Tấm màn lụa mỏng nhẹ bay, căn phòng được bày trí xanh vàng rực rỡ, Mộ Dung Cẩm
ngồi dậy từ trên giường lớn bằng gỗ trầm hương khắc hoa lót tơ tằm, tiếng xích
sắt ‘leng keng’ khiến nàng cúi đầu nhìn xuống tay chân của mình, hai tay hai
chân đều bị xích lại, cả người nàng đều bị nhốt lại trên chiếc giường.
Vận nội công, không chút bất ngờ khi phát hiện bản thân mất hết nội lực, Mộ
Dung Cẩm bất đắc dĩ nằm xuống, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ mình đang ở chốn
nào.
Rốt cuộc là ai đánh ngất nàng? Võ công của người đó nhất định cực kỳ cao, lúc
ấy nàng vừa trở về từ tháp Cửu Long, cơ thể vẫn chưa hồi phục vì vừa mới tách
ma liên ra, nên mới bị đánh lén thành công, mà người đó rất rõ ràng là đợi
nàng trở về, ngay lúc nàng thả lỏng phòng bị lơi lỏng nhất mà ra tay, như thế
tỷ lệ thành công mới là lớn nhất!
Chỉ là, rốt cuộc là ai đây? Nơi lộng lẫy như thế này, quả thực là y đúc như
hoàng cung! Đông Phương Trạch ư? Không, trực giác của nàng cảm thấy không phải
là Đông Phương Trạch, nàng không muốn nghi ngờ hắn, cũng không cảm thấy hắn là
người như vậy, vậy thì người đó là ai cơ chứ?
Nơi ở xa hoa, võ công cao cường, còn nắm chắc tin tức chính xác của nàng, mà
người đối với nàng có tâm tư đó…… Chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Cẩm tựa như hiểu
ra, cười lạnh:
“Mai Tử Hàn!”
“Ha ha! Không ngờ nhanh như thế Cẩm đã đoán được là do Tử Hàn gây ra!” Vừa dứt
lời, “kẹt” một tiếng cửa lớn khắc hoa bị đẩy ra, Mai Tử Hàn vẫn một thân trang
phục ưu nhã như trước, ngoài bàn tính vàng trong tay, toàn thân có vẻ không ăn
nhịp với chốn xa hoa này!
Mộ Dung Cẩm nâng mắt: “Vì sao bắt ta?”
Mai Tử Hàn đi đến bên cạnh giường, vén tấm màn lụa lên ngồi xuống, nhìn Mộ
Dung Cẩm: “Nàng nói Tử Hàn nên gọi nàng là Mộ Dung tiểu thư? Hay là thiếu cung
chủ đây? Nhưng Tử Hàn từng nói, vẫn muốn gọi nàng là Cẩm!”
Mộ Dung Cẩm lạnh lùng lườm một cái, không nói gì!
Mai Tử Hàn nhàn nhã gảy những hạt châu trên bàn tính, tựa như không chút để ý
nói: “Ta nghĩ nàng đã nhận ra ta rồi chứ? Lúc ta nói với nàng về ngọc bội mang
chữ Cẩm thì nàng đã nhận ra rồi, không biết nàng có nghĩ tới, có một ngày
chúng ta sẽ dùng phương thức như thế này để nhận nhau không!”
Mộ Dung Cẩm kéo dây xích trên tay, thoáng chốc tiếng leng keng vang lên:
“Ngươi nghĩ rằng với mấy sợi dây xích này thì có thể nhốt ta lại sao?”
“Đương nhiên không thể!” Mai Tử Hàn không chút do dự thừa nhận: “Người của Ma
Vực tin tức trải rộng khắp thiên hạ, muốn tra ra nơi nàng tồn tại không hề
khó, mà thứ sát thủ Ma Vực am hiểu nhất chính là ẩn thân, nói không chừng bây
giờ đã có đao kiếm đặt ở cổ họng của ta rồi, chỉ cần một mệnh lệnh của nàng,
sợ rằng ta sẽ chết tại chỗ này mất thôi!”
“Vậy ngươi còn làm vậy với ta?”
“Nếu không như thế, nàng có thể yên ổn mà trò chuyện với ta một chút sao?”
Mộ Dung Cẩm kéo gối dựa bên cạnh qua, lười biếng dựa lên trên: “Nói đi, ý đồ
của ngươi!”
“Tử Hàn nghe nói nàng đang tìm một vài loại dược liệu trân quý ví dụ như là ——
Tử Dương Thảo!”
Mộ Dung Cẩm mở mắt, cười lạnh: “Ngươi biết?”
Mộ Dung Cẩm cười nhạt: “Tử Hàn bất tài, mấy thứ khác không có, những thứ hiếm
lạ thì nhiều vô số kể, hơn nữa trong tay Tử Hàn vừa hay có một bụi Tử Dương
Thảo hiếm có trên đời, lại nghe được tin tức nói nàng đang tìm vật này, vậy
nên ta đã mời nàng đến đây!”
Mộ Dung Cẩm lần này nổi lên hứng thú, cũng không ngại việc mình đang bị xích
lại: “Nói đi, điều kiện của ngươi!”
“Bất kể Tử Hàn nói điều kiện gì nàng cũng đồng ý?”
Mộ Dung Cẩm trầm ngâm sau đó đáp: “Phải, bất cứ điều kiện gì!”
“Nếu như nói Tử Hàn muốn Cẩm gả cho ta thì sao?”
Mộ Dung Cẩm ngẩn ra, nhìn Mai Tử Hàn, nhưng từ trong mắt hắn lại nhìn ra hắn
nghiêm túc vô cùng, hiển nhiên đây không phải lời nói đùa: “Đều nói thương
nhân coi trọng lợi ích, đặc biệt là kiểu thương nhân như ngươi, chỉ là ta
không hiểu, cưới ta ngươi có thể đạt được lợi ích gì? Ngươi không sợ một khi
ta tùy tiện đồng ý với ngươi, đến lúc đó ngươi lại thua thiệt cả người lẫn
của?”
Mộ Dung Cẩm mỉm cười: “Không sợ Cẩm chê cười, kể từ sau lần gặp nàng, thì
không có nữ nhân nào có thể lọt vào mắt của Tử Hàn nữa, mỗi ngày Tử Hàn đều
cầm miếng ngọc bội này, nghĩ đến dáng vẻ trưởng thành từng ngày từng ngày của
nàng, cứ thế, ta trải qua biết bao nhiêu năm tháng, mà ta vẫn luôn chờ đợi
ngày hôm nay!”
Mộ Dung Cẩm hết ý kiến: “Ngươi rất thẳng thắn!”
“Vậy ý của Cẩm thế nào?”
Mộ Dung Cẩm hỏi ngược lại: “Ngươi ép ta như thế, không sợ ép vội vàng quá, ta
giết ngươi luôn sao?”
“Nàng sẽ không làm thế, nếu không vị sát thủ trên xà nhà kia đã ra tay nãy giờ
rồi!”
Bị chỉ ra, Mộ Dung Cẩm cũng không ngạc nhiên: “Xem ra ngươi đã quyết tâm rồi?”
“Ngươi thế này chỉ là do chấp niệm mà thôi, cớ gì phải vậy? Như vậy đối với
hai chúng ta có lợi ích gì không?” Trong lòng Mộ Dung Cẩm rất bất đắc dĩ, sao
dạo gần đây toàn gặp phải mấy kẻ muốn dây dưa với nàng thế này? Lạc Anh Cách
là thế, Tần Phi Nguyệt cũng vậy, Đông Phương Trạch cũng đến, bây giờ ngay cả
Mai Tử Hàn cũng muốn tới tham gia náo nhiệt, chê nàng rảnh rỗi quá sao? Hay là
nàng đã làm chuyện gì thất đức, mà thiếu nhiều nợ đào hoa thế cơ chứ?
“Tử Hàn tuy là thương nhân, nhưng ngoài buôn bán, Tử Hàn vẫn là một con người
có máu có thịt!”
Mộ Dung Cẩm nhìn thẳng vào mắt Mai Tử Hàn, thế mới phát hiện thực ra hắn cũng
có một đôi mắt rất đẹp, như dòng nước thu mờ khói sương, bình thản mơ màng,
khiến người ta nhìn mãi không chán: “Ngươi có biết bây giờ ta muốn làm gì
không?”
Mai Tử Hàn nâng mắt lên, vẫn mỉm cười như trước: “Giết Tử Hàn!”
Mộ Dung Cẩm nhịn không được cười lên: “Ngươi thật đúng là người hiểu biết!”
“Bởi vì trong mắt của nàng không hề che giấu suy nghĩ của mình!”
Mộ Dung Cẩm kéo mạnh dây xích, ngồi thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Muốn ta gả
cho ngươi là điều không thể nào, đổi điều kiện khác!”
“Chỉ có điều kiện này thôi!”
“Thật sự không đổi? Không sợ sẽ mất mạng sao?”
“Thứ Tử Hàn xem trọng xưa nay cũng không phải mạng sống của mình, còn những
thứ khác, cũng không thể lọt vào mắt của Tử Hàn, cho nên Cẩm không cần nghĩ
đến việc thay đổi đâu!” Thái độ thật kiên quyết.
Mộ Dung Cẩm im lặng, nàng rõ ràng không thấy trong mắt Mai Tử Hàn có bất kì
thứ gì liên quan đến yêu thích, điều duy nhất có thể giải thích chính là sự cố
chấp muốn có được một thứ gì đó, nhưng sự cố chấp đó lại khiến hắn tự nguyện
trả giá bằng tính mạng, thật không biết có nên nói hắn điên cuồng không nữa!
“Ngươi đi ra đi, ta muốn nghỉ ngơi!”
“Vậy Tử Hàn cáo từ trước!”
Tiếng đóng cửa nặng nề tựa như tảng đá đè vào lòng, cảm xúc của Mộ Dung Cẩm
thoáng chốc cũng trở nên buồn bực!
“Hì hì, nhóc con, nhìn không ra đấy, vận đào hoa của ngươi cũng không tệ, mới
vừa rồi có một nam nhân cùng ngươi vào sinh ra tử, xoay người một cái, trước
là bắt cóc, sau là tỏ tình, cuối cùng là cố chấp, ta xem là ngươi phải lấy hắn
chắc rồi đi?”
Mộ Dung Cẩm hừ lạnh: “Vật chết như ngươi, cũng hiểu được mấy thứ này cơ à!”
“Hừ, nhóc con không biết lễ phép gì cả, tuy hiện tại ta chỉ là một linh hồn,
nhưng xưa kia ta cũng là một con người có máu có thịt, mấy chuyện tình yêu nam
nữ này sớm đã nhìn thấu rồi! Còn có, tính theo tuổi tác, ta thuộc vai vế ông
cố cố cố của ngươi đấy nhé, tốt xấu gì ngươi cũng phải tôn trọng trưởng bối có
được không chứ?”
“Ngươi kêu ta nói chuyện tôn trọng với một cuốn sách chết à?”
“Khụ khụ, ngươi có thể đừng có nhắc tới chết với không chết được không hả?
Nghe mà xúi quẩy!”
“Ngươi cũng chết rồi, còn ở đó mà nói xúi quẩy?”
“……”
“Nhóc con, haiz, thôi bỏ đi, không tranh cãi cái này với ngươi nữa, ta chỉ
muốn nói cho ngươi biết, Tử Dương Thảo kia vừa rồi được hắn mang theo bên
người ấy, nếu như ngươi muốn, ta có thể trực tiếp lấy về cho ngươi, không cần
phải đồng ý với điều kiện gì đó của hắn!”
“Mang theo bên người?” Là muốn đưa cho nàng sao? Trong chốc lát Mộ Dung Cẩm
thấy thật đau đầu, lần đầu tiên cảm thấy tình cảm sao với giết người còn phiền
phức hơn!
“Haiz, nhóc con, ngươi suy nghĩ kĩ chưa?”
“Im miệng của ngươi lại đi, để cho ta nghỉ ngơi một chút!”
“Hứ, mới vừa rồi còn không phải nói bổn đại gia là vật chết sao? Vật chết làm
gì có miệng?”
……
Một ngày sau, Mộ Dung Cẩm gặp Mai Tử Hàn lần nữa, vẫn là cảm giác phiêu đãng
bất định, duy chỉ có bàn tính vằng kia mới nhuộm lên cho hắn một chút hơi thở
của loài người.
“Cẩm đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?”
Mộ Dung Cẩm lắc lắc xích tay chân: “Ngươi đây là nhốt ta đến lúc đồng ý mới
thôi à?”
“Nếu như Cẩm muốn rời đi, e rằng nơi này trói không nổi nàng, nếu hiện tại Cẩm
vẫn còn ở đây, xem ra nàng cũng đang suy ngẫm đề nghị của Tử Hàn, không phải
sao?”
Mộ Dung Cẩm đặt xích sắt trong tay đùa nghịch, trong mắt đã suy tư hơn ngàn
vạn lần: “Ta sẽ không gả cho ngươi, cho dù ngươi thật sự nhốt được ta, ta cũng
sẽ không gả! Ngươi đổi điều kiện khác đi!”
“Tử Hàn tuyệt đối sẽ không đổi!”
Mộ Dung Cẩm siết chặt ngón tay, giọng nói lạnh xuống: “Cứu mạng không đợi được
nữa rồi, ta đã ở lại đây một ngày, không có thời gi¬an để lề mề với ngươi,
đừng ép ta!”
Mai Tử Hàn không hề bị nàng uy hiếp, ngược lại đưa một thanh dao găm qua:
“Nàng có thể giết ta, như thế nàng lập tức có thể rời khỏi!”
Mộ Dung Cẩm trông thấy vẻ nghiêm túc và chấp nhất trong mắt hắn, trong lòng
bùng lên một ngọn lửa tức giận vô danh: “Đồ điên!” Sai rồi, không có kẻ điên
nào sẽ bình tĩnh như hắn, hắn là một tên điên tỉnh táo!
“Ta đợi ngày hôm nay đợi đến điên rồi, nếu như không có được nàng, thì chết
trong tay nàng, cũng là một lựa chọn không tệ!”
Mộ Dung Cẩm bỗng nhiên kẹp lấy cổ hắn, hung hăng dùng sức, thoáng chốc Mai Tử
Hàn hít thở khó khăn, nhưng trên mặt hắn vẫn là nét bình thản như trước, lại
khiến cho Mộ Dung Cẩm không thể nào xuống tay được.
Dưới sự bất đắc dĩ, Mộ Dung Cẩm chỉ có thể dùng một chưởng đánh ngất hắn!
Nhìn Mai Tử Hàn ngã trước mặt nàng, Mộ Dung Cẩm thở dài: “Đi tìm dược liệu
đi!”
Một luồng ánh sáng màu vàng bắn ra, sau khi vòng quanh trên người Mai Tử Hàn
hai vòng, một bụi cỏ nhỏ màu tím bay ra, Mộ Dung Cẩm vội vàng thu nó vào Thiên
Y Thần Điển, lại thêm một nguyên liệu rồi!
Mộ Dung Cẩm từ trên giường đứng lên, tay xích chân cùm tháo ra không phí chút
sức nào, xoay người muốn rời khỏi, đi được hai bước lại dừng, xoay người dìu
Mai Tử Hàn đặt lên giường, đắp chăn lên, mới xoay người rời đi! Coi như là
nàng nợ hắn một ân tình đi!
Vừa ra khỏi Hương Tuyết Hải, Mộ Dung Cẩm đã bị một ông lão ngăn cản: “Tiểu thư
đừng hoảng, chẳng qua lão nô chỉ theo lệnh của chủ tử gi-ao một thứ cho tiểu
thư mà thôi!”
Dứt lời ông lão đưa một túi gấm qua, Mộ Dung Cẩm nhận rồi mở ra, trong tay là
một hạt châu màu xanh ngọc bích, chính là hạt châu trên bàn tính bảo bối của
Mai Tử Hàn, thân ngọc sáng bóng long lanh, hiển nhiên là hắn thường xuyên vuốt
ve rồi; ngoài hạt châu ra còn có một tờ giấy nhắn, trên đó chỉ có sáu chứ:
Thành Cửu Dương, Bảo Liên Đăng!
Mộ Dung Cẩm không biết nên nói gì, Mai Tử Hàn sớm đã tính toán hết mọi thứ,
hắn đã đoán đúng nàng sẽ ra tay đánh ngất hắn, đoán đúng nàng sẽ rời đi từ chỗ
này, thậm chí còn chuẩn bị một tờ giấy nhắn với tin tức vô cùng quan trọng đối
với nàng, làm cho nàng vĩnh viễn nợ hắn một ân tình!
Quả nhiên là một kẻ điên!
——Đường phân cách——
Thành Cửu Dương, đó là đô thành của Yến quốc, nơi trú ngụ của hoàng thất họ
Nam Cung, Khải Đông Phương, Yến Nam Cung, nước Yến là quốc gia đủ thực lực để
địch lại Thiên Khải!
Một bộ áo vải màu xanh nước biển, một khuôn mặt cực kỳ bình thường, ngoại trừ
đôi mắt không phù hợp với tạo hình bình thường kia, e rằng không ai nhận ra
nàng!
Thành đô phồn hoa vô cùng, thương nhân và người bán buôn, gạch đỏ ngói xanh
nối liền không dứt! Đứng trên lầu của nhà trọ, Mộ Dung Cẩm ngắm đô thành này,
nhưng lại không có tâm tình tán thường như lúc ngắm đế đô nước Sở, bởi vì đó
là đất nước của hắn! Thì ra sau khi tiếp nhận một người, thật sự sẽ vì hắn mà
kiêu ngạo!
“Thiếu cung chủ, đã điều tra được, Bảo Liên Đăng đang nằm trong phủ của Nam
Cung Triệt, hai ngày sau Nam Cung Triệt sẽ cưới tiểu thư phủ tể tướng nhà họ
Lý, Bảo Liên Đăng do thái hậu ban cho Nam Cung Triệt dùng để chúc mừng tân
hôn!”
Nghe nói Bảo Liên Đăng sinh trưởng trên nham thạch núi lửa, nham thạch núi lửa
khô ráo nóng rực, không có sinh vật nào có thể sinh trưởng trên đó, nhưng Bảo
Liên Đăng này lại cố tình mọc rễ trên đấy, nhưng đây cũng là một bụi trăm năm
khó gặp; lá của Bảo Liên Đăng màu đỏ thắm, mà hoa lại là màu đỏ tím xinh đẹp,
mà cả đóa hoa thì rũ xuống như lồng đèn vậy, cũng vì thế mà có được tên này!
“Hoa này cực hiếm, nhà Nam Cung này làm sao có được?”
“Do một dòng tộc hàng năm sinh sống dưới chân núi lửa tiến cống cho hoàng thất
Nam Cung, cũng mới dâng tới một tháng trước thôi, vừa lúc hôn lễ của Nam Cung
Triệt, nên thái hậu đã ban thưởng cho Nam Cung Triệt!”
“Nam Cung Triệt……” Mộ Dung Cẩm phất tay cho người lui xuống, trầm tư một lúc,
cuối cùng thay một bộ quần áo khác rồi đi ra ngoài!
Nam Cung Triệt được phong là Dật Dương Vương, phủ đệ nằm ở phía đông đô thành,
tòa nhà tráng lệ nhất chính là của hắn!
Đột nhiên Mộ Dung Cẩm nhớ đến chuyện lần trước Sở Linh Nhi dây dưa với Nam
Cung Triệt, không biết tên Nam Cung Triệt này thành thân Sở Linh Nhi có đến
không?
Thầm thở dài, vẫn là không đến thì tốt hơn, nếu không lúc đó e rằng sẽ không
yên tĩnh đâu!
Thăm dò vị trí của ám vệ, sau đó mới phi thân rơi vào trong, vương phủ rất
lớn, tìm từng gi¬an phòng rất phiền phức, nhưng bố cục của những tòa nhà to
thế này thường không khác nhau mấy, muốn tìm cũng không phải khó.
Mộ Dung Cẩm ẩn nấp trên xà nhà, bên dưới nàng vừa đúng lúc có mấy thị nữ đi
qua
“Vương gia ăn cơm chưa?”
“Chưa nữa, cũng nhiều ngày rồi đó, Vương gia vẫn không chịu ăn, mắt thấy hôn
lễ sắp đến rồi, cứ như vậy, sao thành hôn đây?”
“Lý tiểu thư này cũng không tệ mà, sao Vương gia lại không vui chứ?”
“Khẳng định là Vương gia có người trong lòng rồi, nên mới không muốn cưới
chính phi!”
“Nữ nhân có thể để cho Vương gia nhìn trúng, sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
“Đại khái như tiên trên trời đi, cũng chỉ có nữ tử như thế mới xứng với Vương
gia của chúng ta thôi!”
“Ha ha, mặc kệ là nữ tử như thế nào, dù gì cũng không phải chúng ta, vẫn là
suy nghĩ xem làm thế nào có thể khiến cho Vương gia ăn cơm đi!”
“Haizz……”
Nam Cung Triệt này còn không vui? Nữ tử trong lòng hắn, lẽ nào là Sở Linh Nhi?
Mộ Dung Cẩm nhìn cách bố trí xung quanh, phi thân về phía trước lặn mất tăm!
Mới vừa tới trước căn phòng đó, một mùi rượu nực nồng lập tức ập tới, Mộ Dung
Cẩm nhíu mày, rồi mới đi vào trong, xung quanh đều không có người canh phòng,
xem ra toàn bộ đều bị Nam Cung Triệt đuổi đi rồi, vén tấm màn lên, thì thấy
hắn dựa trên giường mềm, dưới chân toàn là bình rượu, cả người cũng say khướt.
Một thời gi¬an ngắn ngủi không gặp, cả người hắn gầy đi rất nhiều, trông có vẻ
chán chường vô cùng, hoàn toàn không còn dáng vẻ phong lưu trước kia, quả
nhiên là một chữ tình hại chết người!
Nam Cung Triệt mơ mơ màng màng đứng lên, lảo đảo đi về phía bàn sách, sau đó
nhấc bút lông chấm nước mực, bắt đầu vẽ lên giấy đã trải sẵn, nhìn nét vẽ, hẳn
là đang vẽ người, sau vài nét bút, Mộ Dung Cẩm hết nói nổi, đây hình như là
nàng mà? Lẽ nào tên công tử phong lưu này có ý với nàng?
Nhưng càng xem, Mộ Dung Cẩm lại càng muốn cười, bức họa đó tuy là vẽ nàng,
nhưng thần thái và mày mắt kia, sao càng nhìn lại càng thấy giống Sở Linh Nhi?
Lắc đầu thở dài, đây rõ ràng là một con sâu hồ đồ, ngay cả người mình thực sự
thích là ai cũng không rõ nữa!
Nghĩ tới Sở Linh Nhi, Mộ Dung Cẩm lần đầu tiên muốn giúp muội ấy, nhưng thế
này cũng phải được muội ấy đồng ý, nếu như muội ấy có đến đây, vậy thì nàng sẽ
ra tay, nếu như không đến, thì đã cho thấy bọn họ không có duyên phận! Sâu sắc
nhìn Nam Cung Triệt một cái, Mộ Dung Cẩm ẩn thân rời đi!
Mộ Dung Cẩm đi đến kho của vương phủ trước, tìm được một đống báu vật, lại
không có thứ nàng cần, ngồi trên xà nhà, Mộ Dung Cẩm lười biếng dựa vào cây
cột, lẽ nào hôm nay phải ra về tay không sao?
“Cẩn thận chút, cái này đặt ngay chính giữa ấy!”
“Đúng rồi, chính là chỗ đó!”
“Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng đấy!”
Mộ Dung Cẩm xoay người nhảy xuống, hạ xuống nhẹ nhàng xuống sàn nhà, xuyên qua
cửa sổ đúng lúc thấy một ông lão đang chỉ huy bốn gia đinh bê một bồn hoa kì
lạ đặt lên trên bàn, lá của đóa hoa kia màu đỏ thắm, tựa như ngọn lửa vậy, mà
trên ngọn cây bốn phía đều có hoa rũ xuống, có mấy đóa đã nở rồi, dáng vẻ y
đúc như lồng đèn, hoa mang màu tím đỏ sẫm, trông có vẻ xinh đẹp cực kì.
Vì để điều dưỡng thật tốt, lại trực tiếp đào lên cả tảng đá mà Bảo Liên Đăng
sinh trưởng trên đó, nên một bụi hoa nho nhỏ cũng cần đến bốn người khiêng
lên, tảng đá kia hằng năm nằm trên núi lửa, hiển nhiên đều có thể cảm nhận
được hơi nóng, đây nhất định là Bảo Liên Đăng không thể nghi ngờ nữa.
Mộ Dung Cẩm lấy Thiên Y Thần Điển ra, lật giở một hồi, nàng không cần cả bụi
Bảo Liên Đăng, chỉ cần mười đóa hoa là được rồi, Mộ Dung Cẩm nghiêng người
đếm, không nhiều không ít vừa đủ, nói cách khác nếu như nàng hái đi, thì bồn
hoa này chỉ còn lá không thôi! Nhưng vì cứu người, chỉ có thể để cho Nam Cung
Triệt chịu thiệt vậy!
Bởi vì đây là bảo vật tiến cống, nên nơi này được phái đến mười mấy người canh
giữ, Mộ Dung Cẩm không muốn giết người, nên chỉ có thể nhanh chóng điểm huyệt
của bọn họ, sau đó hái hoa Bảo Liên Đăng, trừ bông hoa còn hái thêm vài nhánh
cây, nhưng cuối cùng lại nghĩ, nàng vẫn là lấy hết toàn bộ đi thôi, nếu như
nàng lấy ít, sợ rằng người khác lại nghĩ là do người hầu không cẩn thận làm
hư, đến lúc đó không chừng sẽ hại người chết oan, cứ để cho bọn họ coi như bị
trộm lấy cắp vậy, như vậy là tốt nhất!
Lấy được thứ này rồi, Mộ Dung Cẩm không gấp gáp nữa, phi thân ra khỏi vương
phủ, không nhanh không chậm đi về nhà trọ của mình.
Suy nghĩ một lúc gọi sát thủ đến: “Đi điều tra xem Sở Linh Nhi có đến đây
chưa!”
“Dạ!”
Một đêm cứ thế trôi qua, Mộ Dung Cẩm lại không thể ngủ được, tất cả dược liệu
chỉ thiếu hai thứ trân quý nhất, đến hiện tại cũng không có chút tin tức gì,
tính ngày tháng, Lạc Anh Cách chỉ còn sống được không đến nửa năm nữa thôi……
“Lạc Anh Cách!” Bờ môi đọc lên ba chữ, Mộ Dung Cẩm đã không thể nói ra mình có
cảm giác gì, nhưng bây giờ nàng nhất định phải cứu hắn!
Từ trong ngực lấy ra một cây trâm hoa sen bằng bạch ngọc, đây là cây trâm mà
Sở Dạ khắc rồi tặng cho nàng, nàng vẫn không cài lên nhưng lại luôn mang theo
bên mình, mấy ngày này nàng nhớ hắn không chỉ một lần, ngày đó nàng đi quyết
tuyệt đến thế, thực ra lúc ra khỏi đã có chút hối hận, nhưng nàng thật sự
không thể mặc kệ được, ngoại trừ phần đau lòng nàng dành cho Lạc Anh Cách,
càng bởi vì lời thề kia của chính nàng, nàng đã đồng ý sẽ trị khỏi cho Lạc Anh
Cách, thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng, mặc kệ cuối cùng bọn họ ai
chết trong tay ai, cũng không liên quan đến hiện tại!
“Sở Dạ!” Bây giờ chàng có từng nhớ đến thiếp không? Hẳn là vẫn còn đang trách
thiếp đi!