ như không cảm thấy có chút gánh nặng nào, nhưng này là pháp lực của chính hắn, cũng không phải cát ngoài biển lớn, sao có thể lấy không bao giờ hết, dùng không bao giờ cạn được?
Chuyện này vốn dĩ không thể trách Hoa Thành không nói trước, chỉ có thể trách chính bản thân y không sớm nghĩ đến. Tạ Liên vừa hối hận vừa sốt ruột, nói: “Ta trả lại cho đệ.”
Y ôm lấy mặt Hoa Thành rồi hôn lên. Phong Tín cùng Mộ Tình vừa định đi đến, vừa thấy cảnh này, trong nháy mắt rút lui lại cách xa mấy trượng, để hai người họ ở đó tự làm chuyện của mình.
Gông nguyền rủa đã được giải trừ, y liều mạng đem toàn bộ pháp lực mình còn dùng được truyền hết cho Hoa Thành, nghĩ rằng sẽ nhanh chóng giúp hắn hồi phục lại. Thế nhưng, y hôn xong một hồi, vừa buông ra nhìn lại, tay áo cùng giáp cổ tay màu bạc của Hoa Thành, vẫn trong suốt, thậm chí còn đang mờ đi!
Tạ Liên ngơ ngác một hồi, trong lòng sợ hãi, vô thức lại ôm lấy mặt Hoa Thành muốn hôn lên, nhưng Hoa Thành nhanh tay nhanh mắt, ngược lại ôm lấy mặt y, hôn xuống, nói: “Tuy rằng ca ca chủ động như vậy, đệ rất thích, nhưng có lẽ không cần truyền pháp lực cho đệ đâu. Có điều, nếu như ca ca không phải cho mượn pháp lực, chỉ đơn thuần muốn hôn đệ, đệ hoàn toàn không ngại đâu. Càng nhiều càng tốt, vô cùng hoan nghênh.”
“…”
Tạ Liên giữ chặt lấy hắn, gấp đến độ sắp sụp đổ rồi: “Đây là có chuyện gì?!”
Hoa Thành nói: “Chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi, ca ca, không cần sợ!”
Tạ Liên ôm lấy đầu, nói: “Ta sao có thể không sợ? Ta muốn phát điên rồi!”
Với tính tình của Hoa Thành, nếu như không phải vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức hắn không cách nào che giấu được, hắn làm sao sẽ để cho Tạ Liên thấy bộ dáng như thế này của hắn?
Pháp lực nhiều đến mức khiến cho cả hai gông nguyền rủa nổ tung, rốt cuộc là bao nhiêu pháp lực? Nói một câu mênh mông tựa Giang Hải cũng không khoa trương chút nào, bản thân hắn sao có thể không bị ảnh hưởng chút nào chứ?
Thật vất vả, thật vất vả lắm mới thanh toán rõ ràng toàn bộ những chuyện rối loạn này. Giải thích cùng Phong Tín và Mộ Tình. Gông nguyền rủa ràng buộc y suốt hơn tám trăm năm cũng được giải trừ. Còn những chuyện không muốn thẳng thắn nói với Hoa Thành cũng đã thẳng thắn với nhau hết rồi.
Nhưng khi y mang vẻ mặt tươi cười mà quay đầu chạy đến, lại đón nhận Hoa Thành của y bằng bộ dáng này, y có thể nào không sợ sao? Y là sợ đến muốn điên rồi!
Phong Tín cùng Mộ Tình cảm thấy không ổn, xa xa nói sang: “Điện hạ? Sao vậy?!” từ phía bên kia chạy vội qua vài bước, nhưng vì duyên cớ nào đó mà đi được nửa đường, lại nghĩ không nên tùy tiện đến gần. Tạ Liên lúc này hoàn toàn không chú ý được ai khác nữa, y giữ lấy Hoa Thành, tim cũng ngừng đập, sợ hãi, nói: “Làm sao bây giờ?”
Hoa Thành hơi thở dài, vươn hai tay, lần thứ hai ôm y vào lòng, nói: “Điện hạ, ta luôn dõi theo huynh.”
Đây là lần thứ hai hắn nói những lời này, so với vừa rồi càng ôn nhu hơn. Tạ Liên nắm chặt áo đỏ trước ngực hắn, mờ mịt nói: “Ta biết, ta biết mà. Nhưng…hiện tại cuối cùng phải làm cái gì bây giờ đây?”
Ngón tay thon dài của Hoa Thành nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ngổn ngang của y, nói: “Điện hạ, vậy huynh có biết, vì sao ta không chịu rời khỏi thế giới này không?”
Tạ Liên không thể hiểu được vì sao Hoa Thành đến bây giờ còn bình tĩnh như vậy, gấp đến mức toàn thân đều run lên, nhưng giữa lúc hoang mang lo sợ, vẫn còn chút hồ đồ mà hỏi: “Vì sao vậy?”
Hoa Thành thấp giọng nói: “Bởi vì ta có một người thương vẫn còn trên cõi đời này.”
Nghe một câu này, Tạ Liên có chút sửng sờ.
Y hình như đã nghe qua những lời này ở đâu đó.
Hoa Thành tiếp tục nói: “Người trong lòng ta, là một quý nhân kim chi ngọc diệp đầy dũng cảm. Y đã cứu mạng ta, ta từ khi còn rất nhỏ đã ngưỡng mộ y. Nhưng ta càng muốn đuổi kịp y, vì y trở thành một người càng tốt càng mạnh hơn. Tuy rằng, có thể y cũng không nhớ nhiều đến ta, chúng ta thậm chí cũng không nói quá mấy câu với nhau. Ta muốn bảo hộ y.”
Hắn ngưng mắt nhìn Tạ Liên, nói: “Nếu như giấc mộng của huynh, là cứu vớt chúng sinh, vậy giấc mộng của ta, lại chỉ có duy nhất một người là huynh.”
“…”
Tạ Liên hồi tưởng lại, run giọng hỏi: “…Thế nhưng…Nói vậy, ngươi sẽ, không được yên nghỉ…?”
Hoa Thành đáp: “Ta nguyện vĩnh viễn không được yên nghỉ.”
Trong nháy mắt, hô hấp của Tạ Liên đều đình chỉ vào thời khắc này. Như thể nghe được hai giọng nói một hỏi một đáp.
“Nếu như người ngươi thương biết người vì mình mà không thể yên nghỉ, sợ rằng sẽ phiền não áy náy.”
“Ta đây không cho y biết ta vì sao ta lại không đi là được.”
“Thấy nhiều, rồi cũng sẽ biết.”
“Vậy cũng không để y phát hiện ta đang bảo hộ y là được.”
Đóm ma trơi ấy. Đóm ma trơi nhỏ bé yếu ớt trong ngọn hoa đăng được y dùng vài đồng tiền mua lại giữa đêm. Đóm ma trơi muốn kéo y khỏi mộ phần đầy hỗn loạn vào đêm đông lạnh lẽo kia. Đóm ma trơi ở trước mặt Bạch Vô Tướng ngăn cản y không cho y đến gần nguy hiểm. Đóm ma trơi đã thay y thét lên bi thảm ở thời điểm bách kiếm xuyên tâm đó!
Hoa Thành thờ ơ nói: “Điện hạ, tất cả những gì về huynh ta đều hiểu rõ.”
“Sự dũng cảm của huynh, sự tuyệt vọng của huynh; sự thiện lương của huynh, nỗi thống khổ của huynh; oán giận của huynh, căm hận của huynh; sự thông minh của huynh, sự ngu xuẩn của huynh.”
“Nếu như có thể, ta nguyện ý để huynh đem ta thành đá lót chân, thành cầu qua sông rồi phá bỏ, thành hài cốt cho huynh giẫm lên để tiến về phía trước, thành tội nhân phải gánh thiên đao vạn quả. Nhưng ta biết huynh sẽ không làm vậy.”
Hắn vừa nói, một bên áo đỏ như phong ảm đạm dần.
Hai tay Tạ Liên run rẩy giữ lấy hắn, có lẽ dù ngừng truyền pháp lực cho y, cũng không thể ngăn thân ảnh Hoa Thành từ từ nhạt dần.
Hai mắt y đều trở nên mờ hồ, nói năng lộn xộn, lắp bắp nói: “…Được rồi đệ không cần nói nữa, ta đã hiểu rồi…Thế nhưng đệ đừng như vậy mà Tam Lang. Ta…ta còn chưa trả lại pháp lực đã mượn đệ. Còn có, lời vừa nãy ta thật ra còn chưa nói hết, vẫn còn rất nhiều. Đã nhiều năm rồi không ai nghe ta nói chuyện, đệ sẽ ở lại đây đúng không? Đệ thực sự…không muốn như vậy. Ta chịu không nổi, Tam Lang. Ta thực sự chịu không nổi. Hai lần, đã hai lần rồi! Ta không muốn có lần thứ ba nữa đâu!!!”
Hoa Thành đã vì y mà biến mất trên cõi đời này hai lần rồi!
Hoa Thành lại nói: “Vì huynh tử trận là vinh quang chí cao vô thượng của ta.”
“…”
Một câu này, như một kích trí mạng, nước mắt của Tạ Liên rốt cuộc không nhịn được nữa, tràn mi.
Y tựa như đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nói: “Đệ đã nói đệ sẽ không bỏ đi.”
Hoa Thành lại nói: “Thiên hạ này có buổi tiệc nào lại không tàn.”
Tạ Liên vùi đầu thật sâu, lồng ngực cổ họng đau nhức, không nói nên lời.
Liền sau đó, lại nghe Hoa Thành từ phía trên y nói: “Nhưng ta vĩnh viễn sẽ không bỏ huynh mà đi.”
Nghe vậy, Tạ Liên ngẩng phắt dậy.
Hoa Thành nói với y: “Ta sẽ trở lại. Điện hạ, tin ta.”
Tuy rằng giọng nói kiên định, nhưng gương mặt tái nhợt của hắn cũng bắt đầu phai màu, trở nên trong suốt. Tạ Liên vươn tay ra, muốn chạm vào gương mặt kia, đầu ngón tay nhưng lại xuyên qua. Y sửng sốt, lại ngẩng đầu.
Ánh mắt Hoa Thành ôn nhu mà nóng rực, trong con mắt còn sót lại kia tràn đầy luyến ái, yên lặng ngắm nhìn y, tựa hồ như đang nói, lại không phát ra tiếng. Tạ Liên không từ bỏ hy vọng, vươn hai tay, ôm lấy hắn, muốn nghe rõ hơn.
Nhưng y còn chưa dùng lực, người y ôm lấy, cũng ôm lấy y rồi biến mất.
Ở trước mặt y, Hoa Thành trong nháy mắt vỡ tan thành hàng ngàn ngân điệp, biến thành một trận tinh phong không nắm được, cũng không giữ được.
Hai tay Tạ Liên ôm vào khoảng không, duy trì tư thế ôm này, vẫn không nhúc nhích. Không biết do y chưa kịp phản ứng hay không thể cử động, ngồi khuỵu giữa vô vàn con bướm lấp lánh tựa như ảo mộng, hai mắt mở to.
Phong Tín cùng Mộ Tình bên dưới trăm triệu lần không nghĩ sẽ gặp phải cảnh này, mặt mũi hai người trắng bệch, xông đến nói: “Điện hạ!”
Phong Tín xông lên đầu tiên, nói: “Sao đột nhiên lại như vậy?! Không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao? Là bởi vì gông nguyền rủa sao?!”
Mộ Tình tập tễnh nhảy hai cái, nhảy không được, ngẩng đầu hướng sang phía ngân điệp hô lên: “Huyết Vũ Thám Hoa! Ngươi đừng có đùa, không chết thì mau chạy ra đây!”
Ngân điệp kia đương nhiên không trả lời hắn, tới tấp hỗn loạn, vỗ cánh hướng trời bay đi. Phong Tín đưa tay đỡ Tạ Liên, nhưng Tạ Liên vẫn ngồi dưới đất không động đậy. Phong Tín cũng không biết nên làm gì bây giờ, nói: “Có gì chúng ta có thể giúp không? Cần pháp lực sao? Có thể cứu không? Rốt cuộc nên làm gì bây giờ???”
Mộ Tình cũng đã nhìn ra chuyện gì, nói: “Bỏ đi, ngươi câm miệng đi! —cái gì cũng không cần làm.”
Ánh sáng trong suốt chói lọi khắp bầu trời, cánh bướm lấp lánh, tựa như lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau sau tám trăm năm vậy.
Một con ngân điệp yếu ớt bay ngang qua, trên mu bàn tay y, hai gò má y, giữa trán y mà điểm qua từng chỗ một, quyến luyến không dứt, tựa như muốn nói lại không nên lời. Tạ Liên ngơ ngác vươn tay, để nó đậu trên tay mình.
Ngân điệp kia tựa như mừng rỡ không thôi, vỗ vỗ cánh bướm, quả nhiên vì y mà dừng lại. Nhưng cũng không quá lâu, chỉ chốc lát sau, nó cũng theo gió mà tan biến.
Thế nhưng, ở nơi nó dừng lại, trên ngón tay thứ ba của Tạ Liên, sợi chỉ đỏ kia, vẫn minh diễm như trước.
·
·
·
·
·
·
“Sau đó thì sao?”
“Hết rồi.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Bùi Minh rốt cuộc không nhịn được: “Không phải chứ. Sao có thể đến đó là hết? Người ngoài như ta đây còn nhìn ra được là chưa hết mà?”
Mộ Tình đem một chồng sổ sách dày cộm đặt lên bàn, lãnh đạm nói: “Ta thừa nhận chính là như vậy, đến đó là hết rồi. Ta ngay tại chỗ này tính lại một lần nữa, mong Bùi tướng quân nghe kỹ: Trừ đi tám trăm tám mươi tám vạn công đức, với sáu trăm sáu mươi sáu vạn công đức, cộng thêm một nghìn bảy trăm hai mươi vạn công đức, lại khấu trừ…”
Phong Tín nói: “Được rồi không cần nữa bỏ đi. Con số này tính không sai, nhưng khẳng định bị sót không ít đâu. Không phải, này căn bản không bằng mà!”
Mộ Tình nói: “Này không phải vấn đề của ta, dù sao ta cũng tính sai. Có lẽ các vị đi tìm một người khác đến mà tính đi. Sớm biết như vậy, ta đã không xen vào việc của người khác rồi.”
Sau khi Tiên Kinh bị phá hủy, các vị thần quan bị thất lạc chia năm xẻ bảy, tơi bời tan tác khó khăn lắm mới đoàn tụ lại, kéo đến địa phận không ai lui đến trên đỉnh núi Thái Thương, thiết lập một Thượng Thiên Đình tạm thời. Hiện nay, các vị thần quan đang thương lượng việc trùng kiến tu chỉnh Tân Tiên Kinh đến khí thế ngất trời.
Nhưng, chưa phải là bất hạnh nhất, trận hỏa hoạn kia, không chỉ thiêu rụi toàn bộ cung vàng điện ngọc khí thế phi phàm của các vị thần quan, khiến bọn hắn bây giờ chỉ có thể chen chúc trên ngọn núi hoang vắng này mà tập nghị, chỉ có thể ở trong lều nhỏ dựng tạm mà nghỉ ngơi, mà còn đốt sạch hết thảy sổ sách, phần lớn biên bản biến mất, tính qua tính lại nhiều ngày rồi, đến bây giờ một quyển sổ triệt để cũng còn không rõ ràng!
Một cánh tay Bùi Minh cột băng treo trên cổ, tay kia sờ sờ cằm, nói: “Không biết có phải ta cảm nhận sai hay không, Huyền Chân gần đây giọng điệu có phải càng ngày càng quái gở không.”
Phong Tín nói: “Hắn không phải luôn quái gở như vậy sao? Hiện tại đã lười nên lộ bản chất mà thôi.”
Mộ Tình liếc mắt, tất cả mọi người đều chỉ hắn: “Quái gở!”
Mộ Tình xoay người bỏ đi. Quyền Nhất Chân cả người đều bị bọc trong băng vải, bao thành một cái bánh chưng hình người, chỉ lộ ra vài cọng tóc quăn lộn xộn, giọng điệu hàm hồ nói: “Hiện tại cuối cùng nên làm gì bây giờ? Ai tới tính đây?”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn người, đều ho khan, lặng lẽ lui về sau, ai cũng không muốn gánh chuyện xúi quẩy tốn sức này. Thấy thế, Bùi Minh thở dài, nói: “Àiii, nếu như Linh Văn còn ở đây thì tốt rồi. Nói sao đi nữa, cô nàng làm việc chưa bao giờ kể lể. Những thứ ngổn ngang này đều ghi tạc trong đầu, Linh Văn Điện có bị đốt trụi cũng không sợ. Trong vòng một ngày, chắc chắn sẽ giao thành quả.”
Giằng co trên ngọn núi này một thời gian, trong lòng mọi người sớm đã có suy nghĩ như vậy, chỉ là không dám nói, thấy có người tiên phong, đều phụ họa: “Đúng vậy!”
“Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ chửi Linh Văn Điện làm việc hiệu suất thấp nữa!”
“Ta từ sớm đã không chửi…”
Chính vào lúc này, bên ngoài có người đưa tin: “Chư vị, Vũ Sư đại nhân đến rồi!”
Nghe vậy, chúng thần quan đều mang vẻ mặt vui vẻ, chủ động đi ra đón, chỉ có Bùi Minh là thần sắc vi diệu, dường như do dự trong chốc lát, đang định không đi. Lúc này, lại một giọng nói vang lên: “Thái tử điện ha, ngài cũng đến rồi sao!”
___________________