Thiên Đạo Đồ Thư Quán – Chương 185: Nghiệt súc này (1) – Botruyen

Thiên Đạo Đồ Thư Quán - Chương 185: Nghiệt súc này (1)

– Sao vậy, không muốn?

Thấy chung quanh yên lặng như tờ, Trương Huyền nhìn qua rồi hỏi.

– Không phải…

Hoàng Ngữ vội vã xua tay.

– Không phải là tốt rồi, ta sẽ vẽ ngay bây giờ…

Trương Huyền cũng không phí lời, tay lấy ra một tờ giấy trắng, hai tay cầm bút, vẩy mực múa bút, không bao lâu sau, một bộ hình ảnh đã lần nữa xuất hiện.

Lần này không còn là đình viện, mà là một bãi cỏ, bên trên có một con hươu đang đứng, đang cảnh giác ăn cỏ, xung quanh tràn ngập hoa dại, hình ảnh vừa thành dẫn tới vô số ong mật vờn quanh, tiếp theo con hươu kia như là sống lại, từ trong hình nhảy ra rồi từ từ tiêu tan trên không trung.

– Lại là một bức tranh đạt tới cảnh giới thứ năm!

Advertisement / Quảng cáo

– Chuyện này…

Đám người Nguyên Ngữ đại sư nhìn vậy không khỏi choáng váng.

Người khác vẽ tác phẩm cảnh giới thứ năm, cho dù là tông sư thì cũng thiếu chết thiếu sống, dốc hết tâm huyết, vẽ một bức tranh cũng tốn nửa cái mạng. Mà tên này thì tốt rồi, vẽ một bức giống như không có việc gì vậy, lại vẽ tiếp một bức…

Có cần phải biến thái như thế hay không?

Có cần lớn lối như vậy hay không?

Là thế giới thay đổi, hay là hắn ta quá mạnh mẽ, tác phẩm hội họa ngũ cảnh trở nên đơn giản như ăn cơm uống nước vậy chứ?

– Hai người các ngươi có muốn hay không? Cũng hai trăm vạn một bức…

Đang ngẩn người thì đã thấy vị tông sư này dùng vẻ mặt chờ mong nhìn qua, hai mắt tỏa sáng.

Đối với hắn, ngũ cảnh, tứ cảnh chỉ tốn thêm chút công phu mà thôi, vừa vặn hắn đang thiếu tiền, nếu vẽ vời có thể bán lấy tiền, so với đi giả vờ còn dễ dàng hơn rất nhiều.

Một khi không giả vờ được, rất có thể sẽ bị người khác đánh chết…

– Chúng ta… Có thể mua được không?

Nguyên Ngữ, Lục Trầm nuốt nước bọt.

– Chỉ cần trả tiền là được, không sao cả…

Trương Huyền nói.

– …

Thân thể hai người lảo đảo một cái.

Đây chính là thư họa ngũ cảnh, trong toàn bộ Vương thành cũng không ra được, không ngờ người này lại vì ít tiền mà tùy tiện vẽ, tùy tiện bán…

Phốc!

Ai nói tông sư thư họa đều là người chí gửi cao xa, sen trong bùn mà không nhiễm bùn, coi tiền tài như cặn bã chứ?

Ngươi đi ra, nhìn xong xem ta có đánh chết ngươi hay không…

Không lâu sau Trương Huyền lại vẽ ra hai bức, tất cả đều là tác phẩm cảnh giới thứ năm, làm cho hai vị đại sư kích động tới mức nước mắt tràn mi.

Tác phẩm hội họa quý giá quý giá như vậy không ngờ lại có thể mua được, hơn nữa mỗi người còn có một phần…

Đổi lại là trước đây, đây chính là chuyện mà bọn họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Advertisement / Quảng cáo

Hai người Hoàng Ngữ không cần Mặc Hiên đồ nữa cho nên sát hạch cũng không còn ý nghĩa, lại nói, động tĩnh Trương Huyền huyên náo thực sự quá lớn, khiến cho hai vị đại sư cũng mất đi hứng thú tiếp tục sát hạch.

– Trương đại sư, hai trăm vạn kim tệ, ta sẽ chuẩn bị, dùng thời gian nhanh nhất đưa tới cho ngươi!

– Ngày mai ta sẽ đưa đến học viện cho ngươi!

Gia tài của Nguyên Ngữ, Lục Trầm phong phú, tiện tay là có thể giao hai trăm vạn. Mà Hoàng Ngữ, Bạch Tốn lại không có nhiều tiền mặt như vậy. Chỉ là dựa vào thân phận của bọn họ, chỉ hai trăm vạn mà thôi, còn không đến mức phải quỵt nợ.

Nhìn bốn trăm vạn kim phiếu tới tay, vẻ mặt Trương Huyền tươi cười như hoa.

Vốn hắn tưởng rằng hôm nay tới đây là trả ân tình, thế nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, vẫn kiếm lời được nhiều như vậy.

Nếu như cộng thêm hai người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn, chuyến đi này đã kiếm lời 800 vạn kim tệ a!

Chữa khỏi cho thê tử của Lăng Thiên Vũ, đối phương cho hắn một trăm vạn, Đỗ Mạc Hiên, Vương Sùng, Trần Tiêu đan sư, La Trùng… Cộng lại là ba trăm vạn, gộp của cải trong tay hắn lại cũng đã đạt đến hơn 2000 vạn.

Cách 2,300 vạn mà hắn phải thu thập cũng không kém quá nhiều nữa.

– Quá tốt rồi!

Xiết chặt nắm tay, hai mắt Trương Huyền tỏa sáng.

Vốn tưởng rằng hơn 2000 vạn, hắn muốn kiếm đủ, không có mười năm tám năm cũng không thể. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, cũng không phải là khó khăn như vậy…

Nếu như để cho người khác nghe thấy hắn nghĩ như thế, tuyệt đối sẽ phun máu lên trên mặt hắn.

Em gái nhà ngươi, trâu bò như thế, làm sao ngươi không chết đi đi…

– Trương Huyền tiểu hữu, ta bất cẩn gọi ngươi một tiếng lão đệ, đêm nay rất có thể Trầm Truy bệ hạ sẽ trở về, ta đã phái người đi tới nói qua với bệ hạ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai là có thể dẫn ngươi đi tới tàng thư khố của Vương quốc quan sát!

Cẩn thận từng li từng tí một thu lại tác phẩm hội họa, Lục Trầm nói.

– Ngày mai sao? Được!

Trương Huyền vội vàng gật đầu.

Lần đầu tiên hắn tới Lục phủ chính là vì muốn tìm thư tịch để xem, nếu như có thể đi tới tàng thư khố của Vương quốc, nhất định có thể hình thành tầng thứ sáu Thiên đạo công pháp hoàn chỉnh, thậm chí… Ngay cả công pháp thất trọng cũng có thể hình thành được!

Võ giả thất trọng Thông Huyền cảnh, huyệt đạo liên thông, chân khí xuyên qua toàn thân, khí tức huyền ảo, sức chiến đấu tăng lên không chỉ mấy lần. Nếu như có thực lực như vậy, coi như rời khỏi học viện thì cũng có thể như rồng vào biển rộng, chim ưng lượn trên trời, tự do ngao du.

Hoàng Ngữ, Bạch Tốn không sát hạch nữa. Đám người Nguyên Ngữ, Lục Trầm đạt được tác phẩm hội họa ngũ cảnh, mỗi người đều hưng phấn khó có thể tự kiềm chế, Trương Huyền cũng không cần thiết phải ở lại cho nên hắn phất tay cáo từ với mọi người.

Lúc hắn rời khỏi Lục phủ thì trời đã tối đen.

Buổi trưa đến đây, lần này dằn vặt ròng rã nửa ngày.

Advertisement / Quảng cáo

Chỉ là, cũng đáng, trong Thiên Đạo thư viện hình thành bí tịch Thiên Đạo thư họa, khiến cho hắn vốn ngay cả một chữ đối với thư họa cũng không biết đã trở thành đại sư thư họa không kém gì Lục Trầm. Tuy rằng nghề nghiệp này chỉ xếp hạng trong cửu lưu, không tính là cao minh, thế nhưng cũng có thân phận cao hơn.

Đặc biệt là ở nơi chú trọng văn phong như là Thiên Huyền Vương quốc, nếu có thể vẽ ra tác phẩm hội họa lợi hại, như vậy sẽ rất dễ làm cho người ta tôn kính.

Đương nhiên, đối với Trương Huyền, kiếm tiền mới là quan trọng nhất, vốn hắn ở trong đình viện tầm thường, không ai lui tới. Thế nhưng sau khi đi ra ngoài một chuyến lại kiếm lời 800 vạn, xem như đã có thu hoạch cực lớn.

Trở lại phủ đệ, Tôn Cường tiến lên đón hắn.

– Ngày hôm nay có người nào tới đây không?

Trương Huyền hỏi.

– Hồi bẩm lão gia, sau đi ngài đi không có ai tới bái phỏng!

– Được rồi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.