“Hoàng thượng! Uy không thể diệt, chúng thần chủ chiến!”
Đông Phương Thực nắm chặt tay, vì cái gì, vì cái gì tất cả mọi người đều đối
nghịch với hắn? Vì cái gì?
Giờ phút này Đông Phương Khải không còn do dự nữa: “Người tới, truyền Mộ Dung
tướng quân!”
“Dạ!”
“Đông Phương Hiểu chết rồi?” Mộ Dung Cẩm ngồi trên giường mềm, trong tay đang
cầm một cành mai vừa hái xuống, giờ cũng đã sắp qua năm mới rồi, sao lại gặp
phải chuyện như thế này chứ? Nhưng, Đông Phương Hiểu đã chết thật sao? Nàng
tin rằng Sở Dạ không thể nào không biết công chúa liên hôn giữa hai nước chết
đi như thế sẽ có ảnh hưởng gì tới quốc gia, phải chăng hắn đang sốt ruột? Hay
là đang chờ Thiên Khải bệnh nặng chăng? Nhưng mà nàng thực sự vẫn không tưởng
tượng ra được dáng vẻ sốt ruột của hắn!
“Dạ vâng! Tiểu thư, người không biết đâu, hiện tại cả thiên hạ đều đang truyền
nhau, nói rằng Đông Phương Hiểu lúc chết quả thực là thê thảm không nỡ nhìn,
một cô gái lại chết đi như thế, tên Đông Húc Vương này thực sự không phải là
người!” Mộc Hương nói với giọng điệu xót xa, nhưng trên mặt thì một chút xót
xa cũng không có.
Mộ Dung Cẩm dùng nội lực làm băng đọng lại, chốc lát đã thấy những nụ hoa mai
kia tất cả đều nở ra.
Dáng vẻ của Đông Phương Hiểu hiện ra trước mắt, nàng vẫn luôn cảm thấy ả ta
không giống người sẽ chết thê thảm như vậy, trực giác cho nàng biết, chuyện
này không đơn giản như thế!
“Tiểu thư!” Đường Trúc đi tới: “Tiểu thư, lão gia đã tiến cung rồi!”
“Ồ! Trong cung có tin gì?”
“Thái tử dẫn đầu, chủ chiến!”
Mộ Dung Cẩm mỉm cười: “Chiến à?”
Chương 7 (1)
Thánh chỉ xuất binh hạ xuống rất nhanh, nhưng lại không phải do Mộ Dung Chinh
dẫn binh, mà để cho Mộ Dung Chinh lấy ra năm mươi vạn binh quyền, do Đông
Phương Triệt thống lĩnh, Mộ Dung Chinh điều binh từ biên giới ở bên cạnh phụ
trợ!
Lúc nghe được tin tức này Mộ Dung Cẩm cũng không bất ngờ bao nhiêu, đây là cái
cớ trực tiếp nhất, cũng quang minh chính đại nhất để làm suy yếu binh quyền
của nhà Mộ Dung, Đông Phương Khải sao có thể bỏ qua?
Nhưng, trong lúc Thiên Khải chuẩn bị hạ chiến thư với nước Sở, thì sứ thần
nước Sở đến nơi, mang theo bức thư do chính Sở Dạ viết, tuy rằng như thế, Đông
Phương Triệt vẫn nhận lệnh lãnh binh áp chế ở biên giới, ít nhất phải thể hiện
ra thái độ của Thiên Khải! Không tránh khỏi có người bắt đầu suy đoán trận
chiến này rốt cuộc có đánh thắng được hay không đây!
“Này! Lại sắp có chiến tranh rồi, sao ngươi không có cảm xúc gì thế?” Hàn Tĩnh
Ngọc kỳ quái nhìn Mộ Dung Cẩm, nàng ta nghe được tin tức mà nét mặt cũng chẳng
có biến đổi gì, vẫn cứ ngồi yên như vậy, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã đó thật là
làm người ta tức chết đi được.
Mộ Dung Cẩm nâng mắt: “Chiến tranh thì chiến tranh, ta cũng đâu có khả năng
quyết định chuyện đó!”
“Nhưng mà binh quyền của nhà Mộ Dung các người bị tước rồi kìa, mà tước một
lần những năm mươi vạn đó?” Tuy rằng nàng không quan tâm tới mấy chuyện triều
chính, nhưng cũng biết được sự lợi hại của năm mươi vạn binh quyền, có được
năm mươi vạn đại quân, đồng nghĩa với việc có thể càn quét một phương rồi, nhà
Mộ Dung đột nhiên bị chia mất một nửa, tại sao nàng ta không quan tâm chút nào
vậy?
“Ý của ngươi là ta nên đi đoạt lại binh quyền của nhà Mộ Dung?”
“Đúng vậy!” Hàn Tĩnh Ngọc gật đầu: “Lần trước không phải ngươi xuất chinh sao?
Thân phận của ngươi hiện giờ vẫn là phó tướng, ngươi hoàn toàn có thể xin lệnh
xuất chinh mà, như vậy thì binh quyền vẫn còn nằm trong tay ngươi đó?”
Mộ Dung Cẩm không nói gì nhìn nàng ta: “Thân là thần tử, cứ nắm chặt binh
quyền như thế, Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Sau quyền cao chức trọng
chính là mưu đồ tạo phản, ngươi muốn nhà Mộ Dung ta dây vào họa diệt môn à?”
Hàn Tĩnh Ngọc nghe thế thì không nói gì nữa, nàng không hiểu mấy thứ này, cũng
chưa nghĩ qua mấy chuyện đó, không ngờ còn có nhiều uẩn khúc như thế.
Đối với chuyện tước binh lực, Mộ Dung Cẩm thực sự không để ý, sở dĩ lần trước
nàng ra mặt, là bởi vì nhà Mộ Dung đổi tướng, chuyện đó liên quan đến Mộ Dung
Chinh, nên nàng mới không thể không ra tay; nhưng lần này tước quyền thì hoàn
toàn không giống, một là vì nàng tìm không được lí do để lấy lại quân quyền,
hai là – Tái Ông mất ngựa họa phúc khôn lường?
Nhà Mộ Dung lúc này đang ở đầu ngọn sóng, bớt một ít quyền lực đối với Mộ Dung
Cẩm mà nói chỉ có lợi mà không có hại, huống chi binh không cần nhiều, mà cần
phải tinh nhuệ, ai nói mất đi năm mươi vạn đại quân này thì nhà Mộ Dung sẽ sụp
đổ?
Nhìn nhau chẳng nói gì, Hàn Tĩnh Ngọc thoáng chốc thấy nhàm chán, vẻ mặt uể
oải ngồi một lúc, rồi tự mình bỏ đi mất!