Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu – Chương 127: Quyển 2 Chương 71 – Botruyen

Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu - Chương 127: Quyển 2 Chương 71

Hoàng cung nước Sở, ngoại trừ Phụng Hoa Cung mà Mộ Dung Cẩm đang ở, các cung
điện khác đều vô cùng bận rộn, các cung nữ thái giám bận bày trí, mà những vị
chủ quản kia thì bận đi thăm dò, ai cũng muốn biết vị Hoàng Hậu đột nhiên mọc
ra này rốt cuộc là ai?

Sóng lớn mãnh liệt bên ngoài Mộ Dung Cẩm đương nhiên không biết, cho dù có
biết thì nàng cũng không để ý, ở trong mắt nàng, mấy người đó đối với nàng
cũng chả uy hiếp được gì.

Hai người phục vụ Mộ Dung Cẩm một người tên Ám Hương, một người tên Minh
Nguyệt, là hai nữ tử có võ công tốt nhất trong đội ám vệ của Sở Dạ, chứng kiến
sự sủng ái mà Sở Dạ dành cho Mộ Dung Cẩm, tất nhiên sẽ không dám chậm trễ,
huống chi Mộ Dung Cẩm cũng rất dễ chung sống, cũng rất hiền lành!

“Nương nương, Hoàng thượng nói hôm nay người có thể đi ra ngoài dạo, bọn nô tì
sẽ bảo vệ an toàn cho nương nương!” Minh Nguyệt ngượng ngùng cười nói, thực ra
nàng ta rất thích cười, nhưng là một ám vệ thì không thể có cảm xúc, nhưng Mộ
Dung Cẩm đối xử với họ rất ôn hòa, bọn họ cũng không thể cứ nghiêm mặt mãi
được!

“Đi ra ngoài dạo?”

Mộ Dung Cẩm nâng mắt, nàng thật sự chưa nghĩ tới, đi xem đế đô của nước Sở như
thế nào?

“Đúng đó! Nương nương! Hoàng thượng biết khoảng thời gi¬an này đã làm cho
người buồn chán đến hỏng mất, hiện tại ngài ấy cần phải chuẩn bị vài thứ, vậy
nên không thể đích thân đi cùng người, nên ra lệnh cho bọn nô tì mang người đi
ra ngoài giải sầu, đợi Hoàng thượng hết bận rồi, ngài nhất định sẽ đích thân
đi với người!” Ám Hương cũng phối hợp nói theo.

Mộ Dung Cẩm biết bọn họ không đưa nàng ra ngoài thì sẽ không bỏ cuộc, hiểu rõ
cười một cái: “Đi thôi, đi xem một chút cũng không phải là không được!”

Mang theo nón có màng che, Mộ Dung Cẩm theo bọn họ đi vào mật đạo ra khỏi
hoàng cung, lối ra là trong sân của một hộ gia đình, trông dáng vẻ nơi này hẳn
cũng là người của Sở Dạ.

Đẩy ra cửa lớn, đi qua hai con hẻm đã đến chính giữa của con phố lớn, không
giống với vẻ văn nhã thanh nhàn của Thiên Khải, dân nước Sở càng thêm hào sảng
và không câu nệ tiểu tiết, tùy ý nhìn xung quanh cũng có thể thấy có những phụ
nữ hơn ba mươi tuổi đang buôn bán, trong quán rượu còn có bà chủ với bộ dáng
thướt tha cùng uống rượu với một đám nam nhân, đó cũng không phải là phóng
khoáng bình thường đâu.

“Nương nương! Phía trước chính là quán trà tốt nhất ở chỗ chúng ta, ngài có
muốn đi qua ngồi một chút không?” Minh Nguyệt đề nghị.

Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu nhìn qua, ‘Lục Ý Lâu’ ba chữ cái màu đen đập vào mắt:
“Cũng là một nơi tao nhã, vào ngồi chút vậy!”

Chưa đi vào quán trà, làn hương thơm của trà đã bay ra, có thể thấy ở đây
khẳng định là có trà ngon thượng đẳng!

Tiểu nhị dĩ nhiên rất có mắt nhìn người, nhìn qua ba người một cái, lập tức
dẫn Mộ Dung Cẩm lên nhã các lầu hai: “Vị khách quan này, đây là nhã các tốt
nhất ở đây, hướng ra bên ngoài có thể thấy cảnh đường phố phồn hoa, hướng vào
bên trong có thể nghe Văn tiên sinh của chúng ta kể chuyện!”

“Làm phiền tiểu nhị ca rồi, cho ta một ấm trà ngon!”

“Dạ vâng!”

Mộ Dung Cẩm nhìn ra cửa sổ, quả nhiên là có thể thu hết cả con phố phồn hoa
vào tầm mắt, đây là đất nước của Sở Dạ, phồn hoa hưng thịnh, nàng tin tưởng Sở
Dạ sẽ là một đấng quân chủ anh minh hơn Đông Phương Khải, thậm chí Đông Phương
Trạch cũng không so được với hắn, nếu như hắn muốn thống nhất thiên hạ, nói
không chừng có thể thành sự thật?

“Khách quan, trà đến rồi đây!”

Ám Hương đón lấy ấm trà, rót đầy cho Mộ Dung Cẩm, Mộ Dung Cẩm thu lại ánh mắt
trở về chỗ ngồi, hương thơm ngát của trà ập tới, cúi đầu nhìn xuống, lá trà
trong chung trà lượn vòng theo hình xoắn ốc, quả nhiên là Bích La Xuân thượng
đẳng!

Mộ Dung Cẩm nhìn hai người đang đứng, chỉ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi xuống đi!”

Ám Hương, Minh Nguyệt đồng thời cả kinh, lắc đầu: “Nô tì không dám quá phận!”

Mộ Dung Cẩm lắc lắc nước trà trong tay: “Ở Ma Vực, mệnh lệnh là tuyệt đối, chỉ
có nghe hoặc không nghe, không có đùn đẩy như thế!”

Nghe vậy, hai người kinh hãi, thế mới nhớ ra nữ tử nhìn có vẻ ôn hòa này, thực
ra là thiếu cung chủ của Ma Vực, lập tức không dám chậm trễ, ai ngồi vào chỗ
nấy, không dám có động tác dư thừa nào.

Mộ Dung Cẩm tự tay châm trà cho hai người: “Thưởng thức đi, Bích La Xuân không
tệ đâu!”

Hai người nào dám uống chứ, nhưng cũng không dám từ chối, chỉ có thể bưng lên
nhấp một ngụm, chỉ là mùi vị cũng rất ngon.

Minh Nguyệt có vẻ to gan hơn, huống chi Mộ Dung Cẩm cũng không có ý tạo áp
lực, nên nàng ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Cẩm một cái, lại thấy
nàng chỉ mỉm cười, thoáng chốc tim nhảy lên một cái, nương nương đẹp quá đi!
“Nương nương…… Vậy, người thật sự là thiếu cung chủ của Ma Vực sao?”

Minh Nguyệt ngây thơ hỏi, Ám Hương ở bên cạnh thiếu chút nữa bị dọa chết, câu
này cũng có thể hỏi được hả?

Mộ Dung Cẩm cũng không giận, chỉ chỉ vào giữa đôi mày của mình, đóa sen bốn
cánh ở đó nở đến thật yêu mị: “Ngươi nói xem!”

Tuy đã rất xác định rồi, nhưng mà: “Nô tì nghe nói thiếu cung chủ trong lời
đồn đâu giống với nương nương, nghe nói là……”

Liếc nhìn Mộ Dung Cẩm một cái, không dám nói tiếp; Mộ Dung Cẩm mỉm cười: “Nói
đi, ta cũng muốn biết người đời nhìn ta như thế nào!”

Được nàng cho phép, Minh Nguyệt mới nói: “Bọn họ nói thiếu cung chủ của Ma Vực
là một ma nữ, hơn nữa…… Hơn nữa giết người không gớm tay……”

Ánh mắt Mộ Dung Cẩm quét qua hai người: “Vậy các ngươi có từng giết người
chưa?”

Hai người đồng thời gật đầu, họ là ám vệ được huấn luyện sinh tử mà ra, sao có
thể chưa từng giết người chứ?

“Giết một người là giết, giết mười người cũng là giết, không có gì khác nhau,
có lẽ điều duy nhất không giống chính là, các ngươi giết người âm thầm, còn ta
giết người công khai, không hơn!”

Hai người không nói được gì, thì ra có thể giải thích như vậy? Nhưng hình như
cũng rất đúng đó chứ?

“Nhìn kìa, Văn tiên sinh đến rồi!”

Một hồi xôn xao dưới lầu thu hút sự chú ý của mọi người, một ông lão tuổi quá
lục tuần đi vào, ông ta râu tóc bạc phơ, một thân áo dài màu xám nhạt, trông
có vẻ tinh thần phấn chấn, trong tay là một cây quạt xếp và một tấm bảng gỗ,
tư thái của một người kể chuyện tiêu chuẩn!

Ông ta đi đến bàn kể chuyện đã chuẩn bị từ trước, vỗ bảng gỗ một cái, chắp tay
thi lễ: “Các vị khách quan, già này hữu lễ!”

“Văn tiên sinh, mau kể đi!”

“Hôm nay Văn tiên sinh chuẩn bị kể đoạn nào thế?”

Văn tiên sinh mỉm cười: “Già này hôm nay sẽ kể cho mọi người trận chiến tuyệt
thế mà quân Mộ Dung kia đánh bại Thiết Kỵ của quân Sở ta!”

Nghe vậy, có người khó chịu: “Lão tiên sinh, đó là nỗi nhục của Thiết Kỵ nước
Sở ta, sao ông lại lấy cái đó ra kể chứ?”

Văn tiên sinh giải thích: “Vị khách quan này, cậu có biết, trận chiến này được
ghi vào sử sách, hơn nữa sẽ được lưu truyền mãi mãi? Nước Sở là một nước lớn,
chúng ta phải thắng được, cũng phải thua được! Tuy chiến dịch này chúng ta
thua rồi, nhưng cũng không thể phủ nhận đội quân thần kỳ đó, lẽ nào các vị
không muốn biết cái đặc sắc của tình trạng chiến đấu lúc đó sao?”

Nghe thế, Mộ Dung Cẩm có chút ngạc nhiên nhìn về phía Văn tiên sinh kia, không
ngờ còn có người sáng suốt như thế.

“Lẽ nào tiên sinh biết cái đặc sắc trong trận chiến đó?”

Văn tiên sinh thừa nước đục thả câu cười cười, không trả lời, mà chỉ vỗ bàn
một cái bắt đầu kể: “Nói đến chiến dịch ấy, trước tiên phải nhắc đến một
người, chính là nữ nhi duy nhất của tướng quân Mộ Dung Chinh —— Mộ Dung Cẩm,
các vị có biết Mộ Dung Cẩm này là ai không?”

Có người nghe vậy cười lên: “Văn tiên sinh, không phải ông vừa nói Mộ Dung Cẩm
là nữ nhi của tướng quân Mộ Dung Chinh à?”

Văn tiên sinh lắc đầu: “Các vị không biết đó thôi, hai năm trước, e rằng không
ai biết đến cái tên Mộ Dung Cẩm này, một năm trước Man tộc nổi loạn, nàng ta
được Thái tử Đông Phương Trạch đề cử ở giáo trường Thiên Khải thể hiện ra tài
hoa, đoạt được vị trí phó tướng của quân Mộ Dung, là nữ tướng đầu tiên kể từ
ngàn xưa, đây là bước đầu tiên nàng khiến người ta mở rộng tầm mắt!”

“Man tộc rút lui, nhà Mộ Dung bị mưu hại, cũng là Mộ Dung Cẩm lật lại càn
khôn, diệt Triệu quốc công, trả lại sự trong sạch cho Thái tử và nhà Mộ Dung!”

“Mà trong trận đánh với nước ta, dưới đội quân Thiết Kỵ của Hoàng thượng, quân
đội Thiên Khải liên tục bại lui, mắt thấy sắp công phá thêm một trạm kiểm
soát, nàng ta lại giáng xuống như bậc thần nữ, dẫn theo đội quân thần kỳ kia,
đánh cho nước Sở ta trở tay không kịp, thành tựu này xưa nay chưa từng có!”

“Coi như không có chuyện này đi, chỉ nói đến nữ tử thần kỳ này, mọi người cảm
thấy, cô gái như thế có đủ để già này nhắc đến không?”

Nghe thế, mọi người không thể không thừa nhận, bỏ qua chiến tranh và quốc gia,
một nữ nhân như thế thực sự có thể khiến cho họ khâm phục.

Văn tiên sinh bên này bắt đầu chậm rãi nói, trong lời nói của ông ấy, Mộ Dung
Cẩm là một nữ tướng quân, cũng là một nữ nhi hiếu thảo, ca ngợi sự thông tuệ
vô song của Mộ Dung Cẩm, cũng vì nàng ‘chết trẻ’ mà tiếc thương!

Dứt lời, khiến cho người ta thật lâu vẫn không thể hoàn hồn, Mộ Dung Cẩm nghĩ,
nếu như nàng không phải người được nhắc đến trong miệng ông ấy, e rằng nàng
cũng sẽ đắm chìm vào, không vì gì cả, chỉ vì nét miêu tả tuyệt diệu kia, tiếng
ca ngợi vừa đủ, còn có tình cảm tiếc thương sâu sắc kia nữa! Nhưng điều làm
cho nàng ngạc nhiên là, sao ông ấy có thể kể chuyện nàng lật đổ Triệu quốc
công rõ ràng đến vậy, nếu như không phải ông ấy thiếu đi một ít chi tiết, nàng
cũng nghĩ rằng lúc ấy tất cả hành động của mình đều bị người ta giám sát!

“Văn tiên sinh, kể về Mộ Dung Cẩm xong rồi, không bằng nói một chút về một nữ
tử thần kì khác đi?” Một giọng nữ vang lên, mang theo một chút nóng giận, tuy
rằng đã dùng hết sức kìm nén, nhưng cũng không khó để người ta nghe ra được.

Văn tiên sinh tốt tính gật đầu: “Xin mời vị cô nương này!”

“Vậy thì nói về vị hoàng hậu nương nương mới đến của chúng ta đi, bây giờ
không ai biết vị hoàng hậu nương nương kia là nữ nhân thần kỳ như thế nào, ta
nghĩ Văn tiên sinh có tin tức nhanh nhạy, nhất định sẽ biết mà, các vị nói có
phải không?”

“Đúng thế, Văn tiên sinh nói một chút cho chúng ta nghe với, nữ tử như thế nào
mà có thể làm cho Hoàng thượng thần hồn điên đảo như vậy?”

Văn tiên sinh cười: “Nếu như già này nói rồi, e rằng hôm nay nơi này sẽ là đất
chôn thân của già này mất, vẫn mong các vị đây tha cho già này một mạng đi!”

“Câu chuyện hôm nay già này đã kể xong rồi, xin cáo từ!”

Dứt lời, thế mà lại trực tiếp chắp tay đi ra ngoài, có vài phần thần thái của
tiên nhân, thái độ không câu nệ không gò bó, làm cho Mộ Dung Cẩm nhướn mày,
thậm chí có chút khẳng định, vị Văn tiên sinh này nhất định biết thân phận của
nàng, khiến nàng không tự chủ mà có chút tò mò, nàng có một loại cảm giác,
nàng sẽ còn gặp lại người này!

Nhưng mà, điều khiến nàng tò mò nhất vẫn là giọng nữ vừa nãy, nếu như nàng
không nhớ nhầm, thì đó hẳn là —— Đông Phương Hiểu!

Không thể không nói, nàng cũng có chút bội phục Đông Phương Hiểu rồi, ả lấy
thi thể của người khác giả chết thay cho ả, thậm chí hủy hoại danh tiếng của
chính mình, chỉ vì muốn gây ra chiến tranh giữa hai nước, hơn nữa ả còn thành
công, trận chiến đó, Thiên Khải là bên chính nghĩa, nhưng cuối cùng lại thất
bại, mà nước Sở lại nhiều thêm mười mấy tòa thành trì, đối với Thiên Khải thì
mất nhiều hơn được, nhưng đối với Đông Phương Hiểu thì, e rằng không hẳn vậy!
Hơn nữa kế sách này của ả hủy cả một nhà Mộ Dung, sao nàng có thể không bội
phục?

Vung tay một cái, một bóng người trong góc khuất đi ra, Minh Nguyệt và Ám
Hương cả kinh, vừa rồi bọn họ thế mà lại không phát hiện có người ở bên cạnh,
nếu như không phải thế tay ra lệnh của Mộ Dung Cẩm, e rằng bọn họ chẳng hề
phát hiện được!

Mộ Dung Cẩm không quan tâm sự kinh hãi của bọn họ, đứng lên: “Đi thôi! Đi dạo
xem con phố phồn hoa nhất nước Sở!”

Trên phố lớn, Mộ Dung Cẩm không nhanh không chậm dạo quanh, không phải vì nàng
muốn đi dạo, mà là ‘có người’ hi vọng nàng về trễ một chút!

“Tránh ra, tránh ra!” Bỗng nhiên, một người vội vàng hấp tấp nhào tới, y phục
hoa lệ cũng có chút lộn xộn mất rồi.

“Nam Cung Triệt, ngươi đứng lại cho ta!” Một giọng nữ kích động tức giận vang
vọng cả con phố, người phía trước biết mình bị nhận ra rồi, bất đắc dĩ dừng
bước, rất có phong độ mà chỉnh lại đầu tóc của mình một chút, rồi chỉnh lại
vạt áo lộn xộn, gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười phong độ nhanh nhạy, sau đó
chậm rãi xoay người lại: “Vị cô nương này, xin hỏi ngươi là ai?”

Người đuổi theo nghe thế lửa giận càng bùng lên: “Tên khốn kiếp này, còn giả
vờ với lão nương, ta là ai ngươi mà không biết hả? Có bản lãnh thì ngươi chạy
tiếp cho lão nương xem?”

Nghe vậy, mọi người nhịn không được than thở, tiểu nữ nhân này hung hãn thật,
tuy là rất đẹp rất đáng yêu, nhưng tính cách đó thì…… chậc chậc, nóng nảy quá!

Nam Cung Triệt cũng có chút chịu không nổi, nhưng ứng phó đã lâu, vẫn phải có
một chút biện pháp, hắn trông thấy ở phía xa có một bóng dáng màu trắng,
thoáng chốc mắt sáng lên: “Vị cô nương này, tại hạ biết ngươi si mê ta, nhưng
tại hạ đã có người trong lòng, kính mong cô nương đừng dây dưa nữa!”

Nữ tử nóng nảy hừ lạnh, rõ ràng không tin: “Vậy ngươi nói xem, người trong
lòng ngươi là ai? Là Phụng Nhi cô nương ở Thiên Khải? Hay là Tiêu Vũ công chúa
ở nước Lương? Hoặc là Liên Hoa tiểu thư ở Thiên Khải?”

Nam Cung Triệt lúng túng ho khan hai tiếng: “Cô nương nói sai rồi, tại hạ sao
có thể thích những nữ nhân thô tục đó chứ, phải biết rằng người tại hạ thích,
cũng phải là người như tiên nữ mới đúng!”

Cô gái nhỏ nóng nảy nhướn mày: “Lẽ nào ngươi lại vừa gặp đã yêu với người nào
ở đây à?” Giọng điệu vô cùng hiểu rõ, hiển nhiên chuyện như thế này đã không
phải lần đầu mới gặp rồi.

Nam Cung Triệt ở trong lòng mắng nàng ta vô số lần, chỉ có thể vội vàng kéo
cứu tinh qua, tà áo trắng phất phới, Mộ Dung Cẩm đeo lấy màng che bất đắc dĩ
trở thành người bị hại trong trận chiến này; Nam Cung Triệt thân mật ôm lấy
nàng: “Ngươi thấy nàng ấy rồi đấy, nàng ấy chính là nữ nhân trong lòng ta, dịu
dàng, hiền thục, yên tĩnh, y như một tiên nữ vậy!”

Nữ tử kia dĩ nhiên không chịu, nhìn Mộ Dung Cẩm, cảm giác quen thuộc khiến
nàng ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn nói: “Vị tiểu thư này, hắn là tên khốn kiếp,
ngươi đừng để ý đến hắn!”

Nam Cung Triệt hừ một tiếng, ngay sau đó vô cùng cưng chìu yêu thương nhìn
người bên cạnh, giọng điệu cứ như nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt:
“Ngọc Nhi, không phải ta bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt sao? Trời nắng to
thế này, nàng ra ngoài này lỡ bị phơi nắng, ta sẽ đau lòng đó!”

Mộ Dung Cẩm ngước mắt nhìn bầu trời mây đen vạn dặm, vẻ mặt hết nói nổi!

Nữ tử hiển nhiên cũng đã quen với giọng điệu ai cũng có thể gọi là thê tử của
hắn, liếc một cái, nhìn về phía Mộ Dung Cẩm, khuyên đến có chút cảm giác tận
tình tha thiết: “Vị tiểu thư này, tuy hắn trông có vẻ mặt người dạng chó,
nhưng tuyệt đối là một con sói khoác da thú, đừng bị vẻ ngoài của hắn lừa
gạt!”

Nam Cung Triệt sao có thể để nàng ta hạ bệ mình: “Vị cô nương này, tại hạ với
ngươi vốn không quen biết, sao ngươi cứ bôi nhọ tại hạ thế, lẽ nào ngươi với
thê tử ta có thù oán, nhất định muốn chia rẽ bọn ta?”

Nghiễm nhiên là giọng điệu của một phu quân bảo vệ thê tử, ai nghe được cũng
muốn tin là thật, Mộ Dung Cẩm buồn cười, thế mà lại đụng phải một đôi dở hơi
thế này.

Mắt thấy người đối diện sắp bị tức đến bùng nổ rồi, rốt cuộc nàng cũng tốt
bụng mở miệng, nhưng lại là nói với người đối diện: “Linh Nhi, đã lâu không
gặp!”

Nữ tử ở đối diện, cũng chính là Sở Linh Nhi, nghe thế thì sửng sốt, giọng nói
quen thuộc đó khiến nàng ta không dám tin, toàn bộ tức giận đều biến mất hết,
chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màng che mặt của Mộ Dung Cẩm, trong nháy mắt
nước mắt đong đầy, nàng ta che miệng lại, lắc đầu thật mạnh, không, không phải
đâu, đây là giọng của Cẩm Nhi tỷ tỷ mà, không thể nào, rõ ràng Cẩm Nhi tỷ tỷ
đã……

Mộ Dung Cẩm trông thấy dáng vẻ này của nàng ta, chợt đau lòng, đi lên mấy
bước, ôm nàng ta vào lòng, thở dài: “Con bé ngốc này, tỷ sao có thể chết dễ
dàng vậy được, tỷ đã đáp ứng đến nước Sở thăm muội mà, sao có thể nuốt lời
chứ?”

Giọng điệu quen thuộc, hơi thở quen thuộc, vòng ôm quen thuộc, thật sự là Cẩm
Nhi tỷ tỷ của nàng rồi, Sở Linh Nhi bỗng chốc khóc đến càng thêm vui vẻ, sống
chết ôm chặt Mộ Dung Cẩm: “Cẩm Nhi tỷ tỷ, thật sự là tỷ rồi, hu hu, Cẩm Nhi tỷ
tỷ!”

Mộ Dung Cẩm vỗ vỗ lưng nàng: “Được rồi, ở đây là phố lớn đấy, đừng để người
khác cười chê chứ!”

“Dạ dạ!” Sở Linh Nhi gật gật đầu, mặc cho Mộ Dung Cẩm dắt nàng đến Lục Ý Lâu,
dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn đó, cùng với tiểu nữ tử nóng nảy cay nghiệt mới
nãy cứ như hai người, Nam Cung Triệt nhìn đến trợn mắt há mồm.

Nhìn bọn họ rời đi, theo lý mà nói hắn nên thừa cơ chạy đi, nhưng mà…… Trong
lòng vẫn cảm thấy ngứa ngáy, rất muốn giở tấm màng che của nữ nhân thần bí
kia, xem xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế mà lại có thể khiến
cho tiểu ma nữ vẫn luôn nóng nảy kia biến thành bé thỏ ngoan ngoãn như vậy,
thế là, chân không tự chủ mà đi theo, đợi đến lúc hoàn hồn thì hắn đã ngồi bên
trong một gi¬an phòng trang nhã rồi!

“Cẩm Nhi tỷ tỷ!” Sở Linh Nhi nhào vào lòng Mộ Dung Cẩm, giống như một đứa trẻ
con vậy: “Muội…… muội còn tưởng tỷ chết thật rồi, muội chạy lên vách núi kia
tìm cả một tháng, cũng không thấy được tỷ, muội hy vọng tỷ vẫn còn sống, nhưng
hoàng huynh ngày nào cũng say rượu, thậm chí phế bỏ cả lâm triều buổi sáng,
trông thấy dáng vẻ của huynh ấy, muội cảm thấy thật sự không có hy vọng nữa
rồi……”

“Nhưng cũng may, Cẩm Nhi tỷ tỷ vẫn còn sống, còn sống thì tốt rồi!”

Mộ Dung Cẩm nhẹ nhàng xoa tóc của nàng ta: “Con bé ngốc!”

Sở Linh Nhi khóc rất lâu, rồi mới hỏi: “Cẩm Nhi tỷ tỷ sao tỷ lại ở đây?”

Minh Nguyệt cuối cùng nhịn không được cười lên: “Linh Nhi công chúa, sao nương
nương không thể ở đây chứ?”

Mới đầu Sở Linh Nhi sửng sốt, ngay sau đó mừng như điên: “Nương nương? Cẩm Nhi
tỷ tỷ, tỷ với hoàng huynh?”

Mộ Dung Cẩm mỉm cười, khẽ cười không nói, Sở Linh Nhi kích động níu tay nàng:
“Nói cách khác bây giờ muội có thể gọi tỷ là hoàng tẩu rồi?”

Mộ Dung Cẩm cười khẽ, mà Sở Linh Nhi kích động muốn giở tấm màng che của Mộ
Dung Cẩm ra, Ám Hương, Minh Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước,
màng che rớt xuống, dung nhan tuyệt sắc của Mộ Dung Cẩm không che giấu được
lập tức lộ ra, Sở Linh Nhi đầu tiên kinh hãi quên cả ngôn ngữ……

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.