Thiến Nam U Hồn – Chương 17 Lá bùa biến thành khói – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiến Nam U Hồn - Chương 17 Lá bùa biến thành khói

Editor: Vivi

Sau khi màn đêm buông xuống, tỳ nữ tên là Tiểu Đồng cởi mặt nạ, hiện ra hai búi tóc cùng với khuôn mặt xinh đẹp đầy sung sướng, cười khanh khách đi theo Ninh Thải Nhi trở về phòng nghỉ ngơi.

Đi ngang qua hậu viện, nơi những cây mây xanh quấn quýt bên giàn nho, lủng lẳng lqd những quả nho tím đỏ,  trước mắt Ninh Thải Nhi, chúng vô cùng  xinh đẹp ướt át khiến nàng thèm thuồng.

Ninh Thải Nhi lảo đảo đi tới cạnh giàn nho, lấy một quả bỏ vào trong miệng, tận hưởng vị chua ngọt của trái cây.

Tiểu Đồng khéo léo lấy khăn tay, lau khóe miệng nàng: “Phu nhân, ngọt  không?”

Nghe vậy, Ninh Thải Nhi hơi sững sờ, cầm quả nho đưa tới miệng Tiểu Đồng: “Ta không phải phu nhân của ngươi, không cần gọi ta như vậy, gọi  Thải Nhi là được rồi. Quả nho này rất ngọt, có muốn nếm thử không?” lqd

Tiểu Đồng cười, lắc đầu, khuôn mặt thoáng hiện vẻ khổ sở: “Nô tỳ không thể ăn quả này.”

Ninh Thải Nhi vừa muốn hỏi nàng nguyên nhân, bỗng nhiên xuất hiện một cơn gió, ngay cả những cây mây cũng bị thổi lung lay. Chẳng biết từ lúc nào, trong sân, xuất hiện một khoảng không đen tối, nhanh chóng tiến lqd tới chỗ hai người.

Ninh Thải Nhi kéo Tiểu Đồng lùi mấy bước về phía sau, bỗng nhiên chân dẫm vào viên gạch, lúc sắp ngã thì cả người bị lớp sương đen bao phủ, một cánh tay mạnh mẽ vươn ra, ôm lấy eo nàng, màn sương đen từ từ tản ra, hiện rõ thân hình cao lớn. lqd

Hắn mặc một bộ trường bào đen rộng rãi, lông mày đen dài, giống như hai nét chữ, vai rộng tạo cảm giác sừng sững to lớn. Mực không  phát triển theo một khuôn mẫu nào rối tung lên, giống như bị gió thổi mất trật tự, tăng thêm mấy phần phong  lqd cách thoải mái không đi vào khuôn khổ.

Ninh Thải Nhi giật mình ngừng thở,  hỏi  ngập ngừng: “Ngươi là ai?”

Nam nhân bỗng nhiên cầm tay phải của nàng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Cô nương, ngươi có bằng lòng gả cho ta không?”
“Đợi chút, đừng sờ lung tung.” Ninh Thải Nhi lớn tiếng ngăn lại, nhưng đã muộn.

“Ah, tờ giấy vàng này là cái gì?” Tiểu Đồng rút ra lá bùa màu vàng, bỗng nhiên toàn thân truyền tới từng cơn run rẩy, ngón tay chạm vào lá bùa  giống như bị châm lửa, cháy mạnh lqd  mẽ lan dọc theo làn da mịn màng da thịt.

“A a…… Đau…… Cứu ta……” Lúc này, toàn thân Tiểu Đồng  bị ngọn lửa đen bao trùm, trong cơn đau đớn, khóc sụt sùi vươn tay về phía Ninh Thải Nhi.

Ninh Thải Nhi cố gắng dùng nước trong thùng dập tắt ngọn lửa đen nhưng hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Đồng đang sống sờ sờ tan thành mây khói trong thời gian không tới nửa chén trà.

Gió thổi qua, đem tro cốt Tiểu Đồng  bay đi, chỉ còn lại bộ quần áo màu xanh của nàng.

Ninh Thải Nhi ngồi xổm, nhặt quần áo ôm vào trong ngực, khóe mắt ẩm ướt, cúi đầu.

Nhìn lá bùa còn nhỏ hơn cả ngón út, nằm trên nên đất, hình vẽ rồng bay phượng múa giống như khuôn mặt vặn vẹo, nhe răng trợn mắt  cười nhạo nàng trong lúc khốn cùng.

Đúng lúc này, hai ngón tay giống như ngọc, chậm rãi hướng về lá bùa trên mặt đất.

“Đừng chạm vào nó, ngươi sẽ…..”  Ninh Thải Nhi giật mình, khom lưng lao tới cướp, nhưng lá bùa đã được lqd kẹp trong 2 đầu ngón tay của Ngân Quyết công tử.

Hắn nhìn chằm chằm lá bùa màu vàng ngắn nhỏ nhắn, đôi mắt đen lạnh lẽo, sâu hút không nhìn thấy đáy, một chút  ý cười nhật nhẽo khó dò hiện ra: “Một cái bùa giấy thôi mà.”

Lời vừa dứt, màu đen xuất hiện từ một góc lá bùa lan tràn ra xung quanh, lá bùa hóa thành bột cùng với tro cốt theo gió bay vào hư không….. 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.