Chương 003
Bị sét đánh trúng
Đoàn Dự tay hắn càng lúc càng lấn vào da thịt của Tuyết Hàn, hắn luồn vào bên trong, dưới áo thun và vươn lên phủ kín một bên vú của Tuyết Hàn, tuy còn cách cái áo nịt ngực, nhưng hắn thật ấm áp trong khoảng không chật hẹp đó, và hắn tiếp tục nắn bóp nàng, thật là no nê của trời ban, một mỹ nữ như thế này mà lại đi làm cảnh sát…
Hắn vừa nghĩ thầm, quá hấp dẫn, nếu thu phục được nàng thì tốt quá. Tuyết Hàn lúc này cái cổ thon cao của nàng đã nhuộm một màu hồng đỏ, trong mắt nàng ngập tràn sự phẫn nộ, đang lúc Đoàn Dự tha hồ hưởng thụ, thì ba tiếng nổ 'bụp' lại vang, nhưng hắn lại nhanh hơn một cách không tưởng tượng nỗi, chỉ thấy nữa người của hắn xoay ngang, mang theo cả Tuyết Hàn trước khi âm thanh tiếng súng đến tai hắn, dưới đất ba lổ đạn xuất hiện!!!
– Tuyết Hàn! Chị quá hăng hái vì nhiệm vụ, đến bắt Ngân Hồ mà hiến dâng cả thân mình cho hắn nha.
Lại một cảnh sát mỹ nữ xuất hiện, cất tiếng lanh lảnh hướng về Tuyết Hàn, nàng mang một đôi giày da nhỏ, chiếc váy đen ngắn lộ cặp đùi trắng, mặc trên người chiếc áo vest ôm sát, trên tay đang vung vẩy khẩu súng lục, loại nòng lớn bán tự động Desert Eagle. Hắn trông thấy cũng giật mình, nếu trúng đạn súng này thì còn gì thân thể!!! Loại súng này, uy lực ghê gớm nhưng khi bắn nó cũng giật lại rất mạnh do tác động phản lực, chỉ là một cô gái bé nhỏ mà nàng sử dụng rất nhẹ nhàng, và chính nàng vừa bắn hắn! Vậy nàng cũng là một cao thủ, thật ra Tuyết Hàn cũng chẳng vừa gì, chẳng qua vì Đoàn Dự ra tay bất ngờ, nên nàng bị thúc thủ, trở tay không kịp…
Tuyết Hàn vừa thấy cô gái kia thì mặt càng đỏ hơn, cô gái đó là Lý Khả cũng là tổ trưởng tổ đặc nhiệm số sáu. Hai người hoạt động chung trong một cơ quan, nhưng kỵ nhau như nước với lửa, giờ đây nàng đang dưới thế hạ phong trong tay Đoàn Dự trước ánh mắt giễu cợt của Lý Khả, làm sao nàng chịu đựng nỗi nhục này…Nàng quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn u oán.
– Ngươi là Ngân Hồ? Qủa nhiên là không tệ, ta cũng hâm mộ ngươi, người bắt Tuyết Hàn làm gì, vóc dáng của Tuyết Hàn giống như con mèo nhỏ, nhưng sao hấp dẫn bằng ta, Tuyết Hàn chỉ có bộ ngực là còn coi được, còn lại tất cả thì đâu có gì để đáng xem…
Lý Khả ha hả vừa cười vừa nói, và ưỡn ngực ra về phía Đoàn Dự, bộ dáng nàng muốn như hớp hồn Đoàn Dự.
– Cô bé! Quả nhiên ngực bé lớn hơn chị của bé nhiều, sau này có thời gian, chúng ta sẽ luận bàn lại về vóc dáng của hai người, nhưng bây giờ ta muốn rời khỏi nơi đây.
Vừa dứt lời, hắn vừa từ từ di chuyển vừa kéo theo Tuyết Hàn bên cạnh, hướng vào phía trong, mắt hắn không ngừng quan sát chung quanh, lổ tai lắng nghe từng tiếng động dù nhỏ, hắn cố né tránh những vị trí có các tay súng bắn tỉa, hắn thành danh trên thế giới về tài năng ăn trộm, đương nhiên bản lĩnh của hắn phi thường, một tên trộm lợi hại thường giỏi nhất là khinh công, cùng với các kỷ năng kỷ thuật khéo léo, ngày xưa kẻ trộm còn giỏi cả kỷ thuật điểm huyệt, mãi đến hôm nay, hắn vẫn chưa học được, nếu không thì hắn đâu có phiền toái như hiện trạng bây giờ.
Thời hiện đại, nên hắn kết hợp tài năng siêu việt của hắn với các vũ khí chế tạo đặc biệt, do đó nên tiếng tăm của hắn lan truyền khắp nơi…
Vua trộm, danh hiệu người đời đặt tên cho hắn, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một tên ăn trộm mà thôi, ngày hôm nay với bao lực lượng tinh nhuệ bao vây quyết bắt hắn cho bằng được, cũng là lần đầu tiên mới thấy.
Đoàn Dự cũng biết khó lòng mà chạy thoát, bất giác hắn cầu khẩn;
– Quan Âm tỷ tỷ thân ái, chỉ cần tiểu đệ vượt qua kiếp nạn này, tiểu đệ nhất định cúng bái một cái váy ngắn cùng đầy đủ đồ lót cho nàng…
Hừm…lúc này mà hắn còn có ý nghỉ này, thì cũng biết con người của hắn không có điều gì mà không dám làm…
Tạm thời hắn biết mọi người chưa dám động thủ:
– Đoàn Dự, người đừng chạy…Nếu có nổ súng, ngươi bị chết đi, thì ta sẽ…thương tiếc ngươi lắm!
Cẩn thận nghe chị Tuyết Hàn, tất cả, bắn! Lý Khả đột ngột lạnh lùng ra lệnh!
Nhóm đặt nhiệm chung quanh nàng đồng loạt nổ súng, ngay lập tức hắn bỏ Tuyết Hàn lại, sau đó dốc hết sức mình thi triển khinh công, trên tay hắn đã cầm thêm hai thanh chủy thủ, không hiểu chế tạo bằng kim loại gì, nhưng có thể ngăn lại các đầu đạn đang bắn tới.
Cũng không thể nói là hắn nhanh hơn đạn, kỳ thật kỷ thuật đỡ đạn trên thế giới cũng có một ít người không lạ, trong thập đại cao thủ trên thế giới hiện nay, ai cũng biết về môn này.
Đỡ đạn nghe thấy qua, có vẻ quá cao siêu, nhưng thật ra dựa trên nguyên lý đơn giản, người bắn, trước tiên phải nhắm vị trí trên cơ thể của con mồi, trước khi bóp cò! Nếu tiên đoán chính xác sẽ bị bắn nơi nào trước, thì có thể tránh né hoặc đỡ đạn được, nhưng dù sao nói thì dễ, nhưng để thực hiện đúng thì khó như bay lên trời. Điều này phải dựa trên tinh thần phải cực kỳ nhạy bén mới được.
Tất cả các mũi súng đều tập trung về hướng Đoàn Dự chạy, bình thường đỡ đạn đã khó, lúc này càng khó hơn nhiều lần, cũng may là hắn trong lúc nguy cấp, hắn mới biết mình có thể phát tán ra được công phu dị năng, một sức mạnh dị thường tiềm ẩn trong cơ thể của hắn mà hiếm người có được, là hắn có thể dự cảm được nơi nào trên cơ thể đang bị nguy hiểm trước các làn đạn.
Tuyết Hàn khi được Đoàn Dự bỏ lại đang nằm dài trên đất, mọi người lo công kích Đoàn Dự nên không ai chú ý đến nàng, nàng nằm mà ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Đoàn Dự đang trốn chạy với một tâm tư vô cùng phức tạp. Vì sao hắn không mang theo nàng làm con tin?
– Tuyết Hàn! Chị có sao không? Nếu không có gì thì qua bên đây đi.
Lý Khả đang ngoắc tay về phía Tuyết Hàn.
– Em muốn gì, mà lại hạ lệnh nổ súng?
Tuyết Hàn truy vấn Lý Khả.
– Đương nhiên là vì muốn bắt hắn!
Lý Khả trả lời một cách điềm tĩnh.
– Chị đang bị hắn khống chế, em không màng đến sự sống chết của chị, cứ nổ súng. Chẳng lẽ trước khi tốt nghiệp, em chưa học qua là không thể tùy tiện công kích khi tình thế chưa cho phép!
Tuyết Hàn sắc mặt lộ vẻ tức giận.
– Em nhớ chứ, nhưng chị đừng quên, khi chúng ta gia nhập đội đặc nhiệm, có một quy định vì nhiệm vụ chúng ta sẵn sàng hy sinh, cho nên em tấn công là chuyện bình thường, mà em còn biết rỏ là Đoàn Dự sẽ thả chị ra, nêu không phải thế thì em thất vọng về hắn vô cùng…
Lý Khả nhìn thẳng vào mặt Tuyết Hàn trả lời.
Đoàn Dự có thể ngăn được đạn, nhưng hắn cũng là người phàm, trong khi quá nhiều mũi súng đang hướng về hắn, hắn chỉ có thời gian chận được những viên đạn vào nơi tử huyệt của hắn, trong lúc né tránh, hắn đã bị hai viên đạn cắm vào người, một sau lưng và một bả vai.
Vì vai trái đã bị thương, nên tay trái của hắn đã bị ảnh hưởng tốc độ đang chậm lại.
– Đoàn Dự! Người đầu hàng đi, nếu không chỉ có con đường chết.
Lý Khả tạm thời dừng lệnh tấn công và thuyết phục Đoàn Dự.
Cuộc bao vây lần này, không phải là mục đích giết chết hắn, mà là muốn hắn cung khai nơi cất giấu tài liệu vũ khí trong vụ án trộm hai năm về trước.
– Đoàn Dự ta không phải là một Hán tử đầu đội trời, chân đạp đất nhưng ta có tính cách của ta, các ngươi muốn tài liệu vũ khí ư? Ta nói cho biết, ta đã hủy hoại tất cả rồi.
Nói vừa xong, hắn liền nhảy xuống tầng lầu kế bên, Lý Khả vung tay ra lệnh toàn bộ bắn.
Chắn chắn toàn bộ cơ thể của hắn sẽ nát bấy vì đạn nhọn, bỗng nhiên một tiếng nổ vang trời, một tia sét chém thẳng vào người hắn.
'Ầm' , ánh sáng chớp lòa lóe sáng, mọi người đều phải lấy tay che mắt lại trước cường độ cực mạnh.
Trời quang mây tạnh, trên mặt đất, một vết nứt lún sâu, thân thể Đoàn Dự giống như tan biến vào hư không.
Lý Khả cùng mọi người đều kinh ngạc và lộ vẻ hoang mang. Nàng lấy máy bộ đàm ra liên lạc
– Hắc ưng! Mọi người có thấy Ngân Hồ đâu không?
– Không thấy! Căn cứ vào báo cáo trên không, hắn đã bị sét đánh chết rồi.
Trên bầu trời, một chiếc trực thăng đang đảo lượn quay tròn quan sát, một nhân viên đang dùng ống nhòm hồng ngoại tìm kiếm manh mối, chính hắn đã tận mắt thấy Đoàn Dự thiên lôi bổ trúng người.
Tuyết Hàn không biết vì sao, mà cảm thấy như mình vừa mất mát một điều gì đó.
Ngày hôm sau, đài truyền hình Hoa Hạ thông báo vua trộm Ngân Hồ Đoàn Dự đã bị chết, toàn thế giới rúng động khi hay tin này, hắn là mục tiêu truy nã của nhiều quốc gia, hoàn toàn không ngờ là tại thành phố Hoa Hạ hắn lại bị giết chết.