Nếu có bức tượng thần khổng lồ ở đây thì chỉ cần đi vài bước là qua được. Thế nhưng, bây giờ nó lại đang canh giữ đám oán linh ở Hoàng thành, ba tòa núi quái cũng đã hóa thành kiếm cho y, mang tới đây cũng chẳng có ích gì.
Tạ Liên nghiêng đầu hỏi: “Tam Lang, ngân điệp có thể nâng chúng ta bay qua đó không?”
Hoa Thành đáp: “Nham thạch nóng bỏng thế kia, sợ rằng ngân điệp bay tới giữa sông đã bị thiêu thành tro rồi.”
Bay được đến giữa sông, sau đó ngã từ trên cao xuống, cắm đầu thẳng vào dòng nham thạch, như vậy cũng hơi khó coi.
Hoa Thành tiếp lời: “Tuy nhiên, lại có sẵn một lối đi.”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn.
Tạ Liên kinh ngạc: “Sao lại có xác người nổi trên nham thạch?”
Tuyệt đối là thật, y chắc chắn không nhìn nhầm. Ngay vừa rồi, trong nháy mắt, y còn nhìn thấy một bàn tay trắng bệch thò lên khỏi lớp dung nham.
Sau khi quan sát thật tỉ mỉ, Mộ Tình cũng lên tiếng: “Đúng là có thật! Hơn nữa, không chỉ có một cái!”
Còn có ít nhất là hàng trăm, hàng ngàn cái xác và đầu người nổi lềnh bềnh trên mặt sông, cái thì bị xoay vòng vòng, cái thì nổi lên chìm xuống theo dòng nham thạch. Thân thể của bọn chúng đều là một màu trắng bệch dị dạng, mặt mũi thì vặn vẹo, mờ nhạt, rõ ràng không phải người sống.
Tạ Liên lập tức hiểu ra: “Là những vỏ rỗng giả người trong Hoàng thành Ô Dung… Chúng bị dòng nham thạch cuốn trôi tới nơi này.”
Với thân thủ phi phàm của bọn họ, sử dụng những vỏ rỗng này làm đá kê chân để nhảy qua, có lẽ cũng không quá khó. Chỉ có điều, những vỏ rỗng này đang bị nham thạch thiêu đến nỗi giãy giụa đau đớn, bây giờ lại bị bọn họ đạp cho mấy phát, có hơi thảm một chút. Nhưng mà đã đến nước này rồi, đâu còn thời gian nghĩ cho bọn chúng nữa.
Tạ Liên nói với quốc sư: “Để ta đưa người qua trước.”
Dù sao quốc sư cũng không phải võ thần, thậm trí không được tu luyện từ nhỏ, nhất định phải có người đỡ qua mới được. Nghe y nói vậy, hắn đành gật đầu, bước về phía y.
Hoa Thành vội nói: “Ca ca, để ta!”
Theo thói quen, Tạ Liên liền đồng ý: “Được.”
Hoa Thành đi tới bên quốc sư, đỡ tay hắn như đang đỡ người già yếu, ung dung nói: “Quốc sư, xin mời người cao tuổi đi trước. Cẩn thận dưới chân.”
Quốc sư lập tức quay đầu lại, trông thấy người đang đỡ mình không phải Tạ Liên, hơi nhíu mày: “A? Sao lại là ngươi?!”
Tạ Liên nghĩ thầm, một là Hoa Thành lo lắng y không đủ sức nên mới tới giúp, hai là hắn có mục đích gì nên mới cần phải lấy lòng vị trưởng bối kia, cũng vì vậy mới đòi giúp y.
Nghĩ thôi đã thấy buồn cười, y ho nhẹ một tiếng: “Tam Lang thật sự rất chân thành muốn tới đỡ người, cho nên ta mới…”
Hoa Thành cũng tươi cười nói: “Là ta hay ca ca cũng không khác gì nhau mà! Huống hồ, ta còn rất tôn kính người, đương nhiên không ngại tới đỡ người một tay rồi.”
Quốc sư cũng nghẹn lời trong phút chốc: “Nếu thật sự tôn kính ta thì hãy thu lại cái nụ cười giả tạo trên mặt ngươi đi! Đúng là quá đáng…”
Hoa Thành lập tức không cười nữa: “Ồ.”
Không nói thêm câu thứ hai, y cõng quốc sư trên vai, thoăn thoắt đã phi sang bờ bên kia.
Thân thể hắn thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng nhanh. Quốc sư còn chưa kịp phản ứng gì đã được đặt ở bên Mộ Tình từ bao giờ, cả người đều ngẩn ra. Mà chính lũ vỏ rỗng bị Hoa Thành đạp cho mấy cước cũng không hay biết mình vừa bị đạp, chỉ ngẩng đầu lên ngó nghiêng một lúc, thấy không có gì cả liền gãi gãi đầu tỏ vẻ kỳ lạ, rồi lại tiếp tục cắm mặt bơi trong dung nham.
Một lúc sau quốc sư mới phục hồi lại tinh thần, thoáng nhìn qua Hoa Thành, thản nhiên bình luận: “Thân thủ cũng tạm được!”
Phía bên kia, Tạ Liên thầm nghĩ: “Quá nghiêm khắc rồi đấy. Thân thủ thế kia sao chỉ có thể gọi là “Tạm được”…”
Thở dài một hơi, y nói: “Ta cũng đi qua đây!”
Hoa Thành vội xoay người: “Ca ca, huynh đợi đó, ta qua đón huynh!”
Thế nhưng, động tác của Tạ Liên lại nhanh hơn lời nói của hắn. Y vận sức nhảy qua, đạp một phát lên mặt, một phát lên bụng những cái vỏ rỗng. Bỗng dưng cảm thấy dưới chân dẫm phải thứ gì đó cứng rắn, thân thể y hơi chìm xuống một chút, may mà kịp nhảy ra, đáp trên đỉnh đầu một con khác.
Sau khi đạp lên năm sáu con, cuối cùng Tạ Liên đã tới được giữa dòng dung nham. Ngay lúc y chuẩn bị phi lên, thân thể đột nhiên lại chìm xuống, suýt nữa thì trượt chân. Với phản xạ mau lẹ, y giữ được thăng bằng, cúi đầu nhìn: Phía dưới, có một bàn tay trắng bệch đang nắm chặt lấy cổ chân y!
Tạ Liên hốt hoảng: “Nguy rồi, lại nữa sao!”
Lại là vận rủi tệ hại của y. Mấy người kia qua sông hết lần này đến lần khác đều bình yên vô sự, ngay lúc y đi qua lại gặp một con quái vật khó chịu, tóm chặt lấy, không cho y thoát!
Vỏ rỗng giả người có thể nổi được trên mặt nham thạch cũng là vì chúng không có nội tạng, thế nhưng cũng không gánh được thêm bao nhiêu trọng lượng. Hơi nóng bốc lên khiến cả người Tạ Liên thấm đẫm mồ hôi, một góc tay áo bắt lửa cháy bùng lên. Nếu còn đứng đó lâu hơn nữa, chỉ sợ nó sẽ kéo cả chân y chìm xuống dung nham, hoặc có khi là cả người đều bị thiêu rụi!
Đang lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, quả nhiên trong cái khó ló cái khôn. Nhược Da bay ra, kéo lấy một cái vỏ rỗng cách đó ba mét lại gần. Y giẫm chân trái lên nó, nhờ vậy mới cân bằng được trọng lượng. Đứng vững rồi, Tạ Liên mới rút Phương Tâm, chém đứt cánh tay đang nắm dưới chân. Đúng lúc định nhảy khỏi đó, đột nhiên, một bóng người áo đỏ xuất hiện ngay bên cạnh y.
Tạ Liên ngạc nhiên: “Tam Lang? Ta không sao, đệ không cần tới nữa đâu.”
Hoa Thành tung một chưởng, đập nát cái vỏ rỗng vừa động vào Tạ Liên: “Lên bờ rồi nói sau.”
Hai người lên bờ an toàn rồi, Tạ Liên mới lên tiếng: “Thật ngại quá, đã làm đệ lo lắng rồi.”
Hoa Thành nói: “Đó là lỗi của ta. Đáng ra trước khi đi, ta nên bảo huynh đợi ta quay lại đón huynh.”
Quốc sư chen ngang: “Được rồi được rồi, dừng lại đi! Điện hạ không mảnh mai yếu đuối như vậy đâu, ngươi không qua thì y cũng có thể tự ứng phó, đón cái gì mà đón! Đi thôi! Hướng này!”
Bọn họ đi một lúc, cuối cùng cũng tới Hoàng thành Ô Dung.
Hơn phân nửa hoàng cung đều bị chôn sạch. Mấy người họ tiến vào, liền thấy một lối đi thông sâu xuống lòng đất. Sau khi đi xuống, hơi nóng cũng dần dần tan biến. Toàn bộ cung điện đều trống rỗng, đến nỗi một động tĩnh nhỏ cũng tạo nên tiếng vang vọng.
Bọn họ niệm chú, trong lòng bàn tay lập tức thắp lên ngọn lửa rọi sáng bốn phía. Tuy rằng hoàng cung đã bị bụi bặm phủ kín bao năm nay thế nhưng vẫn có thể thấy rõ được sự tráng lệ của nó. Ánh lửa chiếu vào những hoa văn dát vàng khiến chúng càng lóng lánh hơn, làm nổi bật những chiếc cột chạm trổ tinh xảo. Chỉ có điều, nơi đây không có một bóng người, không khí trầm lặng chẳng khác nào một ngôi mộ cổ.
Quốc sư nói: “Đây chính là nơi Thái tử điện hạ đã lớn lên.”
Mộ Tình thắc mắc: “Hắn thật sự đang ở chỗ này sao?”
Quốc sư gật đầu: “Ngươi nhìn xem, chỉ có ở nơi này pháp lực của hắn mới trở nên mạnh mẽ nhất. Vậy nên, nhất định phải coi chừng.”
Đột nhiên, Tạ Liên phát hiện ra một chuyện.
Con mắt trên chuôi đao Ách Mệnh đang không ngừng đảo loạn một cách điên cuồng, nôn nóng bất thường. Thái độ của Hoa Thành lại vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không thèm để ý tới. Tạ Liên không nhịn được, liền đưa tay vuốt nó một cái. Lúc này Ách Mệnh mới lấy lại bình tĩnh, nằm yên không nhúc nhích. Hoa Thành hơi cúi đầu, thấy tay của y vẫn còn đặt trên chuôi đao, định mở miệng nói gì đó.
Đúng lúc này, một tiếng cười “Hì hì hì” của nam nhân truyền đến từ phía góc phòng, nghe vô cùng gian xảo, giả dối, dường như không có ý tốt.
Lông tóc trên người Tạ Liên dựng đứng cả lên. Cái âm thanh này, hình như y đã nghe thấy vài lần rồi.
Chính là tiếng của thai linh!
Mộ Tình quát lên: “Nó ở đâu?!”
Hắn bắn ra một quả cầu lửa, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Quả nhiên, ở một góc phía trên cung điện, thai linh đang bám vào một chùm hoa trắng, trông chẳng khác gì một con thằn lằn.
Nó thè cái lưỡi đỏ tươi ra tự liếm lưng cho mình. Thấy có ánh lửa bay tới, nó cười điên loạn, phun một thứ gì đó về phía Mộ Tình. Hắn lập tức nghiêng người né tránh, tỏ vẻ chán ghét.
Quốc sư nhìn bãi bầy nhầy trên mặt đất, lại quay sang nhìn chằm chằm thai linh: “… Đây thật sự là con trai của tên tiểu tử Phong Tín sao???”
Tạ Liên vội hô to: “Khoan đã! Thác Thác! Ngươi tên là Thác Thác đúng không?!”
Thấy có người gọi tên mình, thai linh dừng một chút, cúi đầu nhìn y.
Tạ Liên nói: “Thác Thác, chúng ta đến là để tìm… tìm cha của ngươi. Ngươi có biết hắn đang ở đâu không?”
Thai linh nghe ba chữ “cha của ngươi” liền cười lạnh một tiếng, dùng bốn chân bò đi mất hút.
Tạ Liên ngạc nhiên: “Thác Thác? Mau đi theo nó!”
Mọi người đều bắn cầu lửa lên cao, lục soát bốn phía.
Đột nhiên, Mộ Tình lên tiếng: “Ở bên này!”
Tạ Liên dừng chân: “Bên đó sao…?”
Mộ Tình chỉ vào một lối đi, nói: “Ta vừa thấy nó bò vào trong này.”
Lối đi mà hắn vừa chỉ nằm ở góc cung điện, chính là một hành lang tối thui, âm u, không thể nhìn thấy điểm dừng, cũng không biết nó dẫn tới nơi nào.
Hoa Thành hoài nghi: “Ngươi thật sự chứng kiến nó bò vào trong?”
Mộ Tình đáp: “Ta lừa các ngươi thì được lợi lộc gì chứ?”
Hoa Thành cười nhạt, tuy là không tỏ thái độ gì nhưng cũng không tin tưởng Mộ Tình cho lắm.
Quốc sư thở dài: “Lúc này còn tranh luận cái gì? Thấy có chỗ nào đáng ngờ thì cũng không nên bỏ qua, mau vào xem thử thôi.”
Hành lang lúc trước có lẽ rất rộng, thế nhưng sau khi bị đất đá chèn ép, lối đi hẹp lại, chỉ còn đủ cho một người đi. Vừa rồi bị Hoa Thành nghi ngờ, Mộ Tình vốn cảm thấy không cam lòng, liền bước vào đầu tiên. Đương nhiên Hoa Thành cũng sẽ đi trước Tạ Liên để mở đường. Thế nhưng, Tạ Liên lại phát hiện con ngươi trên chuôi đao Ách Mệnh bắt đầu xoay điên đảo, bỗng dưng trong lòng có linh cảm không lành. Y lập tức kéo hắn ra sau.
Hoa Thành nói: “Làm sao vậy?”
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng: “Ta… Ta nói là sẽ bảo vệ đệ…! Đứng phía sau đi.”
Trong giây lát, Hoa Thành khẽ nhếch môi mỉm cười.
Càng đi vào trong, Tạ Liên càng cảm thấy khó chịu. Trực giác của y cực kỳ chuẩn xác khi đối mặt với những thứ nguy hiểm, vậy nên thứ khiến cho y không thoải mái có lẽ đang chờ ở phía trước.
Tạ Liên nói: “Quốc sư, người có nhớ ra con đường này dẫn tới nơi nào không? Không hiểu sao càng đi ta càng cảm thấy rất nặng…”
… Sát khí.
Hơn nữa, không phải loại sát khí lộ liễu mà là sát khí lạnh như băng. Từng bước tiến vào, dây thần kinh của y càng thêm căng thẳng hơn.
Vậy mà, quốc sư lại không hề trả lời y.
Tim Tạ Liên đập thình thịch, thử hỏi lại lần nữa: “… Quốc sư?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Tạ Liên vội quay đầu lại.
Chẳng biết từ lúc nào, ở phía sau y đã không còn một bóng người!
Lý do y không nhận ra là bởi vì hai ngọn đèn dầu mà Hoa Thành và quốc sư cầm vẫn đang trôi bồng bềnh, thắp sáng lối đi phía trước, chỉ có điều, chủ nhân của cây đèn đã biến mất hút.
Tạ Liên không nói lời nào đã quay đầu định đi tìm họ.
Mộ Tình liền tóm lấy y: “Ngươi làm gì đấy? Chúng ta sắp tới nơi rồi! Hơn nữa, ngươi thật sự nghĩ rằng Huyết Vũ Thám Hoa sẽ chạy ngược lại đằng đấy sao?”
“…” Tạ Liên ngập ngừng: “Tam Lang sẽ không làm thế.”
Cũng chính là vì Hoa Thành tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ y lại một mình mà không nói trước lời nào, thế nên mọi chuyện mới càng đáng sợ!
Tạ Liên chợt nhớ tới một đồ vật mà Hoa Thành đưa cho y, vội vàng đưa tay lên xem. Trên ngón tay thứ ba, sợi chỉ đỏ vẫn buộc chặt như trước, chứng tỏ Hoa Thành chưa gặp phải điều gì nguy hiểm. Tạ Liên thở dài một hơi, thế nhưng nghĩ tới viên xúc xắc một điểm mà Hoa Thành tung ra trước khi tới đây, chân mày y lại giật mạnh hơn.
Mộ Tình nói: “Bây giờ mà quay lại cũng chưa chắc đã tìm được họ, không bằng chúng ta tiếp tục đi về phía trước, xem cuối cùng con đường này dẫn tới đâu. Ngươi quay về mà không thấy gì, lại phải đi lại từ đầu, chẳng phải rất tốn thời gian sao?”
Tạ Liên đang định trả lời, bỗng dưng đè thấp giọng: “Suỵt. Nghe xem, có tiếng gì đó.”
Mộ Tình cũng tập trung lắng nghe.
Hình như là tiếng thở hắt của nam nhân.
Chính là từ phía trước truyền tới!
Hai người nâng cao cảnh giác, đứng vào thế tấn công, từ từ tiến lại gần.
Phía cuối hành lang là một gian điện. Mộ Tình cẩn thận kiểm tra bên trong. Tạ Liên búng ngón tay, một ngọn lửa bắn về phía trước, lập tức soi thấy một bóng người ngã trên mặt đất.
Vừa trông thấy bóng lưng người ấy, Tạ Liên liền nhận ra: “Phong Tín?!”
Y chạy tới đỡ lấy hắn. Quả nhiên chính là Phong Tín. Trên người hắn đầy những vết bỏng và vết cắt của đao kiếm, cũng may là không ảnh hưởng tới tính mạng. Tạ Liên vỗ nhẹ vài cái hắn mới tỉnh lại, vậy mà vừa tỉnh đã chửi mắng người ta.
Thấy rõ người trước mặt mình là Tạ Liên, hắn lập tức im miệng: “… Điện hạ?? Sao ngươi lại ở đây?”
Tạ Liên thở phào một hơi: “Thay vào đó, sao ngươi không nói cho ta biết nơi này là đâu đi!”
Phong Tín ngồi dậy, nhìn xung quanh một hồi rồi nói: “Cái nơi khỉ nào đây?”
Quả nhiên ngay cả Phong Tín cũng không biết, có hỏi cũng vô ích.
Tạ Liên lắc đầu, nắm tay Phong Tín, kéo hắn dậy: “Đứng lên trước đi. Tìm được ngươi rồi, tiếp theo là đi tìm Tam Lang.”
Phong Tín ngạc nhiên: “Ngươi nói Huyết Vũ Thám Hoa sao? Hắn làm sao vậy? Không đi cùng ngươi à?”
Tạ Liên nói: “Là thế này, chúng ta đang đi cùng nhau thì…”
Còn chưa dứt lời, Phong Tín đột nhiên giơ tay lên, hoảng hốt: “Khoan đã! Kẻ đứng sau ngươi là ai vậy?!”
Tạ Liên quay đầu lại, chỉ thấy một người mặc y phục đen lẩn khuất trong bóng tối: “Đó là Mộ Tình mà.Làm sao vậy?”
Con ngươi Phong Tín co rút lại: “Mau… Mau bắt hắn lại!”
________________