Editor: Vivi
Tính cách Thiên Quyết công tử lạnh nhạt, giận cũng không thể hiện ra khuôn mặt, nhưng lúc này, hắn tức giận Ninh Thải Nhi cũng có thể nhìn ra được.
Ninh Thải Nhi không dám nhìn thẳng vào đôi mặt lạnh lẽo như sông băng của hắn, giống như đang sợ hãi, sợ bị hắn sỉ nhục thành món đồ chơi như lúc nàng ở trong ảo cảnh đáng sợ.
Hề Phong đứng trước mặt Ninh Thải Nhi nhỏ giọng hỏi nàng: “Hình như hắn biết ngươi, chẳng lẽ chính là người mà ngươi nợ rất nhiều bạc hả?”
Ninh Thải Nhi rũ mắt, nói nửa thật nửa giả: “Ừ, ta nợ hắn rất nhiều.”
Rốt cuộc, nàng nợ hắn điều gì, cũng không thể nói rõ. Trong tình trạng này, nàng không muốn trực tiếp đối diện với hắn.
Hề Phong tỏ vẻ đã hiểu,, quan sát tỉ mỉ nam nhân phiêu dật, xuất trần đứng trước mặt hắn, nhưng lại không thể nhận ra một chút khí tức nào ở trên lqd người hắn ta, giống như người này không phải người trong tam giới, không giống như mình, không phải là tiên cũng không phải yêu. Sư phụ từng nói nếu có người nào có trình độ như vậy chứng tỏ pháp lực của hắn đã đạt tới lqd mức tới không thể lường được.
Thiên Quyết công tử tới gần Ninh Thải Nhi, trầm giọng: “Thải Nhi, theo ta trở về.”
Lời nói như chém đinh chặt sắt, không cho người khác xen vào.
Ninh Thải Nhi theo bản năng lùi vài bước, lắc đầu: “Không phải ngươi đã đồng ý với ta rồi hay sao, chờ ta thi xong lại nói.”
Thiên Quyết công tử khẽ nhíu mày: “Ta đã nhìn thấu từ lâu, coi như ta để nàng làm như ý định của chính nàng, nàng cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp cho qua chuyện, chẳng bằng đưa nàng về giam lỏng trong Lan Nhược Tự, đời đời kiếp kiếp cũng trốn không thoát……”
Mặc dù không nói hẳn ra những tính toán sau này, nhưng đôi mắt của hắn lại càng thâm trầm hắc ám, trên bờ môi nở nụ cười nhẹ nhàng biến hóa kỳ lạ, giống như đang suy nghĩ sẽ giày xéo nàng như thế nào.
Mặc dù không nói hẳn ra những tính toán sau này, nhưng đôi mắt của hắn lại càng thâm trầm hắc ám, trên bờ môi nở nụ cười nhẹ nhàng biến hóa kỳ lạ, giống như đang suy nghĩ sẽ giày xéo nàng như thế nào.
Ninh Thải Nhi tưởng tượng tới tình cảnh như vậy, cảm thấy lạnh cả người, cả người như mất đi sức lực, sống lưng dựa vào thân cây khô, giống như đang tìm kiếm nơi duy nhất để chống đỡ bản thân mình.
Hề Phong nghe hai người nói chuyện, thầm nghĩ bởi vì Ninh Thải Nhi không trả được tiền, người nọ muốn nàng bắt đi làm việc? Tthân thể gầy còm, xương thì yếu chắc phải mệt chết không thể đi nổi đâu.
Hề Phong không đành lòng, hỏi nàng: “Có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?”
Hai mắt Ninh Thải Nhi tỏa sáng, giống như bị thiêu đốt bởi ánh sáng hy vọng, gật đầu: “Có.”
Thiên Quyết công tử khẽ cười: “Có đôi khi biết lượng sức làm việc là chuyện tốt, nhưng cái mạng lại vô cùng trân quý đấy.”
Hề Phong tự biết bản thân đấu không lại hắn, cười nói: “Ta từ nhỏ đã đọc 《 bianh pháp Tôn Tử 》 cổ thư, ở trong đó có rất nhiều binh pháp tấn công lqd địch, hết lần này tới lần khác, câu mà ta thích chính là câu ngắn nhất, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.”
Hắn lôi hoàng phù ra nhanh như chớp, làm phép chui xuống đất, mang theo Ninh Thải Nhi, trong nháy mắt đã đi được trăm dặm.
Hề Phong hít một hơi thật sâu, cười ha ha: “Trốn được rồi, ngươi có thể làm khó được ta chắc?”
Ninh Thải Nhi bị lây nhiễm bởi sự sung sướng của hắn, nở nụ cười.
“Hả? Ngươi tính toán đi, sau đó ngươi có thể làm gì nữa?”
Giọng nói hài hước từ phía trên truyền đến, hai người nghe tiếng ngửa đầu nhìn, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
Theo gió lay động, đứng trên ngọn cây, công tử tuấn mĩ mặc áo trắng bồng bềnh đứng ở đó, giống như không có một chút sức nặng nào, ngọn cây không hề có xu hướng trĩu xuống.
Đôi mắt phượng trong trẻo như hồ nước lại nhìn Ninh Thải Nhi bằng sự thâm trầm, dời mắt nhìn về phía Hề Phong thì lại giống như nhìn thấy thứ gì cản trở hắn, bùng cháy sát ý giết cho vui.
Sở dĩ Thiên Quyết công tử cho phép Ninh Thải Nhi ở bên cạnh Hề Phong, không phải niệm tình năm trước có một số chuyện hắn không nhắc lại. Lúc lqd này vì muốn đoạt lại nữ nhân của mình, hiển nhiên là hắn sẽ không lo lắng bất cứ điều gì.
Hề Phong cảm nhận được sát ý của hắn, rút đoản kiếm ra trước hắn một bước, kiếm theo hắn cùng làm phép đạo pháp, chậm rãi dài ra, lớn hơn, biến thành một thanh trường kiếm màu vàng óng ánh vô cùng sắc bén.
Hề Phong phi thân lên, nhanh như chớp đâm vào mặt Thiên Quyết công tử.
“So với sư phụ của ngươi, ngươi vẫn còn có chút non nớt.” Thiên Quyết công tử thở dài, tay áo nhẹ nhàng phất một cái, hóa ra lá chắn ngân quang ngăn lại đạo pháp của hắn.
Hề Phong ngạc nhiên: “Ngươi biết sư phụ ta?”
Thiên Quyết công tử cười không đáp, đập một chưởng thẳng tắp về phía ngực Hề Phong.
Hề Phong hứng một chưởng vô cùng nặng nề, giống như lá khô tàn lụi ngã xuống mặt đất, một búng máu tươi phun ra từ cổ họng, nhưng vẫn không tha mà tiếp tục chất vấn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Thiên Quyết công tử phi thân lao xuống, ngưng tụ một đòn trí mạng, lạnh lùng nói: “Đi xuống dưới âm phủ mà hỏi sư phụ ngươi.”
Trong chớp mắt, suy nghĩ của Ninh Thải Nhi thay đổi. Hề Phong vì giúp nàng phải chịu thương thế nặng như vậy thế, Thiên Quyết công tử muốn lấy mạng hắn, tất cả nguyên nhân đều do nàng.
Sao nàng có thể trơ mắt nhìn Hề Phong bỏ mạng, không bằng lấy tính mạng bản thân đặt cược một lần.
Ninh Thải Nhi vọt tới trước mặt Hề Phong, nhắm mắt lại, tiến lên đỡ một chưởng của Thiên Quyết công tử………