“Úi á á á á!!!!”
Tạ Liên rút tay về, im lặng hồi lâu.
Y phát hiện, mỗi lần mình nhìn thấy hoặc mò trúng thứ gì trong bóng đêm, đối mặt với tình cảnh đáng sợ như thế, thông thường toàn là y chưa hé răng tiếng nào, đối phương đã la làng trước.
Lùm cây bụi cỏ trong vườn hoa này vốn đã vừa cao vừa rậm rạp, khi nãy có một người lén lút trốn trong bụi cỏ, bị Tạ Liên mò trúng cẳng chân. Cái chân đó nhanh chóng rút về, trước bụi cỏ lay động xào xạc, một người kêu lên: “Đừng đánh đừng đánh, là ta nè ca ca ơi!”
Tạ Liên chăm chú nhìn kỹ, quả thật không tài nào ngờ nổi, người kêu la “đừng đánh đừng đánh”, ấy thế mà lại là thiếu niên Thiên Sinh mày rậm mắt to kia. Thấy Tạ Liên nhận ra mình, Thiên Sinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi thấy rõ là cậu ta, Tạ Liên không hề thở phào nhẹ nhõm, trái lại càng đề cao cảnh giác, y giơ một cánh tay chắn trước người, nói: “Chẳng phải ngươi ở lại chỗ cũ săn sóc người bị thương với những người khác sao? Tại sao lại ở đây? Ngươi là Thiên Sinh thật ư?” Xuất hiện trong tình huống thế này, càng giống thứ gì khác biến ra giả mạo hơn.
Thiên Sinh vội nói: “Là ta! Là ta thật mà, không riêng gì ta, còn có ba thúc thúc đi chung với ta nữa! Bọn họ đang ở trong đó, không tin huynh nhìn đi!” Thiên Sinh chỉ một ngón tay vào cung điện, quả nhiên không lâu sau, có ba người chạy ra từ đại điện tan hoang, chính là vài người trong nhóm thương nhân khi nãy. Thấy Tạ Liên, cả bọn đều ngơ ngẩn, sau đó tỏ vẻ xấu hổ. Tạ Liên đứng dậy, phủi phủi vạt áo trắng, hỏi: “Các ngươi sao thế?”
Y vừa hỏi, mấy gã thương nhân đều ngượng ngùng không đáp. Hồi lâu sau, Thiên Sinh lúng ta lúng túng nói: “… Các ca ca đi chưa được bao lâu, độc của Trịnh bá bá lại phát tác. Ông ấy phát độc dữ quá, chúng ta… cũng không biết khi nào các huynh mới về, sợ các huynh tìm không được hoặc về muộn. A Chiêu ca nói đi theo con đường kia sẽ tìm được Bán Nguyệt quốc, bởi vậy chúng ta nghĩ, thêm vài người sẽ tìm nhanh hơn nên mới theo tới đây…”
Nói đi nói lại, vẫn là hối hận, sợ bọn Tạ Liên tìm được cỏ Thiện Nguyệt rồi dẫn A Chiêu chuồn mất, chung quy vẫn không yên tâm nên cũng đuổi tới đây, mà Tạ Liên hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu không thể khuyên nhủ bọn họ, có lẽ Phù Dao cũng dứt khoát lười ngăn cản, từ chuyện lần trước ở núi Dữ Quân, có thể thấy đối với những kẻ khăng khăng cố chấp không nghe khuyên bảo chạy vào chỗ chết, Phù Dao vốn chẳng buồn cứu vãn. Mặc dù có thể thông hiểu cho bọn họ, song Tạ Liên cũng vô cùng bất đắc dĩ, y xoa xoa ấn đường, nói: “Lá gan của các ngươi cũng to thật. Đâu phải các ngươi không biết trong tòa thành này có thể có cái gì, có thể sẽ xảy ra chuyện gì, vậy mà cũng dám tới?”
Xem ra cũng biết hành động này chứng tỏ mình không tin tưởng bọn họ, Thiên Sinh có vẻ hơi áy náy, khi nãy cậu ta nằm sấp trong bụi cỏ không dám lên tiếng ắt hẳn cũng vì thấy xấu hổ. Thiên Sinh nói: “Xin lỗi, mạng người quan trọng, sốt ruột quá nên…”
Cũng không còn cách nào, chuyện liên quan đến mạng người, cẩn thận hơn chút cũng bình thường thôi. Hơn nữa chịu mạo hiểm đi lấy dược thảo cho người khác, xem như cũng có tình có nghĩa. Tạ Liên không tiện nhiều lời, thở dài: “Trên đường đi vào tòa thành cổ này, các ngươi không đụng phải thứ gì quả thật may mắn lắm đấy. Nói trở lại, sao các ngươi biết phải đến hoàng cung tìm cỏ Thiện Nguyệt?”
Thiên Sinh gãi gãi đầu, nói: “Chúng ta cũng không biết phải đến đâu tìm, nhưng câu chuyện mà ca ca áo đỏ kể chẳng nói hoàng hậu ngắt cỏ Thiện Nguyện còn gì? Hoàng hậu không thể tùy tiện rời khỏi hoàng cung được, vậy nên ta mới nghĩ, liệu mình có thể đến hoàng cung thử vận may không.”
Tạ Liên cười cười, nhủ thầm lý do này nghĩ giống mình đấy chứ. Đúng vào lúc này, Tam Lang ở bên cạnh nói: “Tìm được rồi.”
Tạ Liên ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy Tam Lang sải đôi chân thon dài bước tới. Thứ hắn cầm trong tay, là một phiến lá màu xanh ngọc còn dính chút gốc rễ.
Phiến lá này lớn chừng lòng bàn tay trẻ con, gốc rễ cực mảnh, mang hình quả đào, đuôi lá nhọn hoắt. Không hiểu tại sao, Tạ Liên có cảm giác mình hoàn toàn không cần tìm A Chiêu xác nhận, đây chắc chắn là cỏ Thiện Nguyệt trong truyền thuyết. Chẳng đợi Tạ Liên lên tiếng, Tam Lang đã cầm bàn tay bị thương của y lên.
Bàn tay đó bị đâm một nhát, lẽ ra sưng đến dọa người, sau khi Tam Lang hút độc ra cho y, tuy rằng độc tố chưa hết nhưng vết sưng đã giảm đi nhiều. Bấy giờ, Tam Lang dùng một tay nâng bàn tay bị thương của y, tay còn lại cầm cỏ Thiện Nguyệt, khép năm ngón vào nhau, chẳng thấy hắn dùng sức thế nào mà đến khi mở ra lần nữa, phiến lá đó đã vỡ thành một đống vụn màu xanh.
Tam Lang cẩn thận bôi đống vụn xanh đó lên mu bàn tay của Tạ Liên. Cảm nhận được từng đợt xúc cảm man mát dịu nhẹ chậm rãi lan ra từ miệng vết thương, Tạ Liên nói: “Tam Lang, cảm ơn đệ nhiều.”
Tam Lang lại không trả lời, bôi thảo dược xong là thả tay y xuống ngay. Thái độ này của hắn, cộng thêm bầu không khí giữa hai người họ, Tạ Liên cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ quặc, nhưng lại không biết nên mở lời hỏi làm sao, hỏi kiểu nào cũng thấy không ổn lắm. Người ngoài lại hoàn toàn không để tâm đến những điều này, cũng không hiểu được điểm tế nhị, Thiên Sinh sốt sắng nói: “Ca ca, thảo dược hiệu quả không? Cỏ này tìm đúng chứ?”
Tạ Liên phục hồi tinh thần lại, đáp: “Đỡ hơn nhiều rồi, hẳn là đúng đấy.”
Nghe vậy, những người khác vô cùng phấn khởi, nhao nhao nói: “Mau lên, tìm tiếp đi.” Không lâu sau, A Chiêu cũng giơ một nắm lá xanh lên, nói: “Bên ta cũng tìm được này.”
Lá của cỏ Thiện Nguyệt trên tay A Chiêu trông to dày hơn phiến lá nhỏ đáng thương mà khi nãy Tam Lang vừa tìm thấy. Mọi người nhìn thử, đặc điểm hình dạng không khác gì nhau, cả bọn vội vàng nhào qua, mừng rỡ nói: “Chỗ này có một mảng lớn luôn nè!” “Nhiều quá!” “Mau ngắt nhiều chút.” “Ngắt dư đem về bán được không?”
Bọn họ bận rộn ngắt thảo dược, Tạ Liên quay đầu nhìn mu bàn tay của mình, cân nhắc giây lát rồi nói với Tam Lang: “Nơi mà bọn họ đang tìm, hình như khi nãy đệ đã tìm rồi, lúc đó đệ không phát hiện sao?”
Tạ Liên hỏi vậy chỉ đơn thuần vì tìm đề tài thôi. Sau khi mở miệng, bản thân y cũng cảm thấy câu này quá tẻ nhạt. Tam Lang lại lắc đầu, nói: “Huynh không cần dùng cỏ chỗ đó.”
Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Nào ngờ Tam Lang còn chưa lên tiếng nói nguyên nhân, chợt nghe một tiếng hét thảm: “Tránh ra!”
Mọi người bỗng chốc sửng sốt, động tác khựng lai, đua nhau nói: “Là ai kêu thế?” “Ta không có!” “Cũng không phải ta…”
Bấy giờ, lại nghe giọng nói thê lương kia cất lên: “Tránh ra, ngươi đạp lên ta nè…”
Lần này mọi người mới chú ý — Giọng nói đó, thế mà lại truyền đến từ bên chân bọn họ!
Trong chớp mắt, những người tụ tập bên kia ngắt cỏ Thiện Nguyệt lũ lượt tản ra. Tạ Liên sớm đã quen với việc đi lên cáng đáng vào những lúc như thế này. Người khác lùi, y thì lên. Thế cho nên, Tạ Liên đi tới chỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết, chìa tay chậm rãi gạt bụi cỏ rậm rạp ra. Vừa mới gạt, những người đứng tại chỗ đều ngừng thở.
Chỉ thấy dưới bụi cỏ, trong đất bùn, ngờ đâu lại chôn một gương mặt đàn ông…
Trong mảnh đất này, thế mà lại có cả một người sống bị chôn dưới bùn đất, chỉ để lộ gương mặt!
Hình ảnh đó quả thật quỷ dị không lời nào tả xiết, các thương nhân tức thì sợ đến mức ôm nhau hét toáng lên. Tạ Liên an ủi một cách thành thạo: “Đừng sợ, mọi người bình tĩnh nào, chỉ là gương mặt thôi. Đâu có gì ghê gớm lắm, ai mà không có mặt đúng không?”
Gương mặt kia cười ha ha: “Dọa các ngươi rồi hả? Hầy… ta cũng thường xuyên tự dọa chính mình.”
Tạm trấn an những người khác xong, Tạ Liên khuỵ gối xuống, cẩn thận quan sát gương mặt chôn dưới đất.
Đây là gương mặt của một người đàn ông, lúc không cười trông dẹp lép, lúc cười lại có hàng đống nếp nhăn, không rõ là già hay trẻ, cũng không thể rõ là xấu hay đẹp. Nhìn hồi lâu cũng nhìn không ra đây là thứ gì, Tạ Liên đành mở miệng hỏi thẳng: “Lão là ai?”
Gương mặt chôn dưới đất nói: “Các ngươi là ai?”
Tạ Liên nói: “Đội buôn qua đường.”
Gương mặt chôn dưới đất thở dài một hơi: “Ầy, đội buôn qua đường. Ta cũng từng là đội buôn qua đường, có điều đó đã là chuyện của năm sáu mươi năm trước rồi.”
Lão vừa nói thế, hình ảnh này càng quỷ dị bội phần.
Lão ta bị chôn dưới mảnh đất của toà thành cổ bỏ hoang này năm sáu chục năm, thế còn là người sao?
Một thương nhân thấp thỏm hỏi: “Vậy… vậy lão đây… tại sao lại đến nơi này… thế?”
Gương mặt chôn dưới đất ho khan vài tiếng, nhăn mặt nói: “Ta… ta bị binh sĩ Bán Nguyệt bắt tới. Ta sơ ý vào thành, bị bọn chúng tóm được, bọn chúng chôn ta dưới đất, biến ta thành phân bón của mớ cỏ Thiện Nguyệt này…”
Thì ra mớ cỏ Thiện Nguyệt này đều nuôi bằng phân bón làm từ người sống, thảo nào to dày như thế!
Các thương nhân vội vàng ném nắm cỏ Thiện Nguyệt đầy ắp trong tay xuống đất, cảm thấy khi nãy mình chẳng khác nào cầm thi thể. Tạ Liên cũng nhịn không được cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, chỉ nghe Tam Lang nói: “Bên kia không sao hết.”
Tạ Liên vừa nghĩ cũng hiểu ngay. Hèn gì khi nãy Tam Lang rõ ràng đã tìm ở mảnh đất này, nhưng lại đến mảnh đất khác tìm rồi mới ngắt một phiến lá cỏ Thiện Nguyệt nhỏ mỏng về. Chỉ sợ khi nãy Tam Lang đã nhìn thấy gương mặt chôn dưới đất, nhưng lại thẳng thừng bỏ qua nó, ngoảnh đầu sang nơi khác tìm, mãi khi tìm được một phiến lá thuốc sạch sẽ ở nơi khuất nẻo không dùng người sống làm phân bón, bấy giờ mới bôi cho y.
Tạ Liên nói: “Cảm ơn đệ nhiều lắm nha.”
Tam Lang lắc đầu, sắc mặt vẫn sa sầm như cũ.
Kể từ lúc y bị rắn đuôi bò cạp đâm trúng trước khi vào thành cổ Bán Nguyệt, Tam Lang vẫn giữ thái độ như thế. Mấy ngày trước ở cạnh nhau, Tam Lang vẫn luôn miệng gọi ca ca ơi, ca ca à, nhưng bây giờ chẳng gọi một tiếng nào. Hơn nữa tuy ngày đầu tiên quen biết, thiếu niên này tỏ vẻ vô cùng kháng cự tiếp xúc với y, nhưng mấy ngày chung sống sau đó lại dường như không còn chuyện này nữa. Vậy mà bây giờ, ngoại trừ vừa rồi hút độc và bôi thuốc cho y, Tam Lang có vẻ đang cố hết sức tránh tiếp xúc cơ thể với y. Điều này thật sự khiến Tạ Liên cảm thấy kỳ quặc đến lạ, và cũng thấy không quen cho lắm.
Lúc này, gương mặt chôn dưới đất lại mở miệng: “Ta đã nhiều năm không nhìn thấy người sống, các ngươi… các ngươi qua đây đứng, cho ta nhìn rõ vào, được không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt cảm thấy không làm theo lời gã nói thì tốt hơn. Hồi lâu sau, thấy chẳng ai hưởng ứng, gương mặt chôn dưới đất lẩm bẩm: “Sao vậy, các ngươi không muốn à? Ôi… đáng tiếc…”
Tạ Liên quay đầu, hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
Gương mặt chôn dưới đất nói: “Từ lúc các ngươi vào đây, có một việc mà ta đặc biệt chú ý, rất muốn dùng hai mắt của mình xác nhận một chút, cho nên mới muốn các ngươi đứng qua đây cho ta nhìn. Bởi vì ta muốn nhìn kỹ từng người một các ngươi.”
Tạ Liên hỏi: “Việc gì?”
Gương mặt chôn dưới đất nói: “Trong số các ngươi, có một người… ta đã gặp vào năm sáu mươi năm trước.”
Lời vừa thốt ra, ai nấy cũng bất chợt lạnh cả sống lưng.
Tất cả người thường ở đây đều không thể nào trên năm mươi tuổi. Nếu nói trong nhóm bọn họ có một người mà gương mặt chôn dưới đất này từng gặp vào năm sáu mươi năm trước, vậy người này chắc chắn không phải là người.
Ánh mắt của Tạ Liên lướt qua gương mặt từng người một, bắt đầu từ A Chiêu, kết thúc ở Thiên Sinh, người thì hơi sợ, người thì hãi hùng, người thì kinh ngạc hoài nghi, người thì trố mắt cứng họng, phản ứng của mọi người vô cùng hợp lẽ thường. Nếu nhất định phải nói có phản ứng của ai không hợp lẽ thường, vậy chỉ có Tam Lang hoàn toàn không có phản ứng gì. Nhưng mà đối với thiếu niên này, ắt hẳn không có phản ứng mới là phản ứng bình thường.
Nhìn Tam Lang không hề tỏ thái độ gì, Tạ Liên quay đầu hỏi: “Người mà lão nói, là ai?”
Gương mặt chôn dưới đất đáp: “Ngươi… ngươi tới gần một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Nếu nói lúc lão thốt câu đầu tiên, Tạ Liên tin lão tám phần mười, vậy thì sau câu này, niềm tin của Tạ Liên dành cho lời lão nói chỉ còn lại năm phần. Làm sao biết con quái vật đó không phải muốn lừa người tới gần rồi bất ngờ nổi loạn?