Thiến Nam U Hồn – Chương 48 Không cần nói – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiến Nam U Hồn - Chương 48 Không cần nói

Thải Nhi rón ra rón rén trở về nhà,  không may bị cha mẹ bắt được.

Thấy khuôn mặt cha mẹ sầm sì, nàng vội vàng nói dối: “Con trốn ra ngoài là muốn tiễn Thiên Quyết.”

Ninh phụ ngạc nhiên hỏi: “Thiên công tử đã đi rồi à, sao không nói một tiếng cho chúng ta biết?”

Thải Nhi trả lời: “Hắn có chút việc nên phải về trước, sợ ảnh hưởng với việc nghỉ ngời của hai người.”

“Vóc dáng Thiên công tử cao ráo, tính tình cũng rất được.” Hai tay lqd Ninh mẫu ôm ngực, cảm thán, “Thải Nhi, con phải nắm cho chắc, loại nam nhân này hiếm tới mức đốt đèn lồng cũng tìm không ra.”

Thải Nhi vâng dạ qua loa.

Thực ra mẫu thân nói đúng, lúc trước nàng chính là người xách đèn đi Lan Nhược Tự, gặp Thiên Quyết công tử.

Sau khi Thải Nhi về tới khuê phòng, lấy Tiểu Kim  ra từ trong ngực, khẽ vuốt bộ lông mềm mại của nó, thử hỏi: “Thiên Quyết, chàng có nghe thấy ta nói không?”

Được vuốt ve, Tiểu Kim vô cùng sung sướng, cao hứng đáp lại lời nàng:  “Chiếp…”

Thải Nhi nghẹn lời.

Không phải đối phương không trả lời nàng, hay là Thiên Quyết công tử đang bận?

Như vậy có chút không công bình đúng không.

Thải Nhi thở dài, nhẹ nhàng đặt chú chim vào tổ chim được làm bằng sợi bông, gục xuống bàn, nhìn chằm chằm Tiểu Kim.

Nàng có nên trách hắn không, hắn hại nàng trúng độc, thỉnh thoảng lại nhớ hắn.

“Thải Nhi, con chim trên bàn là chim gì?”
Từ hai người tâm đầu ý hợp, hắn lại càng không đứng đắn, nàng ở trên giường dưới giường đều đánh không lại hắn, cũng không biết tới lúc nào nô lệ mới có thể xoay người.

Cùng lúc đó, chân Hề Phong đạp trên những càng cây run rẩy, bay ngược chiều gió, bước vào một đạo quan rách nát.

Hắn đang quan sát, lật tung mọi thứ trong phòng thêm một lần, muốn tìm ra  một món pháp bảo lợi hại, thoáng nhìn qua, lò luyện đan đóng chặt nhiều năm, lúc này đang bập bùng ánh lửa.

Bịch một tiếng, Hề Phong đạp một cước, đá văng cánh cửa của phòng luyện đan, trước mặt, một mùi thối gay mũi tanh tưởi xộc tới.

Thấy Tiêu Dao Sĩ ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, nghiêng đầu nhìn lại, cười nịnh nọt với hắn, hở ra hàm răng thiếu một nửa, nhìn có vẻ vô cùng buồn cười.

Một chút Hề Phong cũng cười không nổi, chỉ vào cửa, giận dữ mắng mỏ: “Sao ngươi  tại đây, cút ra ngoài!”

Sư phụ ghét nhất là cho Tiêu Dao Sĩ  vào đạo quan, Hề Phong cũng tuyệt không thể để cho hắn tiến thêm một bước.

Tiêu Dao Sĩ cầm quạt hương bồ, quạt phẩy phẩy củi trong bếp lò, ra vẻ than thở: “Tiểu sư điệt thật hung dữ, làm gì mà vội vã đuổi người thế lqd hả, sư thúc đau lòng lắm đấy.”

Lò luyện đan tỏa ra mùi càng đậm, mùi hôi tanh thối như mùi ao đầm, môi mày kiếm của Hề Phong  nhăn lại thật sâu, chất vấn: “Ngươi luyện đan dược gì?”

Tiêu Dao Sĩ  nhìn chằm chằm hơi nước bay lên từ lòng luyện đan, đôi mắt nhỏ híp lại như sợi chỉ: “Tiểu sư điệt, không phải ngươi nên vì sư phụ ngươi báo thù hay sao, hôm nay sư thúc đến  đây chính là vì chuyện này, lqd thứ trong lò luyện đan này có thể giúp ta và ngươi một tay.”

Hề Phong không nhịn được nói: “Đều nói bậy, ngươi vì sư phụ ta báo thù, vì sao mười năm trước không làm được gì?”

Tiêu Dao Sĩ nhàn nhã trả lời: “Thời điểm chưa tới thôi, hôm nay là thời cơ tốt nhất.”

Hề Phong lườm hắn bằng sự nghi ngờ: “Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

Tiêu Dao Sĩ vuốt râu, cười thần bí khó lường: “Tiểu sư điệt không nên nóng lòng, đến lúc đó sẽ biết

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.