Editor: Vivi
“A ừ…… A…… Không……” Một ít khoái cảm hủy diệt lòng người, cuối cuộc cũng bật ra khỏi miệng nàng, hóa thành một tiếng rên rỉ.
Cánh môi hắn hiện ý cười yếu ướt mà thoả mãn, chế giễu sự thất bại của nàng trong im lặng.
Ninh Thải Nhi quay đầu lại, từ hốc mặt nàng, từng giọt nước mắt trong suốt, chảy không ngừng.
Cuối cùng, sau một thời gian kiên trì, sự kiên trì cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Nàng thất bại, thất bại thảm hại.
Đôi mắt đen nhìn nước mắt loang lổ chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong nháy mắt, hắn thất thần.
Lúc này, những nhành cây quấn quanh người nàng chậm rãi rút lui, thiếu nữ trần truồng mềm mại, được nam nhân ôm lấy, vây trong lồng ngực rộng lớn rộng rãi.
Hắn dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt tràn khỏi bờ mi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, luống cuống dụ dỗ.
Nàng khóc không thành tiếng, uất ức giống như đứa bé, vung tay đánh nam nhân, cố gắng xô đẩy hắn.
“Ta chán ghét ngươi, ghê tởm ngươi, đừng chạm vào ta……”
Thiên Quyết công tử tóm lấy nắm đấm của nàng, siết chặt quả đấm, nụ hôn rơi xuống mu tay nàng.
“Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, đánh bao nhiêu lần cũng được, nghe lời ta được không.”
Ánh mắt Thiên Quyết công tử lạnh thấu xương, bất ngờ cúi người, cắn môi nàng.
Nàng đau, mím môi một cái, nếm thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Đáng ghét, nam nhân này sao lại ác vậy.
“Nhớ, không được cho người đạo sĩ thúi kia chạm vào nàng. Tới khi mọi chuyện đều kết thúc, ta sẽ tới đón nàng đi.”
Sương trắng bốn phía dày đặc như mây, bóng dáng ngọc thụ chi lan mờ nhạt dần, giọng nói của hắn cũng theo gió mông lung không rõ, vang vọng từ từ bên tai.
Tới khi Ninh Thải Nhi mở mắt, sương trắng đã biến mất không còn. Ngọn đèn dầu yếu ướt treo trên giá nến, chiếu sáng gian phòng chật hẹp.
Tất cả những chuyện vừa xảy ra, quả nhiên chỉ là cảnh đẹp trong tranh nhưng vết đỏ trên da thịt lại nói cho nàng biết những chuyện gì đã xảy ra.
Tiếng cửa phòng bị người bên ngoài mở ra, Hề Phong lười biếng đi ra, sợi tóc trên trán hơi ẩm, dường như vừa tắm rửa trở về, nhìn thấy Ninh Thải Nhi đang ngồi chồm hổm dưới đất, trên mặt hắn lộ ra sự khác lạ.
Hắn hỏi: “Đi đâu đấy?”
Nàng thuận miệng tìm một cái cớ: “Đại tiện……”
Hắn liếc mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, ra vẻ coi thường: “Lâu như vậy, có ngươi phải ngã xuống hố phân không hả?”
Ninh Thải Nhi kéo cao cổ áo, che kín vết hôn trên gáy.
Hề Phong hừ nhẹ, nằm lên trên giường, đưa lưng về phía nàng, chán ghét thì thầm: “Nhanh đi tắm đi, cho dù không ngã xuống hố phân, cũng sẽ phân hun thúi hoắc.”
Cũng không biết vì lý do gì, thái độ của hắn trở nên tệ như vậy,nhưng Ninh Thải Nhi cũng không có tâm trạng tìm hiểu.
Nhặt bức tranh dưới đất lên, cặp lông mìu nhíu chặt, vừa định xé nát, hai tay bỗng dừng động tác, không muốn xé nữa, mà cuộn bức tranh lại, thả vào trong giỏ trúc.