Editor: Vivi
Rung chuyển ở trấn Ô Cốc, Lan Nhược Tự- nơi đã chứa vô số ma quỷ, trong khoảnh khắc bỗng hóa thành đống hoang tàn.
Lúc này, một vị họ Ninh giàu có, lương thiện, gom góp từ các nơi, xây lại Lan Nhược Tự làm trường học, tự mình trở thành phu tử duy nhất.
Hằng năm, Hề Phong cũng sẽ quay về trấn Ô Cốc một lần, ngồi trong bóng đêm trên đống rơm ướt đẫm, nhìn xem những bóng áo xanh đi lại trên cỏ, hơn mười đứa bé vây quanh Ninh Phu Tử, nghe Tam Tự kinh vang lên từ miệng nàng.
“Phong đạo trưởng, ngươi cũng ở đây à.”
Hề Phong quay đầu lại, thấy người đứng bên cạnh lại là Ninh Thái Thần, cùng hắn núp ở một nơi nhìn nàng.
Hề Phong ngạc nhiên nói: “Ngươi làm gì vậy…”
NinhThái Thần ra hiệu im lặng, nói khẽ: “Cẩn thận một chút.”
Không ngờ những cử động của hai người va vào nhau, bị lũ trẻ phát hiện ra.
“Phu Tử, có sói!”
Lũ trẻ nhặt những cục đá vụn, ném như mưa bụi.
Không lâu sau, Hề Phong và Ninh Thái Thần, mỗi người xác một đống đá, chật vật chui ra từ đống rơm.
“Các ngươi đã tới.” Thải Nhi đứng lên, phủi sạch cỏ vụn trên quần áo, cười thản nhiên với hai người.
Hề Phong hơi thẫn thờ, ngẩn ngơ, nhẹ nhàng trả lời: “Đã lâu không gặp…”
Một bé gái tầm mười tuổi, đầu cúi xuống, khoác áo bông màu đỏ, dung mạo trắng nõn xinh tươi mơn mởn, đôi mắt đen bóng nhìn Ninh Thái Thần chằm chằm: “Ngươi lại thế nữa rồi, làm gì trốn ta ghê vậy.”
Lưng Ninh Thái Thần cứng lại, lộ ra sắc mặt lại bị gây phiền toái, nhấc hộp cơm trong tay: “Ta tới đưa cơm cho Phu Tử của ngươi…”
Bé gái chống nạnh, cái đầu nhỏ lắc lưu: “Phu Tử của ta không phải muội muội của ngươi hay sao? Tại sao phải trốn ở rất xa, ta thấy rõ ràng là ngươi sợ ta, ta cũng không phải là cọp mẹ, ăng ẳng…”
Khuôn mặt Ninh Thái Thần ngượng ngùng vô cùng, hiển nhiên bị chặn miệng không nói được một lời.
Mỗi một động tác dường như tốn toàn bộ sức lực của bản thân nàng, nàng lại cảm thấy bản thân mình có thể leo lên cao một chút.
Không dễ gì mới bò tới nhánh cây, cả người nàng dường như tranh thủ một chút thời gian, thở hổn hển dữ dội, đặt mông ngồi xuống.
“Thiên Quyết, ta tới rồi…” Đầu nàng dựa vào thân cây, đón làn gió mát, nhìn chằm chằm ngọn cây héo rũ.
Thật ra Thải Nhi đã biết từ rất sớm, bản thân mình không sống được bao lâu nữa.
Trận đại chiến ngày đó, nàng không cẩn thận bị dính vệt máu đen. Độc tố chậm rãi ngấm qua da thịt, ngấm sâu vào máu thịt của nàng.
Thải Nhi không nói cho bất cứ ai, không phải bởi vì nàng trúng loại độc không thuốc nào chữa được, mà còn bởi bản thân nàng đã mất đi động lực đê tiếp tục sống sót.
Nàng không biết mình còn sống được bao lâu, hoặc là sang năm, hoặc là ngày mai, hoặc là hiện tại, là lúc nàng ra đi.
“Kiếp sau ta còn muốn gặp chàng, cho dù chỉ lướt ngang qua người chàng cũng tốt.”
Nàng khép mắt lại, sức lực trong người dần dần như bị bị rút cạn, rơi từ trên thân cây xuống.
Gió lướt qua tai nàng, thấy bản thân sắp rơi xuống đất, một cánh tay thon dài như trúc, vững vàng ôm quanh eo nàng, ôm nàng vào lòng.
Thải Nhi mở mắt ra, trông thấy một khuôn mặt xuất trần tuyệt thế, nói lầm bầm: “Là ta nằm mơ, vẫn là…”
Hắn duỗi ngón tay, chặn môi nàng, sau đó cúi đầu, hôn nàng rất sâu.
Có thể ở cùng với hắn, là mộng hay là thật, tất nhiên chẳng còn quan trọng nữa rồi…
Thải Nhi khép mắt lại, một dòng lệ trong suốt lăn dài trên má.
“Không phải nàng đã đồng ý với ta, không khóc nữa hay sao?”
“Nhưng ta chịu hết nổi rồi…”
“Đứa ngốc.”