Ban đêm, Mộc Hương phát hiện một người lén lén lút lút ở ngoài cửa, trong lòng
kinh hoảng: “Đường Trúc, có trộm!”
Đường Trúc nghe tiếng lập tức qua đó, nhanh chóng bay ra bắt người đó lại,
người đó không ngừng giãy giụa: “Thả ta ra, mau thả ta ra!”
Đường Trúc hoảng hốt, thả hắn ra: “Không biết Cửu vương gia giá lâm, xin thứ
tội!”
Đông Phương Nhuận thở phì phò trợn mắt nhìn nàng, rồi hung hăng lườm Mộc
Hương: “Con mắt nào của ngươi thấy Bổn vương giống trộm hả?”
Mộc Hương cực kì không khách sáo lườm ngược lại: “Cửu vương gia một mình lén
lén lút lút loanh quanh bên ngoài phủ của chúng ta, không phải trộm thì là
gì?”
“Ngươi dám nói ta là trộm hả?”
“Là trộm, là trộm, chính là trộm đó!” Mộc Hương chẳng hề sợ vị vương gia này
chút nào, bởi vì người này không có tí xíu uy hiếp nào đối với nàng cả.
Mộ Dung Cẩm nghe thấy tiếng nói bước ra, nhìn thấy Đông Phương Nhuận thì hơi
sửng sốt: “Sao Cửu vương gia lại đến đây?”
Đông Phương Nhuận nhìn thấy Mộ Dung Cẩm, không khỏi có chút tủi thân, đã bao
lâu không gặp rồi, kể từ lần trước bị nàng bỏ lại ở Lạc Anh sơn trang, hai
người vẫn chưa gặp nhau chưa nói chuyện, sau đó nàng trở về giành lại binh
quyền, hắn cũng không kịp nói gì, tủi thân ngập tràn còn chưa có chỗ để kể lể
nữa! Bây giờ tỷ tỷ chết rồi, mỗi ngày mẫu phi đều ép buộc hắn, hắn chỉ muốn
tìm người để tâm sự thôi, nhưng giờ gặp rồi, giọng điệu của nàng thế này là
sao chứ?! Cứ như hắn không nên đến đây vậy!
Nhìn Đông Phương Nhuận xoay người muốn rời đi ngay lập tức, Mộ Dung Cẩm hết
biết nói gì, Đông Phương Nhuận quá ngây thơ, tâm tư gì đều viết hết lên trên
mặt, nàng muốn không thấy cũng khó; tuy rằng nàng đối với ai cũng đề phòng,
nhưng đối với loại người đơn thuần như thế này nàng vẫn không thể nhẫn tâm
được!
“Nếu như Vương gia không chê, thì ở lại ăn một bữa cơm nhé?”
Đông Phương Nhuận dừng bước, tuy vẫn còn rất uất ức, nhưng vẫn kiêu ngạo lên!
Mộ Dung Cẩm lần nữa hết biết nói gì, chỉ có thể chạy lên trước, kéo lấy tay
của hắn: “Dù sao cũng đã đến rồi, vậy thì ở lại đi!”
Giọng điệu của Mộ Dung Cẩm cũng không quá dịu dàng, nhưng lại có một chút cưng
chìu trong đó, khiến Đông Phương Nhuận cảm nhận được sự ấm áp, cúi đầu xuống
mặc cho nàng dắt đi; trong lòng bàn tay là bàn tay nho nhỏ của nàng, lành
lạnh, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất ấm ấp, hơn nữa rất bỏng tay, đây là lần
đầu tiên hắn nắm tay một nữ tử!
Mộc Hương đi theo sau, vô cùng ghen tị nha, sao tiểu thư lại thích hắn thế
chứ? Sao lại dịu dàng với hắn thế chứ? Hu hu, tiểu thư không thích nàng nữa
rồi! Tiểu thư trọng nam khinh nữ!
Đợi đến lúc Đông Phương Nhuận hoàn hồn thì hắn đã đứng trước bàn lớn, Mộ Dung
Cẩm nhanh chóng ghép những que trúc lại thành cái lồng đèn, sau đó dán giấy
lên, Đông Phương nhuận mới nhớ ra mình bị thứ này hấp dẫn đến đây, không ngờ
là do nàng làm ra!
Mộ Dung Cẩm đưa cho hắn tờ giấy: “Tới đây! Viết nguyện vọng của mình lên, tỷ
tỷ của ngươi sẽ thấy được đó!”
Đông Phương Nhuận xúc động trong lòng, tủi thân với kiêu ngạo đều hóa thành
cảm động, ai cũng nghĩ rằng hắn không thích vị tỷ tỷ Đông Phương Hiểu này,
cũng không ai nói cho hắn biết mình có thể làm gì cho tỷ ấy, nhưng mà nàng lại
hiểu được, sợi dây trong lòng dao động rồi, cũng không ngừng lại được nữa, cầm
lấy cây bút viết xuống hai chữ, học Mộ Dung Cẩm dán tờ giấy lên, sau đó thả nó
bay lên!
“Hôm nay trong nhà có tiệc đoàn viên, ở lại ăn bữa cơm nhé!”
Đông Phương Nhuận khôn khéo gật đầu: “Ừm!”