*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Nghe tên đã thấy hấp dẫn rồi nhể)
Đúng lúc này, ba người đồng thời cảm nhận thấy phía dưới có một cơn chấn động truyền tới, cùng kêu lên: “Cẩn thận!”
Chân ngay lập tức liền tăng tốc. Bảy tám cột lửa phóng lên cao, nhìn xuống phía dưới tụ tập càng nhiều oán linh dung nham!
Tạ Liên nói: “Phong Tín, đưa Mộ Tình cho ta!”
Phong Tín không nói hai lời ném Mộ Tình trên lưng cho y, Tạ Liên cõng hắn lên, Mộ Tình: “Mau giết chết bọn chúng đi, phiền chết người!”
Phong Tín nói: “Ngươi khỏi phải nhiều lời!”
Kéo cung bắn tên liên hoàn. Binh khí này của hắn phạm vi công kích còn tốt hơn nhiều so với Tạ Liên và Phong Tín cùng đánh một cách mù quáng, bắn cho đám phía dưới tung tóe lên cao, liên tục thét chói tai.
Tạ Liên nói: “Đánh đẹp lắm!”
Mộ Tình trên lưng y nói: “Cũng còn tạm!”
Đám oán linh oán giận không thôi, thương lượng một lúc, bơi xa hơn về phía trước, hợp lực phun lửa.
Rầm rầm vài tiếng, Tạ Liên hô: “Đoạn cầu phía trước bị chúng đốt gãy rồi, chúng muốn cắt đứt đường đi của chúng ta!”
Phong Tín mắng: “Ta ***, tay nắm tay đồng tâm hiệp lực như vậy, làm gì không làm, mà đi hại người! Ta thấy thêm tám trăm năm nữa các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc thoát khỏi dung nham!”
Hắn giương cung lên, những oán linh dung nham đó lại tản ra.
Tạ Liên nói: “Đừng mắng nữa, chuẩn bị! Phải nhảy thôi! Một, hai, ba ——!”
Đầu tiên giữ lực tăng tốc, hai là tính số bước, ba chân mạnh mẽ lấy đà, nhảy —— ba bóng người bay lên trời, lướt qua chỗ hổng cầu gãy, rơi xuống đối diện, tiếp tục chạy như điên. Cầu kia vốn dùng để “Thông Thiên”, đương nhiên độ dốc dần dần nâng lên, nhưng Tạ Liên càng chạy thân càng nhẹ như yến, nói: “Ba chúng ta đã lâu rồi không như vậy nhỉ!”
Mộ Tình nói: “Ngươi muốn nói là cùng nhau kề vai chiến đấu, hay là cùng nhau đoạt mạng chạy như điên thế này?”
Tạ Liên nói: “Cả hai!”
Phong Tín: “Rõ ràng vẫn thường xuyên như vậy mà!”
Tạ Liên: “Vậy sao!”
Chỉ là, có nhiều vấn đề khi nói rõ ra và không nói rõ ra, tâm tình hoàn toàn không giống nhau. Tạ Liên ha ha cười mấy tiếng, hai mắt vẫn luôn quan sát khắp nơi, trước sau vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng áo đỏ, không nhịn được hơi nôn nóng, gọi: “Tam Lang!”
Tiếng y gọi vang vọng quanh quẩn trong lòng động dung nham trống trải, không ai trả lời. Tạ Liên liếm liếm môi khô nứt. Mộ Tình sau lưng thấy y nhìn đông nhìn tây, trầm mặc một lát, nói: “Điện Hạ, ngươi thật sự rất thích hắn à?”
“……”
Tạ Liên không đoán được hắn đột nhiên lại hỏi như vậy: “Hả.Hả..hả?”
Tuy rằng vẻ mặt hắn mờ mịt, tai lại chậm rãi đỏ lên.
Mộ Tình thấy dáng vẻ này của hắn, không còn gì để nói, chần chừ một lát, mới nói: “Không phải ta cố ý dọa ngươi, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, ngươi có nghĩ tới…… Có lẽ chỉ có hai chúng ta được rút đến trên cầu, mà Huyết Vũ Thám Hoa…… lại không thì sao?”
Phong Tín nói: “Điều ngươi hỏi không phải vô nghĩa sao? Nếu nơi này chỉ có hai người các ngươi, thì đương nhiên hắn phải bị chuyển đến nơi khác……”
Nói tới đây, hắn mới phản ứng được Mộ Tình có ý gì. Hắn không phải muốn nói Hoa Thành bị chuyển tới nơi khác, mà là nói…… Có lẽ, Hoa Thành rơi xuống hồ dung nham rồi.
Tạ Liên liếm liếm môi: “Điều này, sao có thể?”
Mộ Tình nói: “Ngươi đừng cho là không có khả năng. Huyết Vũ Thám Hoa là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương, nhưng Bạch Vô Tướng cũng thế. Hơn nữa hắn còn là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương đời đầu tiên, chủ nhân núi Đồng Lô, nơi này là địa bàn của hắn, là sân nhà pháp lực mạnh nhất của hắn.”
Phong Tín giận dữ trừng Mộ Tình, trách mắng: “Mau câm miệng! Ngươi có bệnh, lúc này mở miệng còn không thể nói dễ nghe chút hay sao? Hắn chính là Huyết Vũ Thám Hoa đó!”
Mộ Tình quả nhiên không nói nữa, nhưng thanh minh một chút: “Ta chỉ cảm thấy dù sao chúng ta cũng phải suy xét đến tình huống không may này một chút xem nên làm gì thôi.”
Trước mắt Tạ Liên hiện lên một màu đỏ tươi chói mắt dị thường trong lòng bàn tay tái nhợt của Hoa Thành, cũng không biết phải nói gì, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên dừng bước chân.
Phong Tín phía sau suýt nữa đụng phải y, hỏi: “Làm sao vậy?!”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền phát hiện không cần hỏi nữa.
Chỉ thấy phía trước, muôn vàn điểm nhỏ lập lòe ánh sáng bạc trong không trung ùn ùn kéo đến. Như có ai trên trời đánh đổ hộp báu vật chứa đầy bột bạc vậy.
Tạ Liên buông Mộ Tình ra, đi về phía trước. Y nâng tay thăm dò, nhẹ nhàng chạm vào mảnh ngân quang khá lớn trên không kia. Chạm rồi, liền nắm nó trong tay, chậm rãi giơ lên trước mắt.
Hai người khác cũng tiến tới xem, Phong Tín nói: “Đây, đây là……”
Mộ Tình nói thẳng ra: “Mảnh nhỏ…… bướm Tử Linh?”
Có lẽ ngại hắn nói quá trực tiếp, Phong Tín tức giận trừng hắn. Tay Tạ Liên hơi run lên, cầm mảnh cánh bướm tàn phát ra ánh bạc nhàn nhạt kia, thở dài.
Phong Tín gãi gãi đầu, nói: “Nghĩ theo hướng tích cực thì ít nhất hắn cũng không thật sự rơi vào hồ dung nham, chắc chắn hắn đã đến đây rồi, đúng không.”
Mộ Tình chỉ vào một bên, nói: “Sau đó đánh một trận với ai đó ở chỗ này. Một trận rất lớn.”
Tạ Liên nhìn theo hướng hắn chỉ, hơi hơi mở to mắt.
Chỉ thấy trên tảng đá bốn phương tám hướng trải rộng vô số vết đao kiếm làm người ta sợ hãi.
Đó là vết đao của Ách Mệnh.
Đao sâu đến tận xương. Trước đây không phải Tạ Liên chưa từng thấy Hoa Thành dùng đao, nhưng phong cách của hắn luôn nhẹ nhàng thoải mái, không chút để ý. Nếu nói là hắn đang dùng vũ khí, không bằng nói hắn đang vui vẻ đùa nghịch đao nhỏ. Những vết đao này lại tràn đầy sát ý. Có thể thấy, kẻ giao thủ cùng hắn lợi hại đến mức nào, trận chiến này hiểm ác tới bao nhiêu.
Y một không nói câu nào, nằm sấp xuống nhìn kỹ. Trên mặt cầu không có dấu vết té ngã, dưới cầu oán linh cũng không tụ tập hoan hô, lúc này mới thoáng an tâm, lại bò lên thân cầu chạy thẳng về phía trước.
Phong Tín ở phía sau cõng Mộ Tình lên, đuổi theo gọi: “Điện Hạ!”
Tạ Liên ngừng thở. Bởi vì y không muốn nghe thấy tiếng hít thở quá mức dồn dập, không một chút trấn định của mình. Hô hấp hỗn loạn, đối với võ thần mà nói đây là tối kỵ, không chỉ tăng thêm gánh nặng cho thân thể, còn nhiễu loạn nội tâm. Nhưng ngừng thở cũng vô dụng, tay chân hắn đều đang run rẩy, chạy vội chạy vàng còn bị trẹo chân, ngã nhào lăn mấy chục vòng suýt nữa lăn khỏi cầu, Phong Tín và Mộ Tình đều kêu lên, nghiêm khắc nhắc y cẩn thận.
Bỗng nhiên, Tạ Liên nói: “Tiếng gì vậy?”
Tạ Liên lại dừng chân lần nữa, quay đầu nói: “Các ngươi nghe thấy không? Có phải có tiếng gì hay không?”
Phong Tín và Mộ Tình đều nói: “Có! Có!”
Là thanh âm binh khí va chạm cùng pháp lực đập vào nhau. Đến thân cầu Thông Thiên cũng có vẻ chấn động. Con đường trong bóng đêm phía trước, có ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt.
Có người đánh nhau ở phía trước!
Tạ Liên ngã lộn nhào về phía trước và phóng đi.
Phong Tín phía sau lẩm bẩm: “Ta ***, thần linh đầy trời phù hộ đấy nhất định là Huyết Vũ Thám Hoa, nếu không sợ là y sẽ phát điên mất!”
Mộ Tình: “Bớt nói nhảm, chính chúng ta thần linh đầy trời cũng không phù hộ được, nhanh đuổi theo đi! Ngươi nhìn dáng vẻ nghiêng ngả lảo đảo kia của y xem, đừng có còn chưa thấy người đã tự mình ngã thành chó ăn phân trước!”
Tạ Liên quên luôn việc cần ngừng thở, cứ tự nghe tiếng thở dốc hỗn độn của bản thân như vậy mà chạy năm sáu dặm, quẹo qua mấy khúc cong thật lớn, rốt cuộc sau khi chuyển qua một khúc cong cuối cùng, trước mắt bỗng dưng sáng như tuyết.
Cuối cầu Thông Thiên treo giữa không trung, một áo đỏ cùng một áo trắng đang đánh nhau quyết liệt.
Người áo đỏ kia cầm một loan đao trắng sáng thon dài trong tay, thân hình quỷ mị, như tia chớp thoắt ẩn thoắt hiện, đúng là Hoa Thành. Hắn không cười, hết sức chuyên chú, thần sắc lạnh thấu xương, trên gò má tuấn mỹ tái nhợt quệt một vết máu đỏ tươi, trong lạnh thấu xương thêm ba phần diễm lệ. Áo trắng kia đương nhiên là Bạch Vô Tướng, cầm một trường kiếm không biết lấy từ chỗ nào trong tay, trên mặt vẫn là tấm mặt nạ buồn vui nửa khóc nửa cười. Chỉ là, mặt nạ kia và cái mà Tạ Liên từng chứng kiến từ trước không quá giống nhau.
Chính giữa nó bị nứt rồi.
Vết nứt kia rất lớn, vừa nhìn là chú ý, từ giữa trán nứt qua mắt xuống gò má, dường như sắp hỏng đến nơi!
Thân pháp hai người va chạm rồi tách ra, yêu khí tận trời, thế công kích như ngàn quân, sức mạnh thấu trời cao. Kiếm khí đao phong, cuồng phi loạn vũ, nhóm Tử Linh điệp phía trên cũng đang giằng co cùng đám oán linh dung nham phía dưới, liên tục thét gào, như dời núi lấp biển. Mỗi một lần kề sát, lửa cháy trong hồ dung nham đều nổ tung ra thành mấy cơn sóng cao mấy trượng, những người khác hoàn toàn không thể tiếp cận!
Phong Tín cùng Mộ Tình theo sau tới, đều bị tình cảnh này chấn động đến hai chân ghim tại chỗ, không dời bước nổi.
Không có một Võ Thần nào nhìn thấy tình cảnh chiến đấu như vậy mà lòng nhiệt huyết lại không sôi sục!
Vừa thấy Hoa Thành bình yên vô sự, một lòng bị treo lên cao của Tạ Liên rốt cuộc rơi xuống đất, thật sự muốn lập tức lăn ra đất la to, nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống. Cao thủ so chiêu, chỉ một tia rối loạn trong nháy mắt thôi cũng có thể định đoạt thắng bại, huống chi, đây là trận chiến giữa hai vị Tuyệt Cảnh Quỷ Vương đương thời!
Đứng rất xa phía sau Bạch Vô Tướng có một bóng người, chính là quốc sư, hắn đương nhiên là bị Bạch Vô Tướng đưa tới đây, thấy đám Tạ Liên tới liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám tùy tiện lên tiếng. Ai ngờ, Hoa Thành đã sớm chú ý tới người mới tới, thần sắc tập trung rét lạnh như sương hơi hơi tiêu tán, rốt cuộc nhoẻn miệng cười, nói: “Xem ra, ngươi lại thất bại. Điện Hạ tới rồi. Người huynh ấy mang theo, một kẻ cũng không thiếu.”
Tạ Liên nhịn không được, quát: “Tam Lang!”
Hoa Thành hơi gật đầu, đáp: “Ca ca”, trả lời xong, ngữ khí lại chuyển thành cảnh cáo, “Ca ca, lần sau huynh còn để bản thân rơi xuống, ta sẽ tức giận.”
Tạ Liên cũng nói: “Lần sau đệ mà nhảy xuống theo ta, ta sẽ càng tức giận!”
“……”
Nghe vậy, vẻ mặt Hoa Thành cứng một chút, có vẻ điều Tạ Liên nói thật sự làm hắn hơi kiêng kị. Mà khi hắn đối đầu trực diện với Bạch Vô Tướng cũng không hề lộ ra biểu tình kiêng kị này. Bạch Vô Tướng nhẹ nhàng bay lên, đánh thẳng về phía Hoa Thành, lời lại là nói với Tạ Liên: “Tiên Lạc, hai người các ngươi có phải xuân phong đắc ý quá rồi không, thật sự không để ta vào mắt rồi?”
Tròng mắt trên chuôi đao Ách Mệnh nhìn thấy Tạ Liên, nhanh như chớp thỏa sức xoay chuyển, Hoa Thành trở tay, Tạ Liên nghe “Keng!” một tiếng, trong lòng thấp thỏm.
_____________