Một lần nữa ra chiến trường, chuyện lần trước cứ như vừa mới hôm qua vậy, điều
duy nhất không giống chính là lần trước Sở Dạ cùng nàng kề vai chiến đấu, mà
bây giờ nàng lại đối đầu với hắn.
Đông Phương Triệt từ trong doanh trướng đi ra, sương gió trong cả tháng nay
làm cho vẻ công tử ưu nhã của hắn vơi bớt đi, trên gương mặt anh tuấn nhiều
thêm phần cương nghị và thâm trầm, hắn nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt có sự phức
tạp nói không nên lời: “Ngươi thật sự có thể đánh bại Thiết Kỵ của Sở Dạ?”
Mộ Dung Cẩm xoay người: “Vương gia chắc hẳn biết rằng trên đời này không có
chuyện gì là tuyệt đối cả, điều ta có thể làm chỉ là thử một lần, về phần
khác, vẫn là xem ý trời thôi!”
Đông Phương Triệt đi tới, sánh vai với Mộ Dung Cẩm, bọn họ đứng trên một cái
đồi nhỏ, phía trước là thảo nguyên mênh mông, thảo nguyên bên kia chính là
doanh trại quân Sở, địa hình ở đây, đối với Thiên Khải rất bất lợi!
Đông Phương Triệt nhìn cô gái chỉ cao tới cằm của mình, phảng phất nhớ lại lần
đầu gặp nàng, mọi người ai cũng đang tìm nàng, lại không biết từ lúc nào nàng
đã không một tiếng động quỳ trước mặt phụ hoàng rồi, mà hình tượng nàng cho
người ta thấy chính là dịu dàng, nhát gan, yếu đuối, nhưng lại không giống với
loại nhát gan yếu đuối như Tô Lục Ngâm, hắn vẫn mãi nghĩ không ra, hiện tại
thì đã hiểu rồi, những thứ đó đều là do nàng giả vờ mà thôi!
Ở trên du thuyền, Đông Phương Thực có ý đồ quấy rối nàng, nàng lại cúi đầu
nhẫn nhịn, dưới tình huống đó cũng không ra tay, thật sự khiến cho hắn không
thể không bội phục; mà lúc tranh đoạt phó tướng, võ công của nàng thật kinh
người, mưu kế cũng có một không hai, lúc đó hắn không biết nàng là ai, trong
lòng bội phục sát đất; đến khi nàng gỡ áo choàng ra, hắn bị chấn động đến mức
không dám tin vào mắt mình.
Nữ nhân làm quan, nàng là người đầu tiên kể từ ngàn xưa đến nay, nữ nhân lãnh
binh, nàng càng là một kỳ tích, hắn nghĩ, ánh mắt của hắn đã không có cách nào
rời khỏi người nàng được nữa, nghi ngờ, ngưỡng mộ, kinh ngạc, bội phục, dường
như còn có một thứ gì đó nói không nên lời!
“Mộ Dung tướng quân chỉ ở bên ngoài mười dặm này thôi, ngươi có muốn đi xem
không?”
Mộ Dung Cẩm lắc đầu: “Hiện tại ta đến đây để đánh trận, chứ không phải đến tìm
người thân!”
Đầu Đông Phương Triệt nghiêng qua, với độ cao của hắn, chỉ cần cúi đầu đã có
thể thấy được một bên gương mặt dịu dàng của Mộ Dung Cẩm, còn có hàng mi thật
dài kia, nhìn qua nàng tựa như một tiểu muội muội dịu dàng, ai có thể ngờ tới
nàng có thể tiêu diệt tánh mạng của hàng ngàn hàng vạn người chỉ trong nháy
mắt? Ai có thể ngờ tới nàng có thể gánh lấy trọng trách bảo vệ một quốc gia
như thế này?
Doanh trại quân Sở
Dương Phong nhìn người đang dựa vào giường mềm: “Chủ tử, Mộ Dung tiểu thư đã
tới doanh trại rồi, nếu như không có gì bất ngờ, thì ngày mai sẽ phải gi¬ao
chiến với quân ta! Thế chúng ta có đánh nữa hay không ạ?”
Sở Dạ mở mắt: “Đánh, sao lại không đánh chứ? Đây là chiến tranh, không phải
trò chơi!”
Dương Phong khó xử thở dài một hơi: “Nhưng đối phương là Mộ Dung tiểu thư đó,
chủ tử người thực sự nỡ ra tay?”
Một tia xảo quyệt lóe lên trong mắt Sở Dạ: “Ai nói nhất định phải đánh chủ
tướng chứ? Chỉ cần chém giết hết tất cả binh lính, vậy không phải được rồi
sao?”
Dương Hạo không biết từ nơi nào lướt tới: “Chủ tử nếu không ngày mai chúng ta
bắt Mộ Dung tiểu thư lại, trực tiếp bắt về nước Sở làm Hoàng hậu đi!” Để người
khỏi phải ngày đêm nhớ nhung người ta nữa!
Dương Phong bỗng chốc hiểu ra, không thể không nói Dương Hạo nhà ngươi nói ra
chân tướng rồi……
Sở Dạ lườm y một cái, không có một chút chột dạ nào khi tâm tư bị nhìn thấu,
dù gì hắn cũng nghĩ như thế; nếu dùng cách cưới hỏi bình thường, khẳng định là
Mộ Dung Cẩm sẽ không chịu gả cho hắn, nếu đã như thế, thì hắn dùng phương pháp
của hắn vậy, trước tiên trói nàng lại, rồi gạo sống nấu thành cơm, tất cả trở
thành kết cục đã định, vị Hoàng hậu Mộ Dung Cẩm này sẽ chạy không khỏi nữa
rồi!
Dương Hạo và Dương Phong nhìn nhau, cùng lúc thở dài một hơi, chủ tử hết cứu
được rồi……
Đột nhiên Dương Hạo nhớ đến một chuyện: “Chủ tử, lúc trước Mộ Dung tiểu thư
đoạt binh quyền, trận diễn tập trên bàn cát chính là trận chiến Thiết Kỵ quân
Sở đánh bại Thiên Khải trước kia, sau đó năm vạn Thiết Kỵ quân Sở gần như bị
nàng ấy tiêu diệt, dường như nàng ấy đối phó với Thiết Kỵ rất lợi hại!”