Thiên long phong lưu chi thế thân Đoàn Dự – Chương 4: – Botruyen

Thiên long phong lưu chi thế thân Đoàn Dự - Chương 4:

Chương 004
Trở về thế giới Thiên Long Bát Bộ

Bình! Một vật nặng từ trên không trung rơi xuống vang vọng. Đoàn Dự lăn lộn vòng vòng trên đất:
– Aí da! Lão Trời già, tự nhiên lại sai Thiên Lôi đánh ta!
Đoàn Dự tru tréo chửi mắng, hắn mới vừa bị Thiên Lôi dùng sấm sét đánh nên thân thể đau nhức vô cùng, nhìn lại hắn thì quần áo rách nát, nữa thân người cháy sém, đầu tóc rủ rượi trông rất thê thảm.
Đột nhiên hắn thấy có điều khác thường, đúng ra nếu bị Thiên Lôi đánh trúng thì không thể toàn mạng, may ra thì chết dở sống dở, nhưng hắn lại không thấy như thế.
Hắn giãy giụa rồi đứng lên nhìn khắp cơ thể:
– Quái lạ! Sao vai trái không đau, lưng thì không có cảm giác gì, chuyện gì đã xảy ra như thế này?
Đoàn Dự cử động tay chân, trước khi bị sấm sét đánh trúng, trên bả vai trái hắn đã bị thương, nhưng bây giờ ngoại trừ quần áo bị rách nát, thương thế đã tự lành bao giờ.
Hắn chụm tay lại và đưa lên miệng hú một hơi thật dài, vang vọng giữa núi rừng, bên trái hắn từ trên núi một vệt trắng bạc từ đỉnh đang cuồn cuộn, tuôn trào xuống một màu trắng xóa của nước, hòa nhập vào bên dưới là một cái hồ rộng lớn, nước trong vắt lạ thường…!!! Dù phía trên ầm ầm đổ xuống, nhưng mặt nước hồ cách đó hơn mười trượng vẫn tĩnh lặng không gợn sóng, vầng trăng đang rọi hững hờ giữa hồ thật êm đềm.
Đây là chốn nào, mà phong cảnh như tiên giới? Hắn không thể nào đoán ra, người thì bẩn thỉu dơ dáy, hắn cởi sạch quần áo phóng xuống hồ tẩy sạch cái đã!!!
Một làn hơi nước mát lạnh thấm mát cơ thể hắn, thoải mái vẫy vùng hắn lặn sâu xuống đáy hồ…Trong khi đó, trên bờ từ trong lùm cây dại, xuất hiện một thiếu niên sắc mặt hoảng hốt, có vẻ đang bị nguy hiểm và chạy trốn. Thiếu niên xa lạ đó hướng về bờ hồ mà thẳng tiến, chợt thấy bộ y phục của hắn nằm lăn lóc trên đất, thấy lạ lùng thiếu niên cầm lấy lên xem:
– Quái lạ! Đây là trang phục gì, ta đã đi khắp Đại Tống của chưa hề thấy qua!
Thiếu niên thầm nghĩ, đột nhiên thấy hai thanh chủy thủ dính liền lại ở cạnh đó, thiếu niên cầm lên và dùng thử, phát hiện ra vật này có thể cắt đứt tóc, ngoài ra kim loại cứng cũng bị nó phá hủy được!!!
– Đây là thần binh vũ khí xuất hiện tại sơn cốc này, cũng may là ta không ưa thích võ nghệ, nếu không thì có vũ khí này hộ thân, ta có thể an tâm hành hiệp giang hồ, lần này ta trốn ra khỏi vương phủ, không biết khi về, gặp lại phụ thân không biết phải giải thích sao, nếu lấy vũ khí này tặng cho người, có thể phụ thân cao hứng không trách phạt ta.
Suy nghĩ xong, thiếu niên chuẩn bị lấy vũ khí cất vào trong người.
Ngay lúc thiếu niên vừa khom người xuống, đột nhiên một người từ dưới nước phóng lên thét lớn:
– Tiểu tặc, ngươi dám lấy trộm vũ khí của ta, bỏ xuống nhanh lên.
Thiếu niên quay lại nhìn thì thấy một người đang nộ khí xung thiên, hắn tức giận là phải, đường đường là một thần thâu lừng lẫy, mà hiện giờ sém chút nữa là bị…trộm đồ.
Hắn ngay lập tức lay động thân người, cầm nã thủ cũa hắn liền phát xuất về gã thiếu niên, thiếu niên giật mình biết mình đã sai rồi, gã đâu ngờ rằng trong sơn cốc đìu hiu này có người, thấy thanh chủy thủ tưởng rằng vật quý nhưng vô chủ, do đó mới định lấy mang về, gã liền mở miệng:
– Huynh đài, thật tình ta không biết thanh chủy thủ này có chủ, mong huynh đài lượng thứ.
Thật là chuyện đùa, hắn đang nghĩ ai mang hắn đến nơi này, bỗng nhiên xuất hiện một người, chi bằng ta cứ bắt trước rồi tra hỏi cho biết đây là nơi nào! Qúa dễ dàng khi gã này tay chân mềm yếu như thiếu nữ, hắn vặn cánh tay quay lại sau lưng, một chân thì đạp lên khủy gối, gã thiếu niên lập tức khụy chân xuống.
– Huynh đài hãy nghe ta nói, đây chỉ là sự hiểu lầm.
Thiếu niên lại cầu xin.
'Hừ' hắn lạnh lùng, dùng chân đá bộ quần aó của hắn văng lên, nhanh chóng mặc vào.
– Hiện ngươi đến nơi đây cùng với ai, đây là địa phương nào?
Thiếu niên dù đau, nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời:
– Huynh đài, tiểu đệ không biết đây là địa phương nào, tiểu đệ tên là Đoàn Dự chỉ một thân một mình đến đây du sơn ngoạn thủy.
– Ngươi nói ngươi tên Đoàn Dự, quả thật là buồn cười..hahaha.
Hắn cười to, gã thiếu niên này ăn mặc quái dị, còn nói mình là Đoàn Dự, chẳng lẽ cái tên Ngân Hồ Đoàn Dự của ta lừng lẫy quá, nên gã này mới mạo danh chăng!
– Ngươi hãy nói thật ngươi là ai? Nếu nói lung tung bậy bạ, đừng có trách ta!
Tay phải hắn nhấn thêm trên tay gã thiếu niên! Lúc này gã thiếu niên, sắc mặt không còn tí máu, nhưng hắn tuyệt đối không rên la, đây là điểm hắn thấy tương đồng với hắn, ít ra gã này cũng là một tiểu Hán tử.
– Huynh đài! Tiểu đệ là Đoàn Dự, đi không đổi tên, ngồi không đổi chỗ, tiểu đệ là người của Đại Lý, vừa rồi bị người của Vô Lượng Kiếm đuổi giết, mới rơi từ trên núi xuống đây.
Gã thiếu niên trả lời một cách nghiêm trang.
Hắn nghe qua hơi chấn động tâm can, vì thấy sao quen thuộc quá…
– Đại Lý Đoàn thị, Vô Lượng Kiếm…ngươi đừng nói với ta là đang đóng phim nghe, và cũng đừng nói là phụ thân của người là Đoàn Chính Thuần, tiểu tử ta nhẫn nại có hạn thôi đó.
– Huynh đài, nếu không tin tiểu đệ thì thôi đành vậy, nhưng trước khi giết, tiểu đệ có một thỉnh cầu, mong huynh đài đáp ứng!
Gã tiểu tử không muốn thanh minh nữa.
– Ta đâu có nói là sẽ giết ngươi đâu, vậy có phải hiện tại nơi này là triều đại Bắc Tống?
Hắn hỏi mà cố trấn tỉnh tâm thần, nếu đúng là sự thật, thì hắn đang ở trong thế giới Thiên Long Bát Bộ có Kiều Phong, Mộ Dung Phục…, trước kia hắn chỉ nghe nói qua tiểu thuyết mà thôi.
Hắn thích nhất là Vương Ngữ Yên, rồi đến Chung Linh, Lý Thu Thủy haha..tất cả các mỹ nhân này đều tồn tại, nghĩ đến đây hắn lại khích động tinh thần không kềm nỗi hắn bật cười to….
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.