Editor: Vivi
Gió đêm phất phơ, trăng treo trên cành hướng Nam, người ấy ngồi yên không nói gì.
Ninh Thải Nhi không ngờ được sẽ có một ngày, giường êm đệm ấm không ngủ, lại ngồi chơi cùng với một người đàn ông ở trên tàng cây.
Cây hòe bị Thiên Quyết công tử dùng phép, cành cây bện thành hình tròn, hình thành một phòng cao cao, Ninh Thải Nhi cùng Thiên Quyết công tử ôm nhau ngồi, ngồi ngoài cửa căn phòng được tạo từ cành cây hòe lqd ngắm trăng.
Thiên Quyết công tử ôm nàng, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Ninh Thải Nhi suy nghĩ một lúc, tìm một chủ đề: “Hôm nay chàng đến đây, cha mẹ ta vô cùng cao hứng.”
Thiên Quyết công tử đáp lại lạnh nhạt, dường như cũng không thèm để ý với chuyện này.
Ninh Thải Nhi hỏi: “Những ngày này, chàng ở huyện Nhụ Dương, cảm thấy thế nào?”
Từ trước đến nay, Thiên Quyết công tử chán ghét nhân gian, có thể ở huyện Nhụ Dương đợi lâu như vậy, nói không chừng cải thiện được một lqd chút rồi, Ninh Thải Nhi vô cùng mong đợi câu trả lời của hắn.
Thiên Quyết công tử trả lời: “Cùng với trấn Ô Cốc quả là độc nhất vô nhị, còn là một nơi ô uế, một lát thôi ta cũng không muốn chờ đợi mỏi mòn ở đây.”
Ninh Thải Nhi nghẹn ngào, quả nhiên không nên mong đợi điều gì, liền hỏi: “Vậy tại sao chàng lại nguyện ý ở đây?”
“Chuyện này mà cũng phải hỏi?” Thiên Quyết công tử nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt chớp động lăn tăn, gằn từng chữ, “Bởi vì nơi đây có nàng.”
“Chuyện này mà cũng phải hỏi?” Thiên Quyết công tử nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt chớp động lăn tăn, gằn từng chữ, “Bởi vì nơi đây có nàng.”
Người nàng yêu nhất rung động, dòng nhiệt nóng tê dại lan tràn khắp cơ thể.
Lúc trước mẫu thân còn hỏi nàng, Thiên Quyết công tử đối xử với nàng có tốt không, nàng trả lời có chút do dự. Hôm nay nghĩ lại, nếu một lqd nam nhân cam tâm tình nguyện vì một nữ nhân, hy sinh thứ quan trọng, ở lại nơi mà hắn vô cùng chán ghét tới mức không thể chịu đựng nổi, đó chính là điều vô cùng tốt đẹp.
Ninh Thải Nhi nghiêng người tới gần, đầu áp vào ngực hắn: “Vậy chàng nguyện ý lại đây đợi bao lâu, nếu chàng muốn trở về chàng có thể nói với ta, ta.. Có thể cùng chàng một…”
Nếu tưởng tượng theo cảnh lấy chồng theo chồng gả cho chó theo chó, có thể nói là hơi sớm.
Thiên Quyết công tử nói: “Vậy bây giờ trở về luôn.”
Mắt hạnh của Ninh Thải Nhi trợn to, nói thầm: “Nhanh như vậy…”
Thiên Quyết công tử nở nụ cười, xoa mũi của nàng: “Vừa nãy ta chỉ chọc nàng thôi, nàng muốn ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu.”
“Thật tốt quá.” Khuôn mặt Ninh Thải Nhi tươi cười hớn hở, đung đưa cánh tay của hắn giống như đứa bé.
Thiên Quyết công tử nhìn chằm chằm lúm đồng tiền trên má nàng, trong lòng xuất hiện cảm giác thẫn thờ, cảm thấy cảnh này dường như đã từ xuất hiện.
Nữ nhân áo xanh đổi giọng hát một điệu đồng dao, ngồi trên cây hòe cành lá sum xuê, dang rộng cánh tay trắng như ngó sen, ôm chặt thân lqd cây to lớn, hai chân nhỏ đung đưa.
Mà cây hòe lúc đó chính là hắn, chịu sức nặng của nàng, nhìn nàng vui vẻ, yên lặng rủ xuống vài chiếc lá, phất phơ qua gương mặt của nàng, coi như hạ xuống từng nụ hôn êm ái.
Đây là hồi ức hắn nhớ lại cách đây bao lâu, dường như nó đã cách đây cả ngàn năm, chỉ là kí ức mơ hồ, sắc màu Thải Nhi tạo ra rực rỡ, đậm nét hơn nhiều, dĩ nhiên đã tan hoàn toàn vào huyết mạch trong người lqd hắn.
“Đang suy nghĩ điều gì?” Ninh Thải Nhi đánh vào ngực hắn, chớp chớp mắt, dung nhan trước mặt lộ vẻ không muốn xa rời.
“Muốn ngủ với nàng.” Thiên Quyết công tử nâng cằm nàng lên, hôn thật sâu, ngậm chặt cặp môi hồng long lanh.
…
Ninh Thái Thần đứng ngây người thật lâu ở ngoài cửa phòng, cuối cùng giơ tay gõ cửa.
Cả buổi cũng không có ai đáp lại, Ninh Thái Thần có dự cảm không tốt, lấy cùi chỏ húc mạnh phá cửa, bên trong quả nhiên không có một bóng người.
Cửa sổ lại mở toang, gió lạnh thổi mạnh vào phòng, thổi cho máu của hắn đông lại thành băng.
Ninh Thái Thần ngồi bệt trên mặt đất, hai tay túm chặt tóc, thống khổ nức nở nghẹn ngào.
Trách hắn, trách hắn mềm yếu vô năng, người con gái mình yêu nhất cũng không thể bảo vệ, bây giời, ngay cả muội muội hắn thương yêu nhất cũng bị tà ma chiếm giữ.
Ninh Thái Thần đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình: “Ninh Thái Thần ơi Ninh Thái Thần, ngươi sống còn có ý nghĩa gì?”
“A, ngươi càng thống khổ, tà ma càng dễ đạt được mưu đồ.”
Bên tai vang lên giọng nói trào phúng lạnh lẽo, trước mắt Ninh Thái Thần xuất hiện một bộ đạo bào màu tím.
Một bàn tay thon dài duỗi về phía hắn, giống như sự cứu vãn từ bên ngoài đến nơi vực sâu, gióng nói người nọ lộ ra sự dứt khoát và hận ý: lqd “Chi bằng cùng hắn đồng quy vu tận.”