Editor: vivi
Đêm ấy, biết tin đỗ bảng vàng, Ninh Thải Nhi viết bức thư gửi về nhà, không dám nhắc tới chuyện khoa cử, yêu cầu ca ca, nhiều nhất là ba tháng, phải chạy tới Kinh Thành.
Sau khi viết xong, mệt nhọc cả một ngày khiến nàng cảm thấy mệt mỏi, ngọn đèn dầu cũng không tắt đã dính lấy cái giường mà ngủ.
Trong mơ hồ, dường như có một ngón tay mát mẻ, men theo trán nàng, đi xuống gò má, nhẹ nhàng, chậm chạp mà lưu luyến.
Ninh Thải Nhi mở đôi mắt nặng trĩu, thấy đầu giường là tấm màn màu trắng bay bay, một nam nhân cao lớn, lqd ngồi nơi đó. Ánh nến mờ nhạt nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, khiến người ngồi trước mặt như gần như xa.
Ninh Thải Nhi cố gắng giơ tay lên, lại giống như bị bóng đè, không nhúc nhích được chút nào.
“Thải Nhi.” Hắn khẽ gọi tên nàng, thay vì mười ngón tay lồng vào nhau, “Ta có chuyện quan trọng, mấy ngày tới không thể lúc nào cũng gần bên nàng.”
Trái tim Ninh Thải Nhi khẽ nhảy, không bị giám thị mọi lúc mọi nơi, còn gì tốt bằng.
Lông mày Thiên Quyết công tử nhíu chặt, sự âm u rơi vào đáy mắt, khiến người khác bắt đầu cảm thấy mông lung sợ hãi.
Hắn bất ngờ cúi người, ngậm đôi môi nàng thật chặt, tỏ ý trừng phạt khẽ cắn vài nhát, khiến Ninh Thải Nhi đau tới mức kêu lên.
“Hừ, trong bụng nàng tính toán điều gì, chưa bao giờ qua nổi mắt ta. Chờ tâm nguyện của nàng hoàn thành, ngoan ngoãn theo ta rời đi.”
Đây là lần thứ hai hắn nói như vậy, dứt khoát hơn cả vũ khí, không để cho Ninh Thải Nhi có một chút chống cự nào.
Ninh Thải Nhi vô cùng sợ hắn, miệng bị khống chế, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu.
Thiên Quyết công tử nhìn vẻ mặt của nàng, khẽ nhướn cặp lông mày như tranh vẽ khẽ, cầm một viên minh châu nhét vào tay nàng: “Mặc dù ta lqd không ở bên cạnh nàng, cũng có thể bảo vệ nàng an toàn, nếu bất ngờ gặp nguy hiểm, bóp vỡ hạt châu này, nhớ chưa?”
Lời vừa dứt, thân hình của hắn đã mờ ảo như sương, nháy mắt một cái đã biến mất theo gió.
Ngày hôm sau, lúc Ninh Thải Nhi tỉnh lại, thấy viên minh châu trong lòng bàn tay, bỗng nhớ lại hình ảnh mông lung giống như giấc mộng tối qua.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng uỳnh, Hề Phong đá văng cửa phòng nàng, xông thẳng vào trong, Ninh THải Nhi vội vàng giấu hạt châu.
“Mặc vào.” Hề Phong ném cho nàng một chiếc áo đạo sĩ, ra lệnh.
Ninh Thải Nhi hỏi: “Cô nương, ta có thể giúp ngươi chuyện gì?”
“Cám ơn ngươi.” Nha hoàn lău khóe mắt, chỉ vạt áo rộng thùng thình của mình, “Bụng của ta sắp không lừa được mọi người nữa rồi, nếu để Lý đại nhân biết, sẽ gọi thủ hạ đánh chết ta.”
Ninh Thải Nhi nhìn bụng nàng ta, phát hiện so với hai ngày trước đã lớn hơn rất nhiều, không giống tốc độ phát triển bình thường của phụ nữ có thai.
Ninh Thải Nhi không hiểu đạo pháp, tỏ vẻ khó xử: “Nếu không ta giúp ngươi chuyển lời tới Phong đạo…… Sư phụ ta.”
Nha hoàn lắc đầu thật mạnh: “Không, ta đã cầu xin hắn, hắn không muốn giúp ta, bây giờ nên làm thế nào…… A…… Đau……”
Biểu cảm của nàng ta bỗng dưng cứng lại, mất hết sức lực, người mềm nhũn ngã xuống, ôm bijng lăn lộn trên bãi cỏ, kêu cứu bằng giọng nói nho nhỏ.
“Đau…… Bụng ta đau quá…… Cứu cứu ta…… Cứu ta……”
Ninh Thải Nhi luống cuống ngồi xuống, vuốt ve chiếc bụng phồng lên của nàng ta.
Vùng bụng của nha hoàn không bằng phẳng như phụ nữ có thai mà gồ ghề giống như có thứ gì đang hoạt động ở bên trong, sờ nó có cảm giác ghê tởm.
Trái tim Ninh Thải Nhi vọt tới tận cổ họng: “Ngươi sắp sinh hả? Ta đi gọi người tới đây!”
“Cứu ta…… Đừng đi……” Không biết lấy sức mạnh đâu, nha hoàn nắm chặt tay Ninh Thải Nhi tay, kiểu gì cũng không để nàng rời đi.
Vạt áo nha hoàn chảy ra từng vết máu nhỏ, dần dàn aln rộng ra xung quanh.
Khiến người ta thấy kỳ lạ là, nơi chảy máu không phải ở giữa hai chân, mà ở trên vùng bụng tròn trịa.
Ninh Thải Nhi nghe thấy tiếng “roẹt”, giống như tiếng cơ thể bị xé làm đôi.
Hai mắt nha hoàn nhắm lại, bàn tay đang nắm chặt tay buông thõng, cuối cùng mất đi hơi thở.
Ngay sau đó, máu từ trong bụng nha hoàn phun ra như thác, một thứ đen sì theo dòng máu chảy ra.
Nhìn kỹ thấy nó vẫn còn sống, rậm rạp chằng chịt, có vô số chân dài nhỏ, ở dính đầy máu ngọ nguậy trên sân, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi, lqd nhanh chóng lao tới chỗ Ninh Thải Nhi -người duy nhất còn sống…..