Ninh Thái Nhi gõ bát đũa đợi cả buổi, đói đến ruột sắp thắt lại, một bàn đồ ăn mới được mang lên.
Có điều giữa trưa, tỳ nữ mang đồ ăn lên thật có chút kỳ quái, toàn thân quấn áo choàng đen bao kín cả người, chỉ lộ ra đôi mắt đen ngòm như hai cái lỗ tối.
“Vì sao phải mặc như vậy?” Ninh Thái Nhi hỏi.
“Nô tỳ bị một chứng bệnh nặng, gặp ánh sáng sẽ ngứa ngáy cả người.”
“Thế gian còn có loại bệnh quái lạ này sao…”
Tỳ nữ liếc mắt nhìnThiên Quyết công tử, cúi đầu nơm nớp lo sợ.
Ninh Thái Nhi xốc lên một mâm đồ ăn nhìn thử, lập tức ngã ra bàn mà nôn, có điều bụng trống rỗng chỉ có thể nôn ra nước chua.
Trên mâm bày món lương khô mốc meo đen xì, nhìn sang mâm khác là cái móng giò chưa chín còn dính máu, nàng cũng không dám xốc lên cái mâm thứ ba.
Đói bụng đến bụng kêu ầm ĩ, cuối cùng chờ đợi được thức ăn ngon như thế, Ninh Thái Nhi bày ra vẻ mặt không còn thiết sống nữa.
Tỳ nữ tỏ vẻ cực kỳ vô tội, đã gần trăm năm chưa xuống bếp, làm sao nấu được đồ ăn của người phàm, công tử đây há chẳng phải là đang làm khó quỷ ư.
Ninh Thái Nhi nhìn về phía Thiên Quyết công tử, ánh mắt có chút thương hại:
“Hay là ngươi thường ngày đều ăn những thứ này?”
Thiên Quyết công tử cầm lên chén trà, đặt bên môi từ từ thổi, giống như chưa từng nghe được lời nàng nói vậy.
“Á, khét…” Ninh Thái Nhi nóng vội trút đồ ăn ra bàn.
Món ăn hội đủ sắc hương vị sau khi mang lên bàn, điểm có thể nói duy nhất là có ít chỗ bị khét. Ninh Thái Nhi từ bé quen chịu khổ, đặt sang một bên không nỡ bỏ, dự định để lại cho chính mình ăn.
Nàng gắp một miếng thịt nướng bỏ vào trong bát của Thiên Quyết công tử, thấy y tao nhã đưa vào miệng, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của y, thấp thỏm hỏi:
“Mùi vị có ngon không?”
Thiên Quyết công tử khẽ nhíu trán, nhàn nhạt mở miệng:
“Vị như ăn nến sáp.”
Ninh Thái Nhi nổi lên cảm giác thất vọng, gắp một miếng cho vào miệng, thầm nghĩ hương vị rõ ràng cũng không tệ mà, là khẩu vị của y khác với người thường, hay là khẩu vị của Ninh gia các nàng mới có vấn đề.
Nếm một ngụm như vậy, nàng mới nhớ ra người đói là chính mình, bắt đầu ăn uống ngon lành.
Thiên Quyết công tử chỉ ăn một miếng, từ đó chưa từng động đũa lần nào nữa, thấy dáng vẻ bờ môi hồng như anh đào của nàng cắn đũa, đáy mắt u ám đưa tình nổi lên một mạch nước ngầm.
“Ta đói…” Y tiến đến bên cạnh nàng, cắn vành tai mờ ám khẽ nói, vành tai bị hơi nóng thở ra phả vào, nhiễm lên một chút màu hoa đào hồng nhạt.
““Tuy rằng cảm thấy khó ăn, cũng cố gắng một chút vậy.” Ninh Thái Nhi buông đũa, khó xử nói.
“Mỹ vị thế này, sao lại khó ăn?” Khóe môi y nhè nhẹ cong lên.
“Sao lại nói là thức ăn mỹ vị rồi?” Ninh Thái Nhi có chút mơ hồ.
“Ta muốn nàng.” Y ôm Ninh Thái Nhi lên đùi, để nàng mặt đối mặt với mình, cởi ra từng cái cúc áo của nàng, vẻ đói khát không thua gì sói hoang ngoài trước.
“Ta đói, đừng như vậy… Ưm…” Còn chưa nói xong, y đã gắp một miếng thức ăn cho vào miệng nàng.
“Không sao, nàng ăn cơm, ta ăn nàng.” Đầu lưỡi y liếm dọc theo vành tai nàng, thanh sắc khàn khàn quyến rũ.