Nét mặt Thiên Bảo không có chút thay đổi khi nghe đến cái tên Thiên Vũnhưng trong lòng cũng hơi có chút bất ngờ, trước đó hắn và Nhật Mai bịđám người của Huấn Rose bắt cóc trong đó Thiên Vũ chính là một trong hai người đã trực tiếp ra tay với mình. Địa điểm mình đi đưa đến chính làcái nhà bỏ hoang kia bây giờ hai thằng đần này lại nói tài liệu đó làcủa Thiên Vũ, nếu thực sự hắn ta dấu ở đây chắc hẳn đã sớm bị công anlấy đi rồi, bây giờ bọn chúng mới đến tìm thì cũng quá muộn rồi.
– Nói nghe thử một chút xem dạo này người của tụi mày đang tính toán làm gì?
Suy nghĩ một hồi Thiên Bảo lên tiếng hỏi. Hiện này hắn đã quyết địnhtạo ra một thế lực mới trong thế giới ngầm, vì vậy tìm hiểu một chútthông tin để dễ dàng hoạt động hơn cũng tốt, hai thằng đần trước mặt này chính là cơ hội tốt để làm việc đó.
Trước kia thì những việc như vậy chẳng cần hắn phải động tay làm gìcho tốn công, nhưng số phận thay đổi bánh xe cuộc đời xoay chuyển nênkhông còn cách nào khác.
Nghe hắn hỏi hai người kia ngập ngừng không lên tiếng, lần này bọnchúng thực sự sợ hãi không dám nói ra. Phải biết nói ra hoạt động chínhlà hành vi tối kỵ, làm như vậy không khác gì phản bội lại bang hội, nếuđể cho các anh lớn biết được nhẹ thì mất một hoặc hai canh tay, nặng thì chính là mất đầu.
Thiên Bảo cũng biết thế giới ngầm khắc nghiệt thế nào, người dân bình thường có thể không rõ nhưng người như hắn sao lại không đoán được hàng ngày có hàng chục người bị trừng phạt đến mất mạng trong thế giới ngầm. Sự tình phản bội như thế này hắn cũng hiểu rõ hậu quả bọn họ phải đốimặt ra sao, vậy nên cũng không cưỡng ép nữa. Hắn chỉ đặt tay lên vai hai người vỗ về hết sức nhẹ nhàng rồi bình thản nói:
– Tụi mày không dám nói ra thì tao cũng không ép nữa!
Mặc dù nhìn qua có vẻ hết sức bình thường nhưng khuôn mặt của cả haitên đã sớm nhăn nhó đến mức muốn kêu cha gọi mẹ nhưng miệng không thốtlên lời. Có thể thấy hai tên này đang đau đớn như muốn chết đi, cơn đauchính là bắt nguồn từ nơi tiếp xúc với cánh tay của Thiên Bảo.
Ban đầu khi hắn nói sẽ không ép buộc phải nói ra thì hai người bọnchúng âm thầm hô lên sung sướng trong lòng, nhưng chỉ một khắc sau đóbàn tay của hắn ở trên vai bọn họ bắt đầu dùng lực thì chúng đã nhận ratên nhóc này cơ bản là đang làm trò. Miệng thì nói một đằng nhưng taythì lại làm một nẻo.
Cái gì mà không ép buộc?
Không ép buộc mà bàn tay đặt trên vai người ta lại bóp mạnh như muốnbóp vỡ cả xương. Khuôn mặt hắn vẫn giữ bình thản như không có chuyện gìxảy ra nhưng bàn tay vẫn cứ gia tăng lực đạo theo thời gian.
– Đại ca….đại ca em nói, anh dừng tay lại đi!
Một lúc sau mơ hồ nghe thấy tiếng “rắc” thì một tên không chịu đượcnữa la lên oai oái. Lúc này Thiên Bảo mới buông tay ra, trên khuôn mặtnon nớt nở một nụ cười đắc ý gật đầu thản nhiên nói:
– Cái này rõ ràng là các ông tự nguyện nhé, tôi là tôi không có ép buộc gì đâu đấy!
Hai tên kia chỉ biết cười một cách khổ sở, dù miệng cười nhưng lệ đổtrong tim. Nếu hỏi trên đời này loại người nào đáng sợ nhất thì chính là loại người như tên nhóc trước mặt hai người bọn chúng đây. Một loại nói một đằng nhưng làm một nẻo, đã vậy còn sở hữu sức mạnh đáng sợ đến mứckim loại mà hắn ta méo mó một cách hết sức nhẹ nhàng.
– Anh cứ hỏi bọn em biết gì thì nói hết ạ!
Hai người bọn chúng bây giờ cũng chẳng quan tâm xem nếu chuyện này bị lộ ra sẽ bị xử lý như thế nào nữa. Trước mặt bọn chúng bây giờ còn cómột tên đáng sợ hơn cả những hình phạt đang chờ đợi trước mắt, tên nhócnày mặt mũi thì có vẻ hiền lành non nớt nhưng bên trong chính là một con ác quỷ.
– Nói thử coi dạo này chúng mày đang làm gì?
– Thì bọn em đang đi tìm số tài liệu đã bị Thiên Vũ lấy mất.
Hai tên nhìn nhau ngơ ngác một lúc rồi trả lời. Thực chất ý của Thiên Bảo không phải hỏi hai người bọn chúng mà là hỏi đám người Huấn Roseđang có âm mưu làm trò gì. Hai thằng đần này vậy mà lại trả lời bọnchúng đang làm gì.
– Ý tao là Huấn Rose đang có âm mưu gì?
Vừa nhắc đến cái tên này một cái nét mặt hai tên kia lập tức xanh lại đầy sợ hãi, bọn chúng không ngờ được đối phương lại muốn biết Huấn Rose đang chuẩn bị làm gì. Bọn chúng không ngờ được thằng nhóc này vậy màdám hỏi thẳng xem đại ca đứng đầu đang làm gì.
cả hai hơi có chút ngập ngừng nhưng đến khi nhìn thấy ánh mắt của hắn chuyển sang lạnh lùng thì tên cầm súng vội lên tiếng:
– Nghe nói gần đây bang hội đang kết hợp với người Thái Lan nghiên cứu cái gì đó.
– Có biết cụ thể là cái gì không?
Tên vừa lên tiếng lắc đầu rồi nhìn sang đồng bọn của mình như muốnhỏi xem y có biết được điều gì hay không, tên ngồi bên ghế lái ngay lậptức hiểu ý vội lên tiếng:
– Cụ thể là gì thì bọn em cũng không rõ, chỉ biết là nghiên cứu gì đó trên con người.
Nghe đến đây Thiên Bảo lập tức nhíu mày, không ngờ được bọn chúngđang thực hiện nghiên cứu trên cơ thể con người. Không biết nghiên cứuđó là có lợi hay có hại, nhưng đã là người của thế giới ngầm thì sao cóchuyện thực hiện những nghiên cứu có lợi cho nhân loại được.
Nếu bọn chúng đang nghiên cứu ra thứ gì đó gây nguy hại đến nhân loại mà không kịp thời ngăn cản thì đúng là khó mà tưởng tượng được hậu quả, hơn nữa thực hiện những nghiên cứu trên cơ thể con người là hành vi vônhân đạo bị nghiêm cấm. Thảo nào đám người bọn chúng lại lén lén lút lút như thế.
Tuy nhiên Thiên Bảo cũng không quá quan tâm, với hành vi nghiên cứulén lút như thế của bọn chúng chưa chắc đã gây ra sóng gió quá to lớn.Chỉ khi nào bọn chúng động chạm đến lợi ích hoặc người thân thì lúc đóhắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Chợt Thiên Bảo nhớ đến những lời của Mít tơ Biết Tuốt về bang hội nào đó của Thái Lan đã bí mật thâm nhập vào Việt Nam, hậu thuẫn phía sauđám người đó có thể là người trong Hoàng Thất của Thái Lan. Nếu đúng như những gì hắn đoán rất có thể đám người Thái này đến đây chính là để bắt tay với Huấn Rose.
Nếu có thêm Hoàng Thất Thái Lan làm hậu thuẫn thì cái nghiên cứu kiacủa bọn chúng lại không đơn giản như hắn nghĩ, lúc này quyết tâm nhổ đicái gai tên Huấn Rose trong hắn lại tăng lên, hắn cũng muốn thử xem cáinghiên cứu đó của bọn chúng là gì mà phải bí mật đến như thế.
Thời điểm Thiên Bảo quay lại thì ba người kia đang đứng ở bên ngoàicó vẻ như chuẩn bị rời đi nhưng không thấy hắn đâu nên đành đứng chờ ởbên ngoài. Thấy hắn trở lại Việt Hoàng liền lên tiếng:
– Đi đâu mà giờ mới về vậy em?
– Em đi vệ sinh.
Tất nhiên hắn không thể nói ra việc mình bắt gặp hai tên kia nên đicùng bọn chúng để hỏi một số chuyện được mà đành phải nói mình tìm chỗđi vệ sinh.
Tuy nhiên câu trả lời của hắn ngay lập tức nhận lại một loạt ánh mắtđa dạng. Bảo Ngọc vừa bĩu môi vừa mang theo ánh mắt tràn ngập khinh nhìn hắn, Việt Hàng cũng không biết phải nói gì mà chỉ lắc đầu khẽ cười.Trên nét mặt Nhật Mai lại hiện lên nét ngượng ngùng khiến hắn hơi cóchút thắc mắc nhưng cũng chẳng lên tiếng hỏi.
– Đã chùi sạch sẽ chưa đó?
Đột nhiên lúc này Bảo Ngọc lại lên tiếng hỏi một câu.
– Chùi cái gì?
Thiên Bảo hơi có chút khó hiểu hỏi lại, ngay sau đó hắn liền hiểu ra ý nghĩa của câu hỏi vừa rồi từ phía Bảo Ngọc. Trước đó hắn có nói mìnhtìm chỗ đi vệ sinh nên đối phương hỏi như vậy là vì cho rằng hắn đi…
– Nếu mà chưa chùi sạch thì đứng cách xa tôi ra một chút, không thểtin được một người có ăn có học đoàng hoàng, cha mẹ lại là bậc tri thứcvậy mà lại có đứa con phóng uế bừa bãi gây tổn hại môi trường như vậy.
Không chờ cho hắn lên tiếng giải thích Bảo Ngọc lại tiếp tục nói:
– Cơ mà không hiểu giữa nơi đồng không mông quạnh thế này cậu làmsạch kiểu gì nhỉ? Lá cây? Hay là dùng tay? Đừng nói là cậu cứ để nguyênnhư thế mà trở về đây nhé!
Vừa nói Bảo ngọc vừa lùi về sau vài bước, một tay nàng đưa lên bịtmũi, tay còn lại thì như một cái quạt nhắm về phía Thiên Bảo mà phẩy như thể thực sự có mùi gì đó đang bay về phía nàng.
Bảo Ngọc đang định tiếp tục nói thêm thì Nhật Mai đã nhào đến nắm lấy cánh tay của cô ta rồi lên tiếng trước:
– Thôi bà đừng nói nữa.
Thiên Bảo cũng hơi có chút ngượng ngùng nhưng không lên tiếng phảnbác. Vì hắn không biết họ đã chờ bao nhiêu lâu nên cũng chỉ tìm đại mộtcái cớ nói cho xong chuyện. Chắc hẳn họ đã phải chờ khá lâu nên khi nghi hắn nói mới suy đoán ra như vậy.
Dù sao đó cũng chỉ là một cái cớ hắn tùy tiện nói cho xong chuyện nên chẳng cần phải tranh cãi cho tốn công, hơn nữa những loại chuyện nhưvậy càng tranh cãi chỉ càng làm cho đối phương khẳng định suy nghĩ củabản thân.
– Tính con bé nó thế em đừng để bụng.
Sau khi Bảo Ngọc bị Nhật mai kéo đi, Việt Hoàng liền đến bên cạnh hắn nói nhỏ. Bảo Ngọc với anh cũng giống như là em gái, còn với Thiên Bảomặc dù mới quen chưa được bao lâu nhưng anh thấy cậu nhóc này cũng dễgần. Có bố là người chức cao vọng trọng nhưng không hề cậy thế ủy quyềnnhư những tên con ông cháu cha khác nên đã để lại ấn tượng rất tốt choanh.
Hơn nữa Trần Thanh Hải cũng là người đối xử với cấp dưới rất tốt nênđều được những người dưới quyền cực kỳ kính trọng. Còn Bảo Ngọc lại làcháu gái của Thiếu Tướng, cô cũng đã không ít lần giúp đỡ bọn họ phá ánnên cũng được mọi người quý trọng. Hai người trẻ tuổi này mà xảy ra xích mích dẫn đến thù hằn nhau thì đúng là không hay chút nào. Vì vậy ViệtHoàng đành phải đứng ra nói đỡ cho Bảo Ngọc vài lời, dù sao nàng cũng là con gái nên anh mới nói Thiên Bảo hắn nhường nhịn cô ấy một chút.
Tất nhiên hắn cũng chẳng thèm để bụng làm gì, mặc dù là một người mànhững tên tội phạm phải kinh sợ nhưng đối với phụ nữ hắn đối xử rất tốt. Tuy nhiên nếu là nữ tội phạm thì khác, những kẻ như vậy thì trong mắthắn chỉ đánh giá chung là kẻ thù chứ không phân biệt giới tính.
– Trẻ con em không thèm chấp.
Sau khi nghe Việt Hoàng nói Thiên Bảo chỉ đáp lại một câu rồi bướcđi. Câu nói của hắn tưởng chừng là rất bình thường vì tuổi thực của hắnđã là hai bảy. Trước đó đã từng nghe qua Bảo Ngọc chỉ mới hai tư tuổinên hắn mới nói như vậy.
Tuy nhiên Thiên Bảo lại quên mất một điểm mấu chốt đó chính là bâygiờ cơ thể hắn thực tế chỉ là một học sinh mười bảy tuổi. Vì vậy mà khinghe hắn nói vậy Việt Hoàng trở nên ngơ ngác không biết phải nói gì.
Một người mười bảy tuổi nói người hai tư tuổi là trẻ con, thế giới này bị đảo lộn à?
Suy nghĩ hồi lâu Việt Hoàng mới đoán rằng có lẽ hắn đang ám chỉ đếntính tình của Bảo Ngọc giống như trẻ con, nghĩ lại đến vẻ mặt của hắnlúc nào cũng điềm đạm bình tĩnh, ánh mắt lại toát lên sự từng trải ViệtHoàng lại càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, Trần Thanh Hải có một người con trai có tương lai như vậy cũng mát lòng mát dạ.
Bảo Ngọc dù đi trước nhưng ánh mắt vẫn để ý đến người thanh niên kia, thấy Việt Hoàng thì thầm điều gì đó với hắn nàng liền phát dỏng tai lên nghe được trọn vẹn câu nói “Trẻ con không thèm chấp” của hắn. Bị mộttên kém hơn những bảy tuổi nói là trẻ con tất nhiên trong lòng nàng lậptức phát hỏa.
– Ranh con kia nói ai là trẻ trâu hả?
Bảo Ngọc một tay chống nạnh một tay chỉ thẳng vào mặt Thiên Bảo quátlên, giọng nói nàng lúc này cực kỳ chua ngoa không kém những bà cô chửinhau ngoài chợ là bao. Thậm chí còn khiến cho Nhật Mai ở bên cạnh giậtmình suýt làm rơi điện thoại đang cầm trong tay.
Việt Hoàng nhìn cảnh tượng này liền biết được rắc rối sắp kéo đến,anh biết Bảo Ngọc là một cô gái nhưng không chịu thua kém bất kỳ kẻ nào. Đã từng có một tên phạm nhân buông lời khó nghe với nàng và tên ngaylập tức bị nàng bón hành đến mức tên đó phải cầu xin được đưa vào phòngbiệt giam. Bây giờ cô nàng này mà xảy ra tranh chấp với Thiên Bảo thìđúng là không biết phải can ngăn thế nào.
Thiên Bảo cười khổ rồi định nói vài câu cho xong chuyện thì chợt hắnnhìn thấy ở phía xa có một bóng người khá quen thuộc, vì người đó ở rấtxa nên những người ở đây không thể nhận ra đó là ai.
Nhưng với thị lực vượt trội sau khi biến đổi của mình hắn vừa nhìn đã biết đó là một trong những kẻ nằm trong danh sách phải chết của mình,bóng người kia không ai khác ngoài Thiên Vũ.
Bảo Ngọc đang chăm chú nhìn người thanh niên thì chợt thấy ánh mắthắn biến đổi, đây là một loại ánh mắt sắc bén đến mức đáng sợ. Bản thânnàng đã nhiều lần tham gia giúp đỡ Cảnh Sát phá án nên gặp qua nhiềuloại tội phạm, từ những tên giết một lúc mấy mạng người cho đến nhữngtên phanh thây bạn gái nàng đã đều gặp qua, ánh mắt của những tên tộiphạm đó dù sắc bén nhưng cũng chỉ khiến cho người khác thấy chán ghét.
Nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến một loại ánh mắt lạnh lùng sắcbén đáng sợ như vậy, ánh mắt của hắn không khiến cho người khác cảm thấy chán ghét mà khiến cho người nhìn thấy sợ hãi.
Bảo Ngọc thấy Thiên Bảo bắt đầu tiến lên thì đã hơi có chút sợ hãi,nàng chợt nhớ lại những gì mình đã thấy ở trong máy quay, hình ảnh mộtngười thanh niên gầy gò cầm súng bắn thủng cuống họng của một người tràn ngập trong tâm trí nàng. Chẳng nhẽ vì mình gọi hắn là “Ranh con” mà tên này lại tức giận đến như vậy?
Thấy đối phương càng ngày càng đến gần thân thể Bảo Ngọc run lên, nàng không nhịn được mà buột miệng thốt lên:
– Tôi sẽ không nói ra đâu đừng giết tôi!
Câu nói của nàng khiến cho mọi người thấy khó hiểu, chỉ là một chútmâu thuẫn nhỏ thôi làm gì đến mức phải giết chóc lẫn nhau, hơn nữa haingười dù không thân cũng quen, làm gì thù hằn đến mức phải sát hại lẫnnhau đâu.
Hơn nữa có vẻ như Bảo Ngọc biết được điều gì đó quan trọng đến mức có khả năng mất mạng nên mới nói như vậy. Việt Hoàng chợt nhớ những ngàygần đây bảo Ngọc luôn miệng hỏi về Thiên Bảo, cô nàng này giống như mộtngày không hỏi đủ một trăm lần về hắn thì không chịu được vậy. Thậm chínhững lúc anh phải ra ngoài điều tra không gặp nhau thì Bảo Ngọc cũngphải nhắn tin gọi điện hỏi cho bằng được.
Việt Hoàng liếc về phía Thiên Bảo thử xem có nhìn ra được điểm mấuchốt nào không thì chỉ thấy một bộ mặt lạnh lẽo giống như tảng băng được lấy ra từ lớp băng vĩnh cửu ở Nam Cực, thậm chí một người cảnh sát nhưanh cũng phải rùng mình một chặp.