Editor: Vivi
Ninh Thải Nhi sững sờ, vội vàng chuyển sang chuyện khác: ” Ngươi mua tửu lâu Thanh Trà? Tửu lâu này đã đồng ý mua lá trà của ca ca ta, vì sao lại bất ngờ dở quẻ không mua nữa?”
Thiên Quyết công tử đặt ly trà xuống, nói ung dung: “Nàng cũng đã biết quán trà đổi chủ, những kí kết trước kia tất nhiên là không còn tác dụng gì nữa, phải chọn lá trà mới thật tốt.”
Ninh Thải Nhi bị hắn chặn tới nỗi nghẹn ứ ở trong cổ không có cách nào nói lại được, phân rõ phải trái cũng nói không lại được với hắn, còn ở lại nơi này lqd làm gì, nàng nói lạnh nhạt: “Việc buôn bán này không làm cũng được, cáo từ.”
Ninh Thải Nhi vừa xoay người, bỗng nhiên một bóng trắng bay vút qua, Thiên Quyết công tử đã đứng trước mắt nàng, thân thể cao lớn dường như lqd dính trên người nàng. Ninh Thải Nhi cao tới ngực hắn, đập vào mắt nàng là xương quai xanh tinh xảo lấp ló giữa khe hở cổ áo, nàng nuốt nước lqd bọt: “Ngươi định làm gì……”
Thiên Quyết công tử cười không đáp, nâng cánh tay thon dài như trúc, vòng từ eo nàng ra sau lưng, ôm trọn cả thân hình nàng, ngay lập tức, trái tim lqd Ninh Thải Nhi vọt tới tận cổ họng, hoảng sợ dựa vào phía sau, như muốn chui vào trong khe cửa.
Bỗng nhiên bàn tay sau lưng nàng cầm then cửa rút ra, hai cánh cửa bất ngờ bị đẩy mạnh mở ra. Thì ra là hắn đứng gần nàng như vậy, để giúp nàng mở cửa.
Ninh Thải Nhi theo quán tính mất đà ngã về phía sau. Trong tình thế cấp bách, nàng nắm chặt cánh tay Thiên Quyết công tử. Tay của hắn khẽ dùng sức, kéo người nàng lại khiến đầu nàng đập mạnh vào ngực hắn.
Ngoài cửa, mấy tên tiểu nhị trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh đó, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, thì ra là nha đầu này bán không bán được lá trà, liền có ý đồ sắc dụ chủ tử của bọn hắn.
Ai nha, đúng là không biết xấu hổ.
Ninh Thải Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ đen nhánh như mực, nhìn nàng bằng ánh mắt hài hước, hơi nóng hầm hập từ đâu tưới từ đầu tới chân nàng, khiến hai má nàng ửng hồng.
Không đếm xỉa tới ánh mắt khinh bỉ của bọn tiểu nhị, Ninh Thải Nhi lùi về sau mấy bước, vội vàng chạy xuống lầu.
Ra khỏi tửu lâu Thanh Trà, Ninh Thải Nhi đứng ở ven đường, người đi lại đông như nước chảy, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai của tửu lâu, nơi lqd phủ đầy rèm làm bằng lụa mỏng, kiên quyết siết chặt sổ sách dày cộm đang cầm trong tay.
Cả huyện Nhụ Dương không phải chỉ có mỗi tửu lâu của hắn, nàng không tin nàng không kiếm nổi một người mua.
“Được, một lời đã định, vậy thì ngày mai, ta đi cùng hắn tới đó xem xét.” Đề phòng chưởng quỹ nói qua loa cho xong chuyện, Ninh Thải Nhi quyết định đi theo, nếu có chuyện gì nàng còn có thể phản ứng lại.
Hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, hôm sau, Ninh Thải Nhi dậy thật sớm, ngồi trên đê Bạch Thạch chờ người tới, nhưng đã qua thời gian hẹn gặp nhau, từ đầu tới cuối, đến một người bán cá cũng chẳng thấy.
Trời đã sáng rõ, mây mù lượn lờ ở phương xa, nhìn mông lung không rõ, giống như vài nét bút thưa thớt tô điểm trên bức tranh thuỷ mặc. Cảnh sắc lqd nơi tiếp giáp giữa núi và sông vô cùng tươi đẹp, một chiếc thuyền con từ từ tới gần, người lái thuyền đội nón mặc áo tơi, tay cầm sào tre nhẹ nhàng lướt trên làn nước trong, vẽ lên từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Sau khi tựa thuyền vào bờ đê, lái thuyền dùng sào tre gõ gõ lên bờ, ra hiệu cho Ninh Thải Nhi mau lên thuyền.
Ninh Thải Nhi nói: “Chờ một lát nữa, còn có người chưa tới.”
Người lái thuyền lại chỉ về phía rèm che trong khoang thuyền.
Chắc là người mà nàng đang chờ đã ở trong thuyền, Ninh Thải Nhi nhảy lên thuyền gỗ, vén rèm nhìn vào bên trong, trong khoang thuyền không có một bóng người. Lúc này người lái thuyền đã chống sào tre, đẩy thuyền rời bờ, Ninh Thải Nhi gào lên: “Lái thuyền, ta muốn xuống thuyền.”
Người lái thuyền hờ hững rẽ nước, tiếp tục chèo thuyền, thuyền lướt nhanh trên mặt hồ giống như cá bơi trong nước, càng ngày cách bờ đê càng xa.
“Lái thuyền, ngươi làm gì vậy?” Ninh Thải Nhi căng thẳng, lui về phía sau mấy bước, nhặt mảnh gỗ lên trên thuyền làm vũ khí.
Người lái thuyền bất ngờ ném sào tre, cởi áo choàng và áo tơi, ném xuống làn nước trong veo, trôi nổi phập phồng.
Người đứng trước mắt nàng khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại hiện ra. Cả người mặc bộ quần áo xanh nhạt không dính một hạt bụi, gió lqd núi lướt qua, tay áo rộng bay múa vù vù, giống hạ trắng giương cánh bay trên mặt nước.
“Đã rõ rồi còn hỏi ta làm gì.” Lông mày nhẽ nhếch nhảy lên, cười như không cười, ngắm nhìn nàng, “Cuối cùng, chỉ còn ta và nàng ở cùng nhau.”
Lúc này, Ninh Thải Nhi kêu trời trời không thấu, kêu đất chẳng hay.