Trên Thiên Sơn tuyết phủ quanh năm, Triều Cát ở địa cầu này hơn 200 năm, tuy mất đi tu vi cao thâm nhưng thời gian không thể ảnh hưởng gì, vì cốt Tiên đã giữ lại cho hắn tuổi thanh xuân. Hắn nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón tay, nhớ lần đầu gặp Hoàng Ngọc Anh, khi đó hai người chỉ đang ở tu vi Kim Đan, nàng tu vi cao hơn hắn 1 tiểu cảnh giới không may bị bọn tà giáo Dâm Ma Tông đánh thuốc xuân dược, ý tứ muốn biến nàng thành lô đỉnh để luyện công, mắn mắn hắn đang lịch lãm gần đó, nghe tiếng nói:
“haha, con ả này là đệ tử của Ngọc Hư môn, võ công cao cường bắt ả e là khó thành, may mắn trong người ta có Xuân Hoa tán hạ độc ả. Đúng là cực phẩm, để ta sơ con này rồi đem về tông cho huynh đệ biến ả thành lô đỉnh“. Sau khi nghe bọn ma dâm này nói chuyện, hắn chờ đợi thời cơ cứu nàng, chính lúc này tên cầm đầu đang chuẩn bị nhập động thì một tia kiếm khí xẹt qua cắt ngang cổ, sau đó 3 luồn kiếm khí nữa đánh banh xác 4 tên thuộc hạ.
Chỉ trong tích tắt hắn cứu Hoàng Ngọc Anh khỏi bầy sói, nhưng hiện giờ nàng đang bị trúng xuân độc, không biết làm cách nào giải độc, đang sầu não hắn liếc nhìn mỹ nữ thấy tay nàng mân mê bộ ngực căng tròn, miệng rên rỉ làm cơ thể hắn có phản ứng, cây cột dựng cờ làm mặt hắn đỏ ửng, xấu hổ quay mặt đi hướng khác, bất chợt đôi tay ngọc của nàng ôm hắn, miệng rên rỉ
“ta khó chịu quá, ta muốn nam nhân, ngươi đừng có bỏ rơi ta…” vừa thì thao xong nàng đè hắn xuống cởi hết xiêm y hắn, thấy cột trụ của hắn nàng mỉm cười, sợ hắn sẽ bỏ chạy nàng vội vã cầm cột trụ của hắn nhập vào động nguyên, một dòng máu hồng chảy xuống cột trụ, nàng bắt đầu nhịp nhàng lên xuống ban đầu thấy ran rát nhưng càng nhịp nàng cảm thấy sướng, nước dịch liên tục chảy xuống dưới cột trụ, hắn vô thức chủ động lấy tay sờ lên vếu, nàng rên rỉ sung sướng đạt cao trào, nằm xuống người hắn thở phà phà, còn hắn thấy nàng dừng lại đột ngột chưa thỏa mãn lật nàng nằm xuống đệm cột trụ nhịp nhàng vào hang tiếp tục chinh phạc, nàng rên la tay ôm cổ hắn, ở dưới động nguyên được cột trụ nhịp nhàng chăm sóc, hơn 1 canh giờ giao hoang độc dược cũng tiêu tán bài trừ sạch sẽ, nàng lên đỉnh cùng hắn không biết bao nhiêu tới lúc hắn đạt cao trào thì dưới hang động của nàng chảy xuống một dòng nước đặt màu trắng. Sau đó 2 người ôm nhau ngủ tới sáng hôm sau, nàng mở mắt thấy bên cạnh mình là 1 nam nhân, cơ thể 2 người đều không mặc quần áo, nhớ lại hôm trước bị bọn Dâm ma tông hãm hại lúc hạ độc chắc rằng sẽ thành lô đỉnh, không ngờ có chàng trai này cứu, nàng nhìn xuống thấy vệt máu hồng xót lòng buồn trĩu, mắt đỏ hoe nhìn tên nam nhân bên cạnh thấy tướng mạo hắn cũng tuấn tú, đẹp trai nghĩ lần đầu trao cho tên nam nhân này xem ra lão thiên vẫn còn đối xử nàng không tệ, đợi hắn tỉnh lại nàng nói:
“hôm qua ta bị bọn Dâm ma tông ám hại may mà có ngươi cứu giúp, vì giải độc xuân ta đã trao thân cho ngươi, ngươi phải có trách nhiệm với ta, nếu không ta sẽ…”
Triều Cát cười nói “Nếu không thì sao, nàng giết… phu…. quân… nàng.. à!!”
Hoàng Ngọc Anh nói:“nếu không ta chết cho…ý người nói p..h..u q..u..â..n là…?!! “
Triều Cát cười haha nói:“ta là phu quân của nàng, nàng là thuê tử của ta, ta không để nàng chết trước ta đâu….. Haha!!”
Hoàng Ngọc Anh đỏ bừng mặt biết hắn đã có trách nhiệm về chuyện này nàng gật đầu đồng ý. Nàng lấy chiếc nhẫn trong trữ vật linh giới đeo vào ngón tay hắn nói: “đây là tính vật quy định mà nữ giới Ngọc Hư môn khi gặp đạo lữ của mình sẽ đeo vào tay họ, thiếp lấy chiếc nhẫn này đeo cho chàng là từ nay thiếp theo chàng, chàng sống thiếp sống, chàng chết thiếp vong”.
Triều Cát nghe Hoàng Ngọc Anh nói không ngờ nữ tử Ngọc Hư môn lại nặng tình nặng nghĩa như vậy, mỉm cười nắm tay Hoàng Ngọc Anh rời đi.
Tỉnh lại trong quá khứ đẹp đó, hắn buồn phiền hơn 200 năm mà tu vi của Triều Cát vẫn không khôi phục bao nhiêu, nội thương căn bản đã hồi phục, tu vi tăng triển chậm chập mới luyện khí tầng 9, hắn buồn bã với cái đà luyện thế này cảnh giới Trúc cơ có lẽ sẽ rất lâu, chính vì thế hắn quyết định tìm cơ duyên có thể thúc đẩy quá trình tu luyện sớm hơn chút. Hắn rời Thiên sơn đi xuống núi đến thôn Duệ Tầm, thôn này tuy dân cư không nhiều nhưng cuộc sống ở đây rất yên bình. Hắn đi vào thôn, mọi người nhìn hắn đều cười cách ăn mặc của hắn rất giống trên phim cổ trang, hắn còn tưởng mọi người thân thiện về sau hắn quan sát mình ăn mặt khác xa mọi người mới hiểu ra bản thân hắn khác lạ. Hắn tìm một tiệm quần áo tìm mua một bộ cho giống người nơi đây, tìm được bộ ưng mắt đi ra quầy tính tiền thì hắn ngơ ngác, hỏi chủ tiệm: “tiền là gì thế? Có mới mua được quần áo hả?”
Chủ tiệm đáp:” Tiền cậu không biết thật à!! Cậu là người trên trời rớt xuống hả? Nào có tiền tôi sẽ bán, không có mời cậu đi ra ngoài”
Triều Cát hỏi tiếp:”Ông chủ cứ bình tĩnh, tiền tôi không có nhưng có thứ không biết ông xem rồi có thể bán tôi quần áo không?”
Chủ tiệm nhìn qua nhìn lại xem hắn chẳng khác nào kẻ ăn xin làm gì có thứ giá trị hơn cả tiền, quát:“này nhóc con, ta kinh doanh ở thôn này hơn 20 năm, những người như ngưi ta thấy rất nhiều, đừng giở trò bịp lừa ông, nếu không ta gọi cảnh sát còng cậu vào tù đấy nhé!”.
Nghe chủ quầy nói vậy, đường đường là thiên đế mà đi bịp bợm chủ tiệm bán quần áo thì mặt mũi đâu nhìn thiên giới, liền đáp:“Ông chủ tiệm yên tâm, ta đưa ông xem đảm bảo ông sẽ rất vui vẻ, hài lòng về món đồ của ta”.
Nói xong Triều Cát, lấy Tử Kim Thạch từ trong nhẫn linh giới trưc vật ít khi đụng đến, lấy ra một viên đưa cho chủ tiệm xem, xem qua xem lại hồi lâu chủ tiệm quần áo kinh ngạc viên Tử Kim Thạch này, nó đẹp hơn cả kim cương, giá trị hơn cả vàng chắc chắn viên này đêm chế tác trang sức sẽ là một kiệt tác mới mẻ của nhân loại. Sau khi xem viên Tử Kim Thạch xong, chủ tiệm vui vẻ định giá trị viên này hơn 200 ngàn tệ, thái độ phục vụ tốt hơn trước, bán xong quần áo chủ tiệm còn thối lại tiền thừa cho Triều Cát. Cầm quần áo mới mua và đóng tiền thối lại Triều Cát không ngờ đóng giấy này lại có gia trị mua đồ dùng mình cần, hắn thấy thế giới mới này thật thú vị. Còn ông chủ tiệm không ngờ viên Tử Kim Thạch sau này giúp ông trở nên giàu có.