Editor: Vivi
Sột soạt, vài con tròn tròn ngăm đen dùng chân ngọ nguậy bò qua cỏ dại, bu xung quanh đôi giày của Ninh Thải Nhi. Ninh Thải Nhi nhấc chân để lqd tránh nguy hiểm, nhấc chân, nhảy đến nơi bằng phẳng của núi giả lởm chởm đá, tránh né nguy cơ bị thứ nguy hiểm leo lên.
Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Ninh Thải Nhi bình tĩnh lại, nhờ ánh sáng mỏng manh của mặt trăng, nhìn rõ hình dánh mảnh dài quỷ dị của con quái vật, vầng trán không kiềm chế được toát mồ hôi mỏng.
Nghìn con côn trùng, người đời gọi nó là con rết, là một trong năm loại độc, miệng có móc gai chưa kịch độc, đủ để khiến người ta mất mạng.
Loại động vật hung ác, độc như thế, lại có trong người nữ nhân mang thai, thật không thể tưởng tượng nổi.
Ninh Thải Nhi kêu to nhưng trời đã tối, một lúc lâu cũng không thấy ai xuất hiện, chỉ có thể dựa vào chính mình tìm cách.
Lúc này, thấy con mồi muốn bò tới nơi nàng đứng, con rết nóng nảy lắc lư cái đuôi dài, nhất định không buông tha, leo dọc theo núi giả leo.
Ninh Thải Nhi bất ngờ bẻ một cành cây ở cây thấp bên cạnh từ bên cạnh, dùng hết sức đập về phía những con rết.
Một con rết bị nàng hất rơi xuống đất, một con rết khác khỏe hơn ngẩng đầu lên, cắn đứt cành cây, phát ra tiếng lách tánh vô cùng đắc ý.
Ninh Thải Nhi dùng hết sức bò tới nơi cao hơn của núi giả, bất ngờ nhớ ra vật phòng thân Thiên Quyết cho mình, thò tay vào túi áo lấy viên mình lqd châu, đúng lúc này, nhân lúc nàng không để ý, một con rết bất ngờ nhảy vọt lên, quấn chặt bắp chân nàng, muốn đâm móc độc vào chân nàng.
Ninh Thải Nhi ngạc nhiên, vội vàng nhấc chân kia lên, dẫm mạnh vào đuôi con rết, dẫm đi dẫm lại nhiều lần kéo nó ra khỏi chân mình.
Trong lúc hốt hoảng, người lắc lư, từ trong lòng bàn tay, hạt châu rơi xuống đất, lăn vào trong bụi cỏ.
Trái tim Ninh Thải Nhi đập bộp một phát, cơ hội sống giống như bị dập tắt.
Với tay không tới nhánh cây, Ninh Thải Nhi chỉ có thể cởi áo ngoài, chuẩn bị dùng áo bắt con rết, lúc sờ tới trúi áo thấy trong túi hình như có thứ gì đó, móc ra từ sâu trong túi, thấy có mấy tờ hoàng phù.
Bông dưng nhớ ra, đó là hoàng phù Hề Phong tiện tay cho nàng.
Ninh Thải Nhi cầm hoàng phù, thử đưa tới gần con rết, vốn dĩ nó đang rất hung hăng, bỗng nhiên toàn bộ chân nhỏ của nó co giật cực mạnh, run rẩy lùi về phía sau, co cẳng nhảy khỏi hòn non bộ, vội vã chạy trốn.
Lúc này cục diện đảo ngược.
Ninh Thải Nhi mừng rỡ, nhảy xuống khỏi núi giả, cúi người, dán hoàng phù vào lưng con rết đang chạy thục mạng.
Phụp một tiếng, ngọn lửa bùng lên, cả người con rít dần queo quắt, tỏa ra làn khói màu xanh hôi thối.
Sau đó, Ninh Thải Nhi nhanh chóng tiêu diệt năm con rết, hóa chúng thành cát bụi.
Con rết cuối cùng xông vào bụi cỏ, Ninh Thải Nhi không có cách nào được, chỉ có thể đuổi theo nó, cách ngày càng xa, chạy theo tới tận hậu viện lớn.
Đèn trong phòng ngủ chính của hậu viện vẫn sáng, tia sáng mỏng manh hắt lên song cửa sổ làm bằng giấy mỏng, bóng người cao lớn trong phòng hắt lên cửa sổ.
Chỉ trong chớp mắt, con rết nhỏ đong đưa đuôi dài, đâm một phát, chui qua khe cửa.
Ninh Thải Nhi lo lắng người bên trong bị nó tấn công, vội vàng xông tới đập cửa.
Một lúc lâu, bóng dãng đó vẫn không nhúc nhích, nàng lập tức dùng bản thân phá cửa phòng.
Đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ bị mở ra, khuôn mặt Lý đại nhân cứng đờ, nhìn nàng, trên người không có vết thương nào.
Ninh Thải Nhi nhìn vào trong phòng quan sát: “Lý đại nhân, ngài có nhìn thấy một con rết không?”
Lý đại nhân bĩu mỗi, quay mặt vào trong phòng, muốn nàng vào phòng nói chuyện.
Ninh Thải Nhi cảm thấy không ổn, lắc đầu: “Chuyện này…… Không tiện lắm. Xin Lý đại nhân cầm hoàng phù, nếu là xuất hiện chuyện gì bất thường thì dùng nó để xử lý.”
Lý đại nhân nhìn hoàng phù trong tay nàng, giống như vô cùng chán ghét, cặp lông mày đen như hai ngọn núi nhíu chặt.
“Vào đây cho ta.” Lý đại nhân dùng sức, lôi nàng vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Ninh Thải Nhi ngạc nhiên: “Đại nhân ngài làm gì thế?”
Lý đại nhân vuốt chòm râu: “Ngươi nói thấy rết, nó nhìn thế nào?”
Ninh Thải Nhi nói: “So những con rết bình thường lớn hơn một chút, vô lqd cùng đáng sợ. Mấy con rết này được nha hoàn trong phủ ngài sinh ra, năm còn rết đã bị ta dùng hoàng phù giết chết, còn một con vừa chui vào trong phòng ngài.”
Tâm trí của Lý đại nhân không ở đây, giống như đùa giỡn, giật nhẹ chòm râu.
Ninh Thải Nhi có chút không hiểu, nhưng không hỏi nhiều, tiếp tục nói: lqd “Còn có một chuyện, thật sự không thể lừa gạt ngài, ta nghi ngờ yêu quái ở trong phủ….. là lệnh lang, những con rết là do nha hoàn cấu kết với hắn sinh ra, không tin có thể đi núi giả nhìn thi thể nàng ta.”
Lý đại nhân ồ lên: “Ngươi nhầm rồi, ta nhỏ như vậy, làm gì có nhi tử.”
Ninh Thải Nhi ngẩn người, luống cuống lui về phía sau vài bước.
Lý đại nhân tới gần nàng, cười hì hì, giống như là đứa trẻ: “Ta không có nhi tử, chỉ có phụ thân, ngươi có muốn nhìn thấy hắn không?”
Ninh Thải Nhi giật thót, nắm chặt tấm hoàng phù, lòng bàn tay ướt đẫm: “Không……”
Lý đại nhân chớp chớp mắt: “Làm gì mà không muốn thấy, hắn ở ngay sau lưng ngươi đấy, quay đầu lại nhìn một chút.”
Ninh Thải Nhi nghe vậy quay đầu lại, càng thêm sợ hãi.
Chỉ thấy, sau tấm bình phong vẽ tranh sơn thủy, Lý công tử từ từ thong thả bước.
Hắn nhíu mày cười khẽ, giọng nói ôn hòa như đang dặn dò: “Tiểu Đạo Sĩ, à không đúng, tiểu nha đầu mới đúng. Trời đã tối, sao không yên ổn đi nghỉ lqd ngơi, chạy loạn ra ngoài như vậy, khiến cho người khác lo lắng đấy.”