Editor: Vivi
Tiêu Dao Sĩ xảo quyệt như lươn, thần không biết quỷ không hay ẩn vào Lan Nhược Tự, dùng chuỳ đá phá nát toàn bộ tượng Phật.
Một quỷ nô tên là Diệp Lê bay ra ngăn cản, bị hắn nuốt chửng không do dự.
Tiêu Dao Sĩ đi tới chỗ cây hòe lớn, mài Đan Lôi đã được hắn luyện tốt, mài thành bụi phấn, hòa tan vào nước, đổ lên vùng đất xung quanh gốc cây hòe.
Kế hoạch này đúng là không chê vào đâu được, Thiên Quyết công tử bị dụ đến nơi cách xa ngàn dặm, chắc chắn chưa thể cảm nhận được chuyện xảy ra ở Lan Nhược Tự.
Tâm trạng của hắn vô cùng tốt, hai tay chống nạnh nhìn lên cây hòe, hắn còn vui vẻ hơn cả việc nuốt sống được nội đan của con trai tinh ngàn năm.
“Chờ Thiên Lôi đánh xuống, ta sẽ móc nội đan của ngươi, mùi vị nhất định rất ngon…”
Đúng lúc này, một ngọn gió sắc như dao cắt qua. Tiêu Dao Sĩ khẽ nghiêng người, chưa kịp tránh thoát ngọn gió sắc lẻm, cánh tay phải đã bị phế.
Tiêu Dao Sĩ ôm cánh tay bị cụt đang chảy máu đen, nhìn người đang đứng trên ngọn cây hòe, Thiên Quyết công tử đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn hắn bằng nửa con mắt.
“May mà bần đạo né kịp, không thì đầu ta đã bị ngươi chém đứt rồi.” Tiêu Dao Sĩ cười hì hì nhặt cánh tay bị đứt lên, ấn nó vào vị trí bị chém, “Cho dù mất đầu, ta cũng có cách vá nó lại.”
Không lâu sau, cánh tay của hắn đã khôi phục như cũ.
Tiêu Dao Sĩ khoe khoang tự đắc vung vẩy cánh tay, miệng rộng cười vô cùng đắc ý.
Thiên Quyết công tử bình tĩnh nói: “Ngươi thành ma rồi.”
Đầu óc Tiêu Dao Sĩ lơ lửng: “Ta là ma thì sao. Ma cùng tồn tại với đạo, nghe rất vui tai mà. Nhưng ta là quỷ nhân đệ nhất thiên hạ…”
“Không cần kéo dài thời gian.” Thiên Quyết công tử cắt đứt lời hắn, lao về phía trước, hóa ra bốn ngọn gió sắc lẻm cắt đứt tứ chi của hắn.
Trong thoáng chốc, Tiêu Dao Sĩ biến thành con heo, thiếu tay thiếu chân nằm co quắp trên mặt đất, chật vật lật qua lật lại, vẫn mở miệng chế nhạo: “Ai, ngươi bắt nạt người khác, chặt chém ta thành bộ dáng của quỷ. Ta đã đổ dẫn Lôi Đan vào rể cây, ngươi hãy đợi tới khi Thiên kiếp giáng xuống đi.”
Thiên Quyết công tử khẽ mỉm cười: “Nếu ta chuyển dời thân chuyển tới một miếu thờ khác, ngươi có thể làm gì ta.”
“Như vậy thì không được, toàn bộ kế hoạch của ta sẽ bị hủy.” Đôi mắt nhỏ của Tiêu Dao Sĩ xoay tròn, “Xem ra ta phải ngăn cản ngươi.”
Hề Phong ngạc nhiên: “Thải Nhi, máu đen có độc.”
Thải Nhi trốn ở trong nhà tranh, dè dặt né tránh máu đen.
Thiên Quyết công tử hóa ra hình người, lắng nghe từng tiếng sấm rền rĩ trên trời, thở dài một tiếng: “Không còn thời gian…”
Thiên Quyết công tử nâng tay áo, biến cành của cây hòe cành quấn lại thành một tấm chắn, che chắn cơn mưa máu.
Thải Nhi đứng ở trên bàn đá trong nhà tranh, máu đen tràn vào nhà tranh, ăn mòn bàn đá.
“Thải Nhi.” Bóng dáng Thiên Quyết công tử như cây ngọc đón gió, xuất hiện ở trước mặt Thải Nhi, duỗi bàn tay ra khẽ vuốt ve hai má của nàng, “Để cho ta nhìn nàng thêm một cái.”
Thải Nhi phát hiện hình dáng của hắn từ từ trở thành mờ nhạt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, khàn tiếng hỏi: “Chàng… Thân thể của chàng…”
“Không có chuyện gì.” Thiên Quyết công tử ôm chặt nàng, che mắt nàng, “Hứa với ta, đừng khóc.”
Bên tai bất ngờ vang lên tiếng sấm sét kinh thiên động địa, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khóe mắt ướt át của nàng.
Tới khi Thải Nhi mở to mắt, nhưng không còn thấy bóng dáng của Thiên Quyết công tử, đất máu đen ở trên mặt đất đã khô cạn.
Thải Nhi bò từ bàn đá xuống, chạy như điên về phía cây hòe.
Cây hòe đứng sừng sững giữa một đống hoang tàn, thân cây từng sum xuê xanh ngắt, trải qua ba đạo thiên kiếp, biến thành một cây khô tỏa ra từng làn khói đe.
Khi Hề Phong chạy đến, thấy một cảnh như vậy.
Hai chân Thải Nhi khẽ run, nửa cạnh cây hòe, dang hai tay ôm chặt, tựa vào thân cây, trán áp vào vỏ cây nóng rực.
Mặc dù bị tróc da cháy xém, nàng vẫn không buông tay, dường như đã mất đi cảm giác.
“Thiên Quyết, ta đáp ứng chàng, ta không khóc nữa…”
“Ta sẽ luôn luôn ở cùng với chàng…”