Thiến Nam U Hồn – Chương 33 Xuất hiện hiểu lầm – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiến Nam U Hồn - Chương 33 Xuất hiện hiểu lầm

Editor: Vivi

Hai chân Hề Phong không dài như nhau, mỗi ngày sư phụ hắn đều dùng dược thảo xoa bóp cho hắn, mất mấy năm mới chữa khỏi.

Đối với tuổi thơ của Hề Phong, sư phụ là một gốc cây đại thụ sum xuê che chở cho hắn, che khuất bầu trời, ngăn trở mưa to gió lớn, chỉ vì giúp hắn trở thành người khỏe mạnh.

Bị ảnh hưởng bởi những việc gặp phải lúc nhỏ, Hề Phong yêu tiền lại háo sắc. Sư phụ  định  uốn nắn hắn từ bỏ thói xấu nhưng thấy sự tham tiền đối với việc tu dưỡng của hắn cũng không đáng ngại, liền kệ sở thích của hắn.

Trước ngày sinh nhật mười bốn tuổi của hắn một ngày, sư phụ hỏi Hề Phong muốn quà gì, hắn nói như đinh đóng cột, hắn chỉ muốn một đồng tiền.

Trước sau như một, đồng tiền không được coi là nhiều, nhưng đối với người túng quẩn như sư phụ hắn, đập nồi bán sắt cũng kiếm không nỏi một đồng.

Sư phụ chỉ biết  trừ yêu diệt quái, ngay đêm đó liền đeo Phục Ma Kiếm, đi về phíá nhà thợ săn ở sâu trong núi giúp nhà họ trừ yêu. Hề Phong đợi mấy lqd ngày trong Thanh Phong quán, cũng không thấy sư phụ về, hắn vội vàng cầm la bàn càn khôn, tìm kiếm dấu vết của sư phụ.

Nhưng ma quỷ liên tục xuất hiện trong rừng nhãn, hắn nhìn thấy  một nữ yêu tinh đầu người đuôi rắn, răng nanh dính đầy máu, từng miếng gặm cắn thi thể ngực bụng vỡ vụn, đó là sư phụ hắn.

Trái tim Hề Phong như bị đâm thủng một mảng lớn, gió lạnh mạnh mẽ xâm nhập vào trong xương tủy, tay chân lạnh cóng, cứng ngắc tê dại, hắn rất khó khăn mới có thể nhặt Phục ma kiếm dính máu nằm trên mặt đất.

Hắn muốn giết nàng! Giết nàng! Giết nàng!

Nữ yêu thấy một tiểu đạo sĩ  tuấn tú tới gần, bị hắn nhìn bằng ánh mắt căm thù tột độ khiến nàng ta sợ tới mức mắt xanh trợn ngược, nàng ta lập tức hiểu ra hắn quen biết với lão đạo sĩ.

Hề Phong mù quáng, hét to một tiếng, tung người đâm kiếm về phía nữ yêu.

Nữ yêu lắc mình một cái, suýt nữa  tránh thoát lưỡi kiếm, cái đuôi bị chặt mất một chút.

“Tiểu đạo sĩ tha mạng, hắn bị người khác giết, ta chỉ cắn một miếng thịt của hắn thôi.” Nữ yêu run như cầy sấy, cầu xin tha thứ.

Hề Phong  nghĩ thầm trong bụng, ngay cả hắn cũng có thể hàng phục nàng ta, sư phụ chắc chắn không thể chết trong tay nàng ta.

Hắn lạnh lùng quát: “Nói, là ai?”

“Ta chỉ biết là… là một nhân vật lợi hại, lúc ấy ta núp ở xa, nhìn thấy hắn.” Trong mắt nữ yêu lộ ra sự ái mộ, “Nhìn thoáng qua thôi, rất tuấn mỹ.”

Dạ dày Hề Phong trào lên cảm giác buồn nôn, giơ kiếm lên chỉ vào đỉnh đầu  nữ yêu, đằng đằng sát khí: “Đi chết đi!”

Nữ yêu sợ hãi gào kêu: “Đừng, pháp lực ta kém cỏi, không biết người nọ là thần hay là yêu. Để lại cho ta cái mạng này, ta nhất định giúp ngài tìm được thủ phạm đã hại lão đạo trưởng.”

Hề Phong thở phào, tay cầm  kiếm từ từ hạ xuống.

Ninh Thải Nhi đáp lời, tìm nơi có bóng cây ngồi xuống, lười biếng nói: “Vậy thì coi chừng đi, vừa  nãy mệt chết ta rồi.”

Hề Phong giật thót, thầm nghĩ làm chuyện kia quả thật rất mệt mỏi.

Ách, sau đó thì….., hắn đang nghĩ cái gì.

Ninh Thải Nhi không hiểu đống suy nghĩ linh tinh của hắn, sờ sờ túi áo, lại phát hiện viên minh châu rơi ở địa huyệt. Nếu Thiển Quyết công tử biết được, xem chừng lại phiền toái rồi.

Cách đó không xa, ở lòng đất, địa huyệt sụp đổ, bừa bãi không chịu nổi, một tảng đá lớn trùng hợp đập nát viên minh châu, bột minh châu trên mặt đất lqd dần bay lên, từ từ ngưng tụ tạo thành một bóng dáng cao lớn.

Đôi mắt hẹp dài nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, vỗ một chưởng lên tảng đá, bùm một tiếng, từ trong khe hở, một con rết đen to lớn rơi xuống.

Con rết lớn bị run sợ trước khí thế của hắn, cơ thể to dài lượn lờ qua lại: “Đại nhân, ta không làm tiểu nữ nhân kia bị thương một chút nào,  nàng ta đã chạy rồi.”

“Quả nhiên, không nên dung túng cho cái mạng của ngươi.” Hắn nâng tay áo, chạm vào đường chỉ nơi cổ tay, nhanh chóng xoay người, “Nhưng giết chết ngươi lại bẩn giày của ta.”

Rết tinh mừng rỡ: “Tạ đại nhân tha mạng.”

Thiên Quyết công tử cười khẽ, từ nào cũng như châu ngọc: “Ta muốn ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”

Lúc này, cả người Ninh Thải Nhi đang sảng khoái  ngủ không biết trời trăng là gì, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói cảnh giác của Hề Phong: “Ngươi là ai?”

Ninh Thải Nhi ngủ say sưa, khó khăn lắm mới mở được mắt, mơ màng nhìn thấy hình dáng màu trắng đứng dưới bóng cây.

“Thải Nhi.” Giọng nói mang theo vài phần nhẹ nhàng, thanh mát, giống như những bông tuyết trắng sáng bay vo vơ trên Tuyết sơn, khiến tâm trí mơ hồ của nàng tỉnh táo hoàn toàn.

Thiên Quyết công tử, tại sao hắn đã quay lại rồi……

Khuôn mặt Hề Phong được ca tụng bề ngoài như phượng, dung nhan như rồng, so sánh với thần thái của người áo trắng đứng trước mặt hắn, lại có lqd thể ngang ngửa mà lại khác nhau một trời một vực.

Sau khi bị phát hiện, người nọ chưa bao giờ thèm nhìn Hề Phong Nhất một lần, trong mắt hắn ta chỉ có một người duy nhất-Ninh Thải Nhi, khiến Hề Phong cảm thấy rất khó chịu.

Ninh Thải Nhi đứng dậy với tư thế nhếch nhác, nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi: “Ngươi……”

Thiên Quyết công tử nhìn nàng từ trên xuống dưới quan sát nàng, màu đen nơi đáy mắt từ từ chuyển sang đậm đặc, giống như giật mình, sóng to gió lớn sắp cuộn trào.

Ninh Thải Nhi vuốt áo, mới nhớ ra, lúc này, tóc tai nàng đang xốc xếch, quần áo xốc xếch, còn đang mặc đạo bào của Hề Phong……

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.