Tất cả mọi ngươi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Cẩm, tựa như nhìn một ác ma vậy, thử
hỏi có người nào võ công cao đến mức chỉ dùng tay không có thể siết một người
thành mảnh vụn sao?
Những ám vệ kia hoảng sợ muốn chạy, nhưng Mộ Dung Cẩm sao có thể để cho bọn họ
rời đi? Dây leo màu tím giống như có sức sống nhanh chóng trói bọn họ lại,
trong nháy mắt biến thành một đống máu thịt mơ hồ trên mặt đất, đây mới thực
sự là xương cốt không còn!
Đông Phương Triệt chấn động nhìn Mộ Dung Cẩm, xác vụn đầy đất làm cho hắn ghê
tởm muốn ói, nhưng thứ càng làm cho hắn kinh hãi, vẫn là cách giết người như
ma quỷ của Mộ Dung Cẩm: “Ngươi……”
Mộ Dung Cẩm hoàn hồn liếc nhìn Đông Phương Triệt: “Trở về nói với Đông Phương
Khải, đầu của hắn, ta sẽ dùng để tế phụ thân ta! Kêu hắn chờ đi!”
Đông Phương Triệt kinh hãi nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung
Cẩm trực tiếp từ sườn dốc bay xuống, sau đó trực tiếp nhảy vào vực sâu vạn
trượng: “Không……”
Đường Trúc dắt theo Văn Tử Khiêm, trông thấy đầy đất toàn là máu tanh, còn có
Đông Phương Triệt đang tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, Đường Trúc kinh hoảng:
“Vương gia, tiểu thư nhà ta đâu?”
Đông Phương Triệt chỉ xuống dưới, nước mắt ướt cả vạt áo: “Nàng ấy nhảy xuống
rồi!”
“Không!” Đường Trúc đau lòng muốn nhảy xuống ngay lập tức, Đông Phương Triệt
lại sống chết ôm lấy nàng, giọng nói nghẹn ngào trầm khàn: “Cầu xin ngươi,
đừng nhảy xuống, đừng mà! Ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi từng người một
chết trước mặt ta!”
Đường Trúc giận dữ: “Ngươi buông ta ra, buông ra!”
Mặc cho Đường Trúc ra tay thế nào, Đông Phương Triệt chết cũng không buông:
“Cầu xin ngươi, xin ngươi đừng đi mà!” Đường Trúc bị tiếng van xin đau thương
của hắn làm cho khiếp sợ, đây vẫn còn là vị Vương gia phong thái hăng hái kia
sao?
Văn Tử Khiêm đứng tại chỗ, hai hàng nước mắt không tiếng động chảy xuống, đôi
mắt trống rỗng nhìn vách đá: “Mộ Dung, ta cuối cũng vẫn là đến trễ rồi……”
Lúc Sở Dạ nhận được tin tức, Mộ Dung Cẩm sớm đã không còn bóng dáng, phái lính
đi xuống vách đá tìm, ngoại trừ máu tanh và thịt vụn, cái gì cũng không có, Sở
Dạ ở trên vách đã ngồi một ngày, không biểu lộ ra điều gì, cũng không có nói
gì, nhưng ai cũng cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng dày đặc trên người hắn.
Ba ngày sau, Sở Dạ đích thân dẫn binh công thành, sự hung hăng cùng với quyết
liệt kia lại lần nữa được thể hiện; Đông Phương Triệt không có tâm trạng tác
chiến, quân Mộ Dung chịu đả kích quá lớn, cuối cùng cửa thành bị phá, Đông
Phương Triệt không thể không lui binh, mà Sở Dạ không hề có ý dừng lại, ngày
đêm liên tiếp luân phiên công kích, vẫn luôn ép Đông Phương Triệt liên tục
thất bại rút lui!
Mà chuyện khiến người ta kinh ngạc chính là, đội quân thiếu niên thần kỳ kia,
giống như bị người ta hấp cho bốc hơi vậy, cùng với quân sư Văn Tử Khiêm của
bọn họ, biến mất không bóng dáng.
“Hoàng thượng!” Tất cả tướng quân đều lo lắng nhìn Sở Dạ, liên tục hơn một
tháng điên cuồng tấn công, cho dù là người sắt cũng chịu không nổi nữa, Thiết
Kỵ có thể thay đổi luân phiên ra trận, nhưng Sở Dạ chỉ có một, trong một tháng
mấy nay bọn họ chưa từng thấy hắn nghỉ ngơi, cứ như thế thân thể của hắn sẽ
mệt mỏi suy sụp mất!
Sở Dạ lắc đầu, đôi mắt đầy tơ máu tiếp tục quan sát bản đồ địa hình: “Chỗ này
quân Thiên Khải dễ thủ, nhưng vì có một chỗ giáp với khe núi, đối với Thiết Kỵ
của chúng ra mà nói sẽ có trở ngại, chỗ này Thiết Kỵ ở phía sau, bộ binh đi
trước, Thiết Kỵ đi vòng sang trấn Cửu Hòa, phải tấn công hạ được chỗ đó, sau
đó trở về hỗ trợ!”
“Tuân lệnh!”
Tướng sĩ từng người một nhận lệnh rời khỏi, Sở Dạ cầm lấy một vò rượu, uống
mạnh vài hớp, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có, mặc dù hắn đã vô cùng mệt
mỏi.
Nhìn cửa lớn trống trải, đôi mắt của hắn có chút thất thần, có chút đau
thương: “Nàng còn chưa đáp ứng làm Hoàng hậu của Cô Vương, sao có thể rời đi
như thế?”
Dương Phong và Dương Hạo liếc nhìn nhau, cũng không có bước lên khuyên Sở Dạ,
bởi vì họ biết có khuyên cũng vô dụng thôi; chủ tử yêu thích Mộ Dung tiểu thư
như thế, nàng ấy đột nhiên không còn nữa, chủ tử nhất định sẽ đau lòng, bọn họ
tin chắc, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi, nhất định sẽ tốt thôi!