Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) – Quyển 1 – Chương 52: Ai giả ai thật, khó lòng phân rõ (2) – Botruyen

Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) - Quyển 1 - Chương 52: Ai giả ai thật, khó lòng phân rõ (2)

Ánh mắt của Tạ Liên quay trở lại người Thích Dung. Chăm chú nhìn chốc lát, Tạ Liên lên tiếng: “Thích Dung, xem ra mấy năm qua, ngươi sống đặc sắc đấy chứ.”

Vừa dứt lời, Hoa Thành lập tức tháo bỏ lớp ngoài ngụy trang cho y. Thấy ba kẻ xông đến tận nhà cuối cùng cũng hiện nguyên hình, hai mắt Thích Dung càng trợn càng to. Lang Thiên Thu ngạc nhiên hỏi: “Biểu ca?”
Tuy trước đó nghe lời gã nói có xưng “Tiên Lạc bọn ta”, Lang Thiên Thu đã đoán được thân phận lúc còn sống của Thanh Quỷ là người nước Tiên Lạc, nhưng chẳng thể ngờ gã và Tạ Liên lại có quan hệ như thế. Thích Dung nhìn chòng chọc gương mặt của Tạ Liên, chậm rãi lia từ trên xuống dưới với ánh mắt kỳ dị pha giữa thèm khát và mới lạ. Thế rồi khi tầm mắt gã đáp xuống kiếm Phương Tâm mà Tạ Liên đeo trên lưng, gã đột ngột phá lên cười sằng sặc: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy! Phương Tâm chính là huynh, huynh chính là Phương Tâm. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Mặc dù không hiểu tại sao gã lại cười, song trực giác khiến Lang Thiên Thu cảm thấy khó chịu cực kỳ, tức tối hỏi: “Có gì đáng cười à?”
Thích Dung đáp bằng giọng hung tợn: “Ta cười biểu ca tốt đẹp của ta, mắc mớ gì tới ngươi! Ta vừa nói sự ngu dại của các hạ đã vượt hơn trăm năm, thứ lỗi nhé, ta xin lỗi, ngươi là danh sư xuất cao đồ (thầy hay trò giỏi) mới đúng, sư phụ ngươi có đức hạnh thế kia thì ngươi thông minh được tới đâu chứ?” Dứt lời, gã quay sang Tạ Liên: “Huynh chạy tới Vĩnh An làm quốc sư, làm đã đời cuối cùng bị đồ đệ của mình một kiếm đâm chết, không đặc sắc sao? Không đáng cười sao? Ta nói chẳng đáng đời huynh lắm sao? Huynh thật ti tiện!”
Gã mới nói đến chữ “ti”, Hoa Thành đã nổi trận lôi đình giáng xuống một chưởng. Thích Dung vốn rất lỳ đòn, sau khi thấy Tạ Liên lộ diện, chẳng hiểu sao càng hưng phấn gấp bội, mặt bị dộng vào trong đất vẫn ngoan cố thét to: “Ti tiện! Ti tiện! Ti tiện!”
Gã cứ nói một tiếng, Hoa Thành lại bồi một phát sau ót gã, cảnh tượng đẫm máu tột độ. Tạ Liên ngăn cánh tay chưa kịp hạ xuống của Hoa Thành, nói: “Tam Lang, thôi đi!”
Hoa Thành lạnh lùng hỏi: “Dựa vào đâu mà phải thôi?!”
Tạ Liên nói: “Không sao cả, đệ đừng để tâm, chẳng qua kẻ này có bệnh, khó đối phó lắm, để ta ứng phó là được. Đệ đừng để ý tới gã.”
Y nhẹ nhàng vỗ vai Hoa Thành, hồi lâu sau, cuối cùng Hoa Thành cũng đáp khẽ: “Được.”
Thích Dung rút đầu ra khỏi mặt đất, chật vật lăn sang một bên, xì một tiếng: “Huynh giả bộ tốt bụng cái gì? Nếu thật sự không muốn hắn đánh ta thì ngay từ đầu huynh nên ngăn hắn lại! Bây giờ mới giả mù sa mưa bảo hắn thôi đi cũng chẳng ai khen huynh rộng lượng đâu!”
Tạ Liên nói: “Ta ngăn đệ ấy chỉ vì ta không muốn làm bẩn tay đệ ấy thôi, có phải ngươi hiểu lầm gì không.”
Nghe vậy, trên gương mặt máu me đầm đìa của Thích Dung thoáng hiện vẻ giận dữ. Kế đó, gã cười khùng khục, cất giọng: “Ái chà chà, Thái tử biểu ca, quan hệ của huynh với Hoa Thành cũng không tệ nhỉ? Ta nói chứ, hèn chi Tết Trung nguyên (rằm tháng Bảy) người em trai này muốn thăm viếng huynh một chút, thế mà thuộc hạ phái đi lại chẳng ai trở về, té ra là do huynh bấu víu vào Hoa Thành à!”
Tạ Liên hoàn toàn không biết Thích Dung từng phái thuộc hạ đi tìm mình. Đêm Tết Trung nguyên, y vừa khéo gặp được Hoa Thành, đưa thiếu niên nọ về Bồ Tề quán, xem ra đám thuộc hạ mà Thích Dung phái tới bị Hoa Thành xử sạch cả rồi. Nghĩ đến đây, Tạ Liên bất giác nhìn sang người bên cạnh. Thích Dung nói tiếp: “Lại còn gọi Tam Lang nữa kìa, chậc chậc chậc, thân quen gớm nhỉ. Biểu ca à, huynh là đại thần quan trên Thượng thiên đình đó nha, sao lại cấu kết với loại yêu ma quỷ quái này chứ, không sợ bôi nhọ thân phận của mình sao? Dù gì huynh cũng hoàn mỹ thế mà, thuần khiết không tỳ vết lắm cơ, ánh sáng thần thánh của huynh chiếu rọi muôn nơi, ha ha ha ha ha ha ha…”
Các thần quan trên Thượng thiên đình ít nhiều gì cũng đều cho rằng Mộ Tình nói năng hơi quái gở, nhưng nếu bây giờ để bọn họ đến nghe rồi so sánh, bọn họ sẽ thấy cái gì mới thật sự là quái gở, trước đây đúng là oan cho Mộ Tình quá. Chưa kể Thích Dung không chỉ nói mà còn làm, gã ôm tim nói: “Thái tử biểu ca, đã bao năm trôi qua rồi, người em trai này thật sự không phút giây nào thôi nhớ đến huynh. Huynh nhìn tượng đá mà ta dày công tạc cho huynh đi, ta giữ nó bên mình cũng vì hòng được chiêm ngưỡng dáng vẻ anh dũng của huynh mọi lúc thôi. Sao hả, tạc không tệ chứ, huynh có thích không? Không sao cả, không thích càng tốt, ta sẽ tạc thêm vài tượng cho huynh, ha ha ha ha ha…”Gã vừa nhắc đến tượng đá, khí lạnh lại tràn khắp mặt Hoa Thành, nếu không phải khi nãy Tạ Liên vừa khuyên can, chỉ sợ hắn sẽ lập tức cho Thích Dung một đạp. Tạ Liên hiểu rất rõ tính cách của Thích Dung, gã hơi bệnh hoạn, người ta càng phản ứng mạnh thì gã càng hưng phấn, càng nhảy càng cao, nhất định phải làm theo cách ngược lại. Vì vậy, Tạ Liên chỉ cười một tiếng, tùy ý đáp: “Tạc cũng tạm thôi, chỉ là phẩm vị không tốt lắm, làm khó ngươi rồi.”
Quả nhiên, Thích Dung lập tức xụ mặt, gắt giọng: “Huynh nên biết đủ đi, cũng chỉ có ta nể tình năm xưa mới tạc tượng cho huynh chứ còn đứa nào chịu thờ huynh? Lần này huynh có thể phi thăng lần nữa, chắc cũng nhờ ôm đùi Đế Quân khóc bù lu bù loa quỳ nát đầu gối nhỉ. Lên Thượng thiên đình nhìn đại một vòng, có thần quan nào mà không vẻ vang rạng rỡ hơn huynh? Mấy kẻ phi thăng hai trăm năm còn đạp huynh dưới chân được, người sắp hơn tám trăm tuổi mà lăn lộn ra nông nỗi này, rõ là thất bại mà.”
Tạ Liên mỉm cười đáp: “Biểu ca đúng là rất thất bại, chẳng bằng biểu đệ mới tám trăm tuổi đã thành Hung rồi.”
Tạ Liên quá rõ cách trị gã, Hoa Thành ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, quả nhiên mặt mày Thích Dung xanh mét. Gã lia mắt nhìn bọn họ một lát, chợt hỏi: “Xem điệu bộ này, chắc không phải hôm nay huynh cầu xin Hoa Thành tới tận cửa xử ta, giúp huynh trút hết bất bình đâu nhỉ?”
Tạ Liên sửng sốt, ngẫm lại về điệu bộ này, thế mà cảm thấy không tài nào phản bác được. Thích Dung nói: “Nhìn các ngươi kìa, vừa nghe ta kể ra điểm xấu của huynh, ôi chao, hắn giận đến vậy luôn. Lẽ nào hắn đã bị ánh sáng thần thánh trên đầu huynh cảm hóa, chói đến mù cả mắt? Í í í, ta phát hiện rồi, hình như hắn bị mù sẵn thì phải! Há há há…”
Lời còn chưa dứt, hai mắt gã chợt tối sầm, gò má đau nhức, máu tươi phun ào ạt, rốt cuộc lại bị đấm một cú. Tuy nhiên, cú đấm này không phải do Hoa Thành đánh, mà là Tạ Liên.
Tạ Liên ra tay cực nhanh, lạnh giọng nói: “Trước đây ta chưa từng đánh ngươi, không có nghĩa là ta sẽ không bao giờ đánh.”
Cú đấm này rất nặng tay, hồi lâu sau rốt cuộc Thích Dung mới lên tiếng được. Gã nằm dưới đất như một con chó ghẻ, nện đất cười lớn: “Thái tử biểu ca, huynh đánh ta, không ngờ huynh lại đánh ta! Trời ạ, Thái tử điện hạ của chúng ta cao quý lương thiện, xót trời thương dân, giúp người làm vui, đến con kiến cũng không nỡ giẫm chết, y mặt nặng mày nhẹ với ta, y còn đánh người nữa, y thế mà lại đánh người kìa! Kinh khủng quá, kinh khủng quá!!!”
Gã kích động một cách quái lạ, đến nỗi như hóa rồ hóa dại. Lang Thiên Thu chưa từng gặp người nào hành động và nói năng kỳ quặc như thế, xem vở kịch một vai của gã mà sững cả người, miệng lẩm bẩm: “Kẻ… kẻ này điên rồi sao?”
Tạ Liên đã sớm thành quen nên chẳng lấy làm lạ, nói: “Ngươi nghe rồi đấy, kẻ này điên điên khùng khùng, đầu óc không bình thường, lời gã nói không có gì đáng tin hết.”
Lúc này, tiếng cười của Thích Dung đột nhiên im bặt, sau đó bỗng dưng nghiêm mặt, cười khẩy: “Huynh đừng vội nói với người khác rằng ta bị điên. Ta hỏi huynh, An Lạc Vương chết như thế nào!”
Câu hỏi này, ban nãy là Hoa Thành hỏi gã, bây giờ gã lại hỏi Tạ Liên, Lang Thiên Thu lập tức bắt đầu chú ý.
Tim Tạ Liên thắt lại, không trả lời ngay. Thích Dung chậm rãi bò dậy, ngồi tựa vào tượng đá quỳ gối kia, nói tiếp: “Sau khi An Lạc chết, ta mổ bụng thi thể của nó ra xem, toàn bộ lục phủ ngũ tạng của nó bị kiếm khí cực bén đâm toạc, vậy nên mới không có vết thương ngoài da, nhưng lại liên tục ho khạc ra máu. Chiêu thức này, kiếm khách bình thường hoàn toàn không thể nào làm được. Ban đầu ta còn tưởng giặc Vĩnh An mời kỳ nhân dị sĩ nào đó ngụy tạo thành An Lạc bệnh chết, bây giờ ngẫm lại, vẫn còn một người làm được chuyện đó. Người đó, tất nhiên là biểu ca tốt đẹp công bằng chính nghĩa của ta rồi. Dù sao Thái tử điện hạ Hoa Quan Võ Thần của chúng ta cũng là một đóa sen tuyết Thiên Sơn (Thiên Sơn tuyết liên) thánh khiết tuyệt thế mà…”
Hoa Thành giẫm một phát, Thích Dung đau tới mức gào khóc kêu la, Lang Thiên Thu chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cậu ta ôm đầu, mắt đầy tơ máu, kêu lên: “Câm miệng! Ngươi muốn làm rõ điều gì? Rốt cuộc ai là hung thủ, tiệc Lưu Kim là chuyện ra sao? An Lạc Vương lại là việc gì nữa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Thích Dung nói: “Lang Thiên Thu, ngươi vẫn chưa nghĩ thông à? Ngay cả ta cũng hiểu được bảy tám phần rồi, xem ra đức hạnh của sư phụ mình ra sao, ngươi thật sự chẳng hiểu tí ti gì. Nào nào, để ta phân tích cho ngươi về biểu ca tốt đẹp của ta: Vị cựu Thái tử điện hạ của Tiên Lạc chạy đến Vĩnh An của ngươi làm quốc sư, dạy ngươi năm năm kiếm thuật…”
Gã nói vài câu, trường kiếm của Tạ Liên rung lên, còn chưa tiến về phía trước, trọng kiếm của Lang Thiên Thu đã chắn trước mặt y, nói: “Để gã nói nốt đã!”
Tạ Liên nói: “Biết gã bị điên mà ngươi còn nghe gã nói bậy!”
Phương Tâm vung xuống một đường, rõ ràng thân kiếm cực mảnh nhưng lại chấn động tới mức Lang Thiên Thu suýt không giữ nổi trọng kiếm khổng lổ của mình. Nào ngờ đúng lúc này, một mũi đao bạc khẽ cong khéo léo hất lên, móc mũi kiếm của y lệch ra. Tạ Liên sửng sốt, gọi: “Tam Lang!”
Nhìn ra Tạ Liên rõ ràng không muốn mình nói nhiều, không muốn Lang Thiên Thu nghe nhiều, Thích Dung càng cố ý làm ngược lại, chộp lấy thời cơ nói: “An Lạc Vương là một đứa bé ngoan của Tiên Lạc bọn ta, nó nghe lời ta lắm, chỉ giả vờ thân thiết với ngươi thôi, hôm tiệc Lưu Kim diệt sạch mạng chó của ổ giặc Vĩnh An các ngươi, An Lạc bị sư phụ ngươi bắt gặp nên bỏ trốn. Còn ngươi đuổi đến điện Lưu Kim, lời đầu tiên là hạ lệnh toàn quốc truy nã quốc sư Phương Tâm, chắc chắn không sai…”
Vài lần muốn nhào lên chặn miệng gã đều bị Hoa Thành cản lại, y Tạ Liên kêu lên: “Tam Lang!”
Dù vậy, Hoa Thành vẫn chẳng nói chẳng rằng, chỉ không cho y đi qua. Tạ Liên càng muốn nhào tới, miệng mồm Thích Dung càng mau lẹ: “Mà biểu ca thánh nhân của ta á, tận mắt trông thấy An Lạc giết người, chắc hẳn sẽ nghĩ thầm: Thế sao được chứ? Vậy là sai rồi. Sau đó đi tìm An Lạc Vương, muốn dạy dỗ nó một phen, ai ngờ vừa tìm thì phát hiện, ôi tiêu rồi, kế hoạch của An Lạc lớn lắm nha, nào chỉ ngừng ở việc ám sát mấy tên giặc, dạy dỗ không nổi rồi, thế là bèn hạ quyết tâm, tự tay giết chết nhánh huyết mạch duy nhất còn sót lại của hoàng thất mình! — Cuối cùng ngươi tóm cổ sư phụ mình, đóng đinh giết chết y trong quan tài, một đời quốc sư ầm ầm nổi sóng của biểu ca ta cuối cùng cũng kết thúc. Biểu ca à, ta nói đúng chứ?”
Gã phun một ngụm nước bọt đầy máu xuống bên chân tượng đá quỳ gối, nói: “Ta còn không hiểu rõ huynh sao! Huynh toàn thích làm mấy chuyện thế này mà. Liệt tổ liệt tông trên trời ơi, nhìn các người sinh ra thằng cháu tốt đẹp thế nào kìa, chẳng những khiến Tạ thị của Tiên Lạc mất sạch tất cả mà còn đoạn tử tuyệt tôn trên trần thế! Tạ Liên! Huynh là đồ sao chổi, đồ ôn thần! Sự ra đời của huynh chính là nỗi bất hạnh lớn nhất của nước Tiên Lạc, sao huynh không chết quách đi, sao huynh vẫn còn mặt mũi tồn tại trên đời này???”
Lang Thiên Thu hỏi: “Nhưng ta đã tận mắt thấy y dùng kiếm giết chết phụ hoàng ta, chuyện này phải giải thích thế nào?”
Thích Dung nói: “Nếu không phải thằng già khú ngươi mắt mù não úng nước nhìn lầm, thì ta chỉ có thể nghĩ đến một cách giải thích. Đó chính là An Lạc đích thực đã đâm lão già nhà ngươi, nhưng chưa đâm chết lão.”
Lang Thiên Thu lắp bắp: “Y… y bồi thêm một nhát sao?”
Thích Dung ré lên bằng giọng kỳ quái: “Ngươi nói gì thế kia! Biểu ca tốt đẹp của ta là người lương thiện đấy nhá, sao có thể lập tức bồi thêm một nhát chứ? Sau khi y đi lên, chắc chắn không nỡ bồi thêm một nhát ngay, chắc chắn định bày tỏ thành ý một tí, cứu người trước cái đã. Nhưng mà, khà khà, e rằng cha ngươi tự mình hại mình thôi.”
Lang Thiên Thu hỏi: “Cái gì là tự mình hại mình cơ?”
Thích Dung nói: “Sau khi được cứu, việc tiếp theo mà một người suýt bị giết chết muốn làm ngay là gì? Sau khi chứng kiến tiệc Lưu Kim chết nhiều người như thế, việc đầu tiên mà ngươi nghĩ ra phải làm là gì?”
Lang Thiên Thu vẫn chưa thông suốt hẳn, đáp: “… Truy bắt hung thủ.”
Thích Dung nói: “Thì đúng thế còn gì? Sau khi biểu ca tốt đẹp của ta cứu lão già nhà người, lão ta níu được hơi tàn, nhất định sẽ nói thế này: “Quốc sư, nhanh lên, là An Lạc Vương làm đấy, mau giết An Lạc Vương cho ta!” Ấy không không, đâu chỉ thế, chắc chắn lão đã nói mấy lời gay gắt hơn, chẳng hạn như: Quốc sư! Gọi Thiên Thu tới! Gọi tất cả mọi người tới! Giết sạch người Tiên Lạc trên toàn quốc cho ta! Ta muốn bọn chúng phải chôn cùng!!!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.