Editor: Vivi
Ninh Thải Nhi tức giận: “Nó chỉ là con chim nhỏ, vì sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?”
Hề Phong cúi đầu, nhìn con chim nhỏ đang bị thương, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Thì ra đây chính là tàn nhẫn, vậy lúc sư phụ hắn chết, tại sao lại không tàn nhẫn!
Nghĩ tới chuyện đó, Hề Phong khinh miệt cười nhạo: “Ta tàn nhẫn, vậy vị ở Lan Nhược Tự thì sao? Chuyện hắn làm ta được nghe không ít, ngay từ đầu, nếu không nhờ có ta giúp ngươi che giấu dương khí ở hai vai, ngươi đã bị lqd thủ hạ của hắn hút khô dương khí từ lâu rồi.”
Ninh Thải Nhi nghe vậy, nhớ lại cuộc gặp gỡ ở Lan Nhược Tự, khuôn mặt ảm đạm.
Ban đầu, trước khi ngủ nhờ ở Lan Nhược Tự, nàng vô tình gặp Hề Phong khi hắn đang đuổi quỳ. Hắn vô tình hay cố ý ở vỗ vai nàng, thì ra là giúp nàng che giấu dương khí.
Ngày đó, vì tìm kiếm văn điệp tú tài, nàng buộc phải quay lại Lan Nhược Tự, bắt gặp Diệp Lê hút dương khí của một hán tử tới chết, mỗi lần nhớ lại nàng lại thấy sợ, nhưng cũng không nghĩ tới Thiên Quyết công tử, không nghĩ chuyện đó có liên quan tới nhau.
Nhưng Thiên Quyết công tử là người đứng đầu Lan Nhược Tự, cho dù Ninh Thải Nhi không muốn tin, nhưng chuyện hại người nhất định có liên quan tới kiếp trước của hắn.
Hề Phong quan sát vẻ mặt của nàng, lắc đầu: “Hắn là tà ma ngoại đạo, lần này ngươi cũng nên biết rõ.”
Ninh Thải Nhi ngẩng đầu, nhìn thẳng Hề Phong: “Vậy thì sao, chuyện này ta sẽ tự hỏi hắn, chẳng liên quan gì tới ngươi.”
Nàng đi nhanh về phía trước, đoạt lấy con chím trong tay hắn, đi nhanh như đang chạy trốn.
Hề Phong sững sờ, nhìn theo bóng dáng nàng, ngón tay bóp răng rắc.
Thật tốt cho một câu không liên quan tới hắn, hắn thật muốn xem, tên tà ma này có thuốc mê gì, có thể kiến nàng u mê tới mức như vậy.
Ninh Thải Nhi giấu con chim giấu trong túi áo, chạy như điên tới phủ của Thiên Quyết công tử. Tiểu Đồng lại nói cho nàng biết, công tử có chuyện ra lqd ngoài, có lẽ buổi tối mới có thể quay về, bảo nàng ở trong phủ nghỉ ngơi chờ hắn.
Con chim sắp không sống được, Ninh Thải Nhi không thể đợi thêm, sau khi tạm biệt Tiểu Đồng, lại đi tới quán trà tìm chưởng quỹ hắn.
Giọng nói Thiên Quyết công tử trở nên yếu ớt: “Ta giết những người đáng chết, những kẻ tội ác tày trời, những người sắc dục đầy mình. Người phàm khốn khổ lầm than, vạn vật đều có sinh mệnh, cùng loài mà ngay cả đứa lqld bé cũng giết, ta chỉ làm những việc nên làm thôi.”
Ninh Thải Nhi hơi hoảng hốt, đứng trước mặt nàng, Thiên Quyết công tử khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lần đầu, nàng mới thực sự hiểu rõ, hắn với nàng thực sự không phải đồng loại.
Thiên Quyết công tử nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt xuyên thấu, lạnh lẽo: “Nàng sợ ta?”
Ninh Thải Nhi lắc đầu: “Không phải vậy, ta thấy….. thấy hơi khó thích ứng……”
“Vậy thì từ từ thích ứng.” Thiên Quyết công tử cầm bàn tay trắng nõn của nàng, không để nàng nói thêm câu nào, “Ta quyết không cho phép nàng lùi bước.”
Ninh Thải Nhi suy nghĩ một lúc lâu, cầm tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Nếu Thiên Quyết công tử không giống người phàm, nàng không thể nhìn hắn bằng góc độ như nhìn phàm nhân, cũng không thể có thái độ xấu hổ vào lúc này.
Thiên Quyết công tử nhoẻn miệng cười, ôm nàng ngồi trên đùi, giơ tay vuốt ve gò má nàng.
Ninh Thải Nhi nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn, trái tim bừng lên cảm giác tê tê, không thoát được sự hấp dẫn, hôn môi hắn.
Cặp lông mi như quạt của Thiên Quyết công tử khẽ run, dường như hơi ngạc nhiên, cánh tay ôm nàng chặt thêm mấy phần, mỉm cười, khẽ hôn lại nàng.
Môi mỏng của hắn dán lên đôi môi như cánh hoa của nàng, trêu tức: “Lần này là nàng chủ động.”
Gò má Ninh Thải Nhi ửng đỏ, miệng nhỏ cắn vào cái lên môi hắn.
Nếu là con đường nàng lựa chọn, cho dù phía trước có nhiều chướng ngại, nàng cũng muốn dắt tay của hắn, đi hết con đường.
Có hắn bên nàng, Lan Nhược Tự có đáng sợ hơn đi chăng nữa, cũng biến thành cảnh xuân tươi đẹp.