Thiên Khải
Mộ Dung Cẩm mặc áo đen đứng trước Thanh Quốc Tự cao lớn, màng che giấu đi dung
mạo của mình, nhìn không rõ sắc mặt của nàng, nàng nhìn vào đó thật sâu, rồi
xoay người rời khỏi, ban ngày mà ra tay không phải là quyết định sáng suốt!
Đi đến Vân Đô, Mộ Dung Cẩm vẫn không kiềm chế được ý muốn trở về xem qua của
mình, vẫn là phủ Tướng quân như xưa, nhưng lại không có chủ nhân, nghe nói
những người đó được Đông Phương Khải cho phép, để bọn họ tiếp tục ở lại trong
đó, nhưng tất cả mọi người đều biết, nơi này đã không còn là phủ Tướng quân
trước kia nữa!
Một bóng người màu ngọc bích đứng cạnh Mộ Dung Cẩm, khí chất ôn hòa xưa nay
không đổi: “Ta biết ngươi sẽ trở về!”
“Ngươi vẫn luôn chờ ta?”
“Chuyện của nhà Mộ Dung, ta rất xin lỗi, sau khi mệnh lệnh của phụ hoàng phát
ra ta mới được biết; điều cuối cùng ta có thể làm được, chỉ là giúp ngươi giữ
lại nơi này!”
“Phủ Tướng quân không có Mộ Dung Chinh, đối với ta, nó cũng chỉ là một tòa vật
chết, giữ lại hay không cũng vậy thôi!”
Trong lòng Đông Phương Trạch chợt lạnh, nhìn Mộ Dung Cẩm, vẻ mặt vẫn ôn hòa
như trước, mang theo sự dịu dàng không nói ra được: “Lần này trở về, có chỗ để
dừng chân chưa?”
Mộ Dung Cẩm lúc này mới nhìn hắn: “Ta đến để lấy một thứ, rất nhanh sẽ đi
thôi!”
Nét mặt Đông Phương Trạch chững lại, ngay sau đó giơ tay lên: “Bên kia có một
quán trà, vào đó uống một chung trà được không?”
Mộ Dung Cẩm suy nghĩ rồi cất bước đi qua, Đông Phương Trạch rất thận trọng,
chọn một căn phòng trang nhã đối diện ngay cửa lớn của phủ Tướng quân, vừa
đúng có thể thấy rõ động tĩnh bên trong!
Mộ Dung Cẩm lấy màn che xuống, vẫn là dung nhan bình thường xưa kia, nàng nhìn
Đông Phương Trạch, sau đó dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngươi ở đây đợi ta
trở về, có phải có chuyện quan trọng gì không?”
Đông Phương Trạch tự tay châm trà cho Mộ Dung Cẩm, nghe vậy cười khẽ: “Giữa ta
với ngươi, ngoài thương lượng chuyện quan trọng, lẽ nào không thể giống như
bằng hữu tụ họp với nhau sao?”
Mộ Dung Cẩm khẽ nhấp một ngụm: “Ngươi là thái tử, sao ta có thể làm bạn với
ngươi được chứ?”
“Khi nào thì ngươi xem ta là thái tử rồi?” Đông Phương Trạch hiểu rõ cười một
cái: “Từ khi ta vạch trần thân phận của ngươi, ngươi đối với ta không có chút
gì là khách sáo như đối với thái tử, ta ngỡ đâu ngươi sớm đã xem ta như bằng
hữu rồi chứ?”
Mộ Dung Cẩm cười lạnh: “Nếu như thái tử điện hạ xem ta như bằng hữu, chắc hẳn
cũng sẽ không hạ độc trong nước trà chứ nhỉ?”
Đông Phương Trạch đương nhiên biết y thuật của Mộ Dung Cẩm, nhưng cũng không
ngờ nàng lại nhìn ra nhanh như vậy, sau một hồi hơi kinh ngạc, lập tức khôi
phục lại vẻ ung dung trước sau như một: “Đây chẳng qua chỉ là nhuyễn cân tán,
cũng không phải là độc dược.”
“Xem ra hôm nay ngươi không giữ ta lại thì không được?”
“Ngươi cảm thấy còn có khả năng đó không?”
Mộ Dung Cẩm xoay người nhổ nước trà ra, lạnh lùng nhìn Đông Phương Trạch: “Ta
mặc kệ ngươi có suy nghĩ gì, tốt nhất đừng ra tay với ta, nếu không hậu quả
không phải ngươi có thể nhận được đâu!”
Đông Phương Trạch che giấu đau đớn trong lòng, giữa chân mày vẫn là có chút
lạc lõng: “Từ trước đến nay, ta vẫn luôn nghĩ rằng vị trí thái tử cao cao tại
thượng, sau này ta lại càng là cửu ngũ chí tôn, vạn người kính lạy, không có
gì ta không thể làm được, đáng tiếc, cuối cùng vẫn là không có được nàng!”
Mộ Dung Cẩm cúi người xuống, mắt đối mắt với Đông Phương Trạch: “Đông Phương
Trạch, ta thừa nhận ngươi là một nam nhân rất có sức hút, trên thế gi¬an này
không có mấy nữ nhân có thể từ chối sự mê hoặc của ngươi, nhưng đối với ta,
ngươi chỉ là một người tính toán tỉ mỉ, tuy nhìn có vẻ như bộc trực, nhưng nội
tâm lại gi¬an xảo như hồ ly vậy!”
“Ngươi ôn hòa khiêm nhường, nhưng thủ đoạn cũng cay độc như vậy, ta nghĩ ngươi
cũng sẽ không phủ nhận một mặt tăm tối trong nội tâm của mình! Một người vẫn
luôn thể hiện ra trạng thái rất sáng lạn, không thể chứng minh trong lòng hắn
cũng như thế, có lẽ vì kìm nén đã lâu, đến lúc bộc phát ra sự ác độc e rằng
không thể nào tưởng tượng nổi!”
“Ngươi muốn có được ngôi vị hoàng đế, lại có thể bỏ xuống chiếc ghế thái tử,
co được dãn được, ta thực sự rất khâm phục ngươi, nhưng chúng ta là hai loại
người, cho dù hiểu nhau vô cùng, cũng không thể nào bên nhau được!”
“Xem ra nàng triệt để nhìn thấu ta!” Đông Phương Trạch tự giễu cười: “Ta vẫn
luôn nghĩ rằng mình che giấu rất tốt, không ngờ trong mắt nàng, vẫn chẳng là
gì cả!”
Mộ Dung Cẩm trở về chỗ ngồi: “Ngươi là một nhà mưu lược, nhà chính trị đúng
tiêu chuẩn, một thái tử, hoàng đế Thiên Khải tương lai có năng lực, mà ta, chỉ
là một người khách qua đường trong một khoảng thời gi¬an ngắn ngủi của cuộc
đời ngươi, đối với ngươi không có tầm quan trọng nào hết!”
“Nàng nói ngược rồi, e rằng trong cuộc đời của nàng, ta mới là kẻ qua đường
không quan trọng, không phải sao?”
Mộ Dung Cẩm không cho ý kiến gì, mà đáp án sớm đã nằm trong lòng Đông Phương
Trạch, cười tự giễu: “Nàng biết không, ta đã đợi ở đây bốn tháng, mỗi ngày vừa
hạ triều thì sẽ qua đây, mặc kệ gió mưa, ta vốn có thể để cho thuộc hạ canh
giữ ở nơi này, nhưng ta sợ bọn họ không nhận ra bóng dáng của nàng, vậy nên ta
đích thân đến đây! Ngồi ngay vị trí này, nhìn cửa lớn phủ Tướng quân, đợi nàng
xuất hiện!”
“Ta không tin nàng đã chết, lúc nghe được tin này, thậm chí ta chỉ có một chút
bất ngờ, ta vô cùng tin tưởng phán đoán của mình, quả nhiên, nàng thật sự chưa
chết!”
Mộ Dung Cẩm thở dài: “Ta vẫn là không ngờ ngươi lại cố chấp như vậy, nhưng mà,
Đông Phương Trạch, ngươi không nên như thế!”
Không nên thế nào? Không nên nhìn đến sự tốt đẹp của nàng? Không nên động tâm
với nàng? “Có thể trả lời ta một vấn đề không? Vấn đề cuối cùng!”
Mộ Dung Cẩm thu lại ánh mắt: “Hỏi đi!”
“Thân phận hiện tại của nàng!”
Mộ Dung Cẩm cười khẽ, thực ra nàng thật sự muốn nói, có cần thiết không?
“Thiếu cung chủ của Ma Vực!”
Đông Phương Trạch cả kinh, hắn từng nghĩ thân phận của Mộ Dung Cẩm sẽ không
đơn giản, lại không ngờ đến đáp án lại ngoài ý muốn như thế, thiếu cung chủ
giết người không gớm tay kia? Thiếu cung chủ liên hiệp với Yêu Đao Phi Nguyệt
của Yêu Nguyệt Lâu tru diệt võ lâm kia? Nhân vật đến nay cả võ lâm còn đang
truy sát, sao có thể là người trước mắt này?
Mộ Dung Cẩm thấy vẻ mặt của hắn, ngược lại cười lên: “Đông Phương Trạch, có
phải ngươi nên cảm thấy may mắn không? May mà ta không trực tiếp ra tay giết
ngươi?”
“Nàng muốn giết ta, còn cần phải rối rắm chuyện ra tay lúc nào sao?” Đông
Phương Trạch cười tự giễu, chấp niệm trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng,
người nữ tử trước mắt này, thực sự không phải là người hắn muốn có là được!
Mộ Dung Cẩm đứng dậy: “Đông Phương Trạch, nếu như ngươi có thể bỏ xuống những
suy nghĩ cố chấp trong lòng ngươi, có lẽ chúng ta cũng có thể làm bạn!”
“Chỉ mong thế!”
Mộ Dung Cẩm bước đi không quay đầu lại, Đông Phương Trạch ngồi tại chỗ, cảm
xúc trong lòng không ngừng đảo lộn, có hối hận, có không cam tâm, có yêu có
hận, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài, hoặc có lẽ là hắn yêu chưa đủ,
nên hắn không thể nào vì Mộ Dung Cẩm mà bỏ mặc tất cả; đến cùng hắn vẫn là yêu
quyền lực hơn, bây giờ nói rõ ra, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt!
Ra khỏi quán trà, Mộ Dung Cẩm đi đến một ngôi nhà nàng bí mật giữ lại, vừa đẩy
cửa lập tức bị Mộc Hương nhào vào lòng: “Hu hu, tiểu thư, em nhớ người chết
mất thôi, hu hu!”
Mộ Dung Cẩm kéo Mộc Hương ra như kéo kẹo mè xửng: “Được rồi, ta còn chưa chết
đâu, khóc cái gì chứ?”
“Nhưng mà, nhưng mà, tiểu thư, Mộc Hương vẫn muốn khóc!”
Mộ Dung Cẩm giơ tay đẩy nàng, ghét bỏ tránh đi thật xa: “Thôi được rồi! Nhỏ
không ra nước mắt thì đừng có giả đò, nhìn mà bực bội!”
Mộc Hương giả vờ lau nước mắt vốn không hề có, vẻ mặt tủi thân: “Tiểu thư vu
oan cho người ta!”
Mộ Dung Cẩm hết nói nổi, giọng nói đó làm nàng nổi da gà lên hết!
Thấy Mộ Dung Cẩm không để ý nàng ta, Mộc Hương mới không giả vờ nữa: “Tiểu
thư, khoảng thời gi¬an này người đi đâu vậy? Đường Trúc kia hình như biết
người ở đâu, nhưng lại không nói cho muội người ở đâu, tức chết muội mà!”
“Đường Trúc vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe, khoảng thời gi¬an trước nàng ấy được Đông Phương Triệt cung phụng y
như bảo bối ấy, khỏi phải nói có bao nhiêu ung dung tự tại, nói không chừng
hai người đó đã gì kia gì kia rồi!”
Mộ Dung Cẩm không chút do dự thưởng cho nàng ta một cái cốc đầu: “Đừng nói mấy
chuyện không đâu, nói chuyện chính đi!”
“Chuyện chính gì ạ?” Mộc Hương nghĩ nghĩ, rồi nói: “Cách đây không lâu Đường
Trúc rời khỏi Đông Phương Triệt, nói là có chuyện quan trọng gì đó, nàng ta
nói nếu như tiểu thư có đến đây, thì nói với tiểu thư là, tướng quân bình an!”
Bình an? Mộ Dung Cẩm nghe thế trầm mặc, bình an ư? Dưới tình huống đó sao chỉ
có bình an? Xem ra bọn họ có gì đó giấu diếm mình! Nhưng mà, nghe được tin tức
này, Mộ Dung Cẩm lại bình tĩnh đến kì lạ, ít nhất hiện tại Mộ Dung Chinh đối
với nàng, dường như ý nghĩa cũng không quan trọng mấy nữa rồi!
Thấy Mộ Dung Cẩm không có biểu hiện gì, Mộc Hương nghi hoặc: “Tiểu thư, người
không vui mừng sao?”
“Vui mừng? Đương nhiên vui mừng, nhưng bây giờ ta còn có chuyện quan trọng
phải làm, đợi ta rảnh rỗi lại đi tìm bọn họ!”
“Hả?” Nghe vậy, trong chốc lát Mộc Hương không hiểu nổi, trong nhận thức của
nàng ta, sự tồn tại của tướng quân là điều làm cho tiểu thư không thể nào bình
tĩnh được, hiện tại tiểu thư biết tướng quân bình an, sao lại phản ứng lại
bình thản thế chứ?
Mộ Dung Cẩm lười để ý nàng ta, đổi một bộ quần áo, ngay lập tức rời khỏi, Mộc
Hương vẫn chưa kịp hỏi gì, đã không thấy Mộ Dung Cẩm đâu rồi!
“Tiểu thư, sao người lại bỏ em lại rồi?”
Tháp Cửu Long
Nghe nói nơi này được hơn trăm vị cao tăng đắc đạo bảo vệ, hơn nữa Nhất Thiện
đại sư cũng thủ hộ bên trong tháp Cửu Long, muốn lấy được thứ gì trong này,
quả thực còn khó hơn lên trời, nhưng mặc kệ có khó hơn nữa, hôm nay nàng chắc
chắn phải xông vào!
“Kẻ nào?” Mộ Dung Cẩm vừa bước vào ngay lập tức có người phát hiện, quả nhiên
cao tăng nơi này đúng là không thể so với những lão tăng vô lại bên ngoài.
Mộ Dung Cẩm không đáp, tức thì có ngươi nói: “Nơi này là cấm địa Thanh Quốc
Tự, mời thí chủ nhanh chóng rời khỏi!”
Mộ Dung Cẩm nhìn lướt qua xung quanh, dưới này không có người, giọng nói toàn
bộ đều là truyền từ trên xuống, hiển nhiên là mỗi tầng tháp đều có người canh
giữ, nếu như nàng muốn lấy được thứ đó, thì chỉ có thể xông pha từng trận!
Một sợi xích hàn băng trượt ra, Mộ Dung Cẩm không đi lên từ cầu thang, mà trực
tiếp cầm dây xích đi vào trung tâm, dùng nội lực đánh lên phía trên, còn nàng
dùng tốc độ sét đánh phá vỡ sàn gỗ xông lên trên!
“Nguy rồi, có người xông lên tầng!”
“Mau ngăn lại!”
Mộ Dung Cẩm thầm than canh phòng các tầng lầu thật kiên cố, vừa rồi nàng đánh
bất ngờ, nên một đường xông lên, nhưng cũng chỉ mới lên đến tầng thứ tư mà
thôi, vừa xông lên thì lập tức bị mấy cao tăng hợp lực lại chưởng ép xuống
dưới, rơi xuống sàn tầng ba rồi!
Mộ Dung Cẩm nhanh chóng phản ứng lại, dây xích trong tay ‘soạt’ một cái kéo
về, như hai con long xà phóng ra xung quanh! Tầng trong tháp cũng không rộng
lắm, mười mấy vị cao tăng ngồi thiền bao quanh, Mộ Dung Cẩm càn quét như thế,
gần như đều ép tất cả bọn họ rời đi vị trí ban đầu, sau đó vội vàng hợp sức ra
tay truy bắt nàng!
“Ngươi là ai? Tại sao muốn xông vào tháp Cửu Long?”
Mộ Dung Cẩm lười trả lời ông ta, trực tiếp quét xích sắt qua, nơi này cũng
không rộng rãi, bọn họ nhiều người như thế, dù cho võ công cao cường, nhưng
lại không có khoảng trống để thi triển thân thủ, mà nàng một thân một mình,
không cần phải cố kỵ gì cả, nên dĩ nhiên là chiếm thế thượng phong!
Mộ Dung Cẩm càn quét một hồi, nhìn trúng một khe hở, trực tiếp chưởng về phía
trần lầu, xích sắt như rồng cuộn qua biển gào thét bay lên, cả người xông
thẳng lên tầng bốn!
Tăng nhân trên tầng thứ tư ít hơn tầng ba, nhưng rõ ràng là võ công cao hơn
rất nhiều, Mộ Dung Cẩm không thể không cẩn thận đối phó, xích sắt bị nàng dùng
nội lực căng thẳng ra, phảng phất như hai lưỡi dao hàn băng sắc bén, một bên
chống đỡ mấy vị cao tăng hợp sức công kích, một bên còn phải nghĩ cách áp chế
bọn họ!
Mộ Dung Cẩm nghiến răng, vận dụng công lực toàn thân, chưởng lên mặt sàn, nội
lực hình thành một luồng sóng khí cực lớn tản ra bốn phía, ép mấy vị tăng nhân
không thể không lui lại hoặc chống đỡ, Mộ Dung Cẩm nhân cơ hội này, dùng khinh
công nhanh chóng vòng qua lối ra đi lên cầu thang lên tầng năm.
Trên tầng năm chỉ có năm vị cao tăng, thấy Mộ Dung Cẩm đi lên, cũng không nóng
vội ra tay như những vị ở tầng dưới, mà hai tay chắp lại, trên mặt lộ vẻ từ
bi: “Thí chủ, nơi này là cấm địa của Thanh Quốc Tự ta, cớ sao thí chủ cố chấp
muốn xông vào?”
Mộ Dung Cẩm cất đi dây xích, một cây quạt xếp từ trong tay nàng trượt ra:
“Đương nhiên là trong tháp này có thứ ta ắt phải có được!”
“Trong tháp này chỉ có Liên Thiên Chi là bảo vật duy nhất của bổn tự, lẽ nào
thí chủ vì vật này mà đến?”
“Phải thì sao? Mà không phải thì sao?”
“A di đà phật! Thí chủ, vật này tuy thần kì, nhưng không phải là thứ người
phàm có thể tiếp xúc, vẫn mong thí chủ nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ này đi, bể
khổ vô biên, quay đầu là bờ!”
Mộ Dung Cẩm mở quạt ra, trên cây quạt xếp là những sợi tơ mỏng như cánh ve
nhìn qua tựa như chỉ cần kéo một cái sẽ đứt ngay, nhưng những sợ tơ mỏng này
lại khiến cho mấy vị cao tăng biến sắc!
“Quạt Tu La tơ tằm Tuyết Vực!”
Tơ tằm Tuyết Vực, là sợi tơ do băng tằm ở Tuyết Vực nhả ra, băng tằm Tuyết Vực
ăn bách độc, ăn thịt người, sợi tơ nhả ra cực kì mềm dẻo, vô cùng sắc bén, hơn
nữa độc không gì sánh bằng, mà sợi tơ tằm này trăm năm cũng chỉ có không quá
mười thước, nhưng lại bị người ta chế tạo thành cây quạt, lúc ấy cây quạt này
là ác mộng của người trong Võ Lâm, thật không ngờ lại rơi vào tay nàng!
Mộ Dung Cẩm lắc lắc cây quạt trong tay: “Ta vốn không định giết các vị tiền
bối, nhưng thứ trên kia ta nhất định phải lấy được, kính mong các vị tiền bối
thứ lỗi cho!”
“Thí chủ, tội tình gì mà ngươi lại tạo thêm sát nghiệp chứ?”
“Vật này vốn mang tính tà, thí chủ vẫn là mau mau hủy nó đi thôi!”
Mộ Dung Cẩm đặt ngang cây quạt: “Các vị, ra tay đi!”
Mấy vị cao tăng bất đắc dĩ nhìn nhau, đồng thời ra tay đánh về phía Mộ Dung
Cẩm! Mộ Dung Cẩm dùng quạt chống đỡ, thân thể linh hoạt xuyên qua, nhìn có vẻ
kinh hiểm, lại hoàn toàn tránh được, chưởng phong của mấy người đan xen lẫn
nhau!
Quạt xếp trong tay Mộ Dung Cẩm được nàng xoay vòng cực nhanh, nàng xoay người
quăng cây quạt ra, tơ tằm sắt bén cắt hết những thứ cản trở xung quanh, đi
theo đường cung tròn nhằm về phía mấy vị cao tăng mà công kích!
Mộ Dung Cẩm thừa dịp lấy dây xích hàn băng ra, nàng múa xích sắt thành hình
rắn, đánh về phía phật đàn mấy người ngồi xuống……