Thiên Bảo Chi Mệnh – Chương 79 Dung hợp – Botruyen
  •  Avatar
  • 32 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiên Bảo Chi Mệnh - Chương 79 Dung hợp

Lúc Trần Thiên Bảo có một chút ý thức liền ngửi thấy loại mùi mà bản thân cực kỳ ghét, chính là mùi thuốc khử trùng. Cho dù là bị đần độn cũng biết mình đang ở trong bệnh viện.
Điều cuối cùng hắn nhớ được chính là mình đang truy đuổi Ông Kẹ nhưng lại để đối phương trốn thoát. Lại một lần nữa hắn để cho mục tiêu mà mình đã xác định phải trừ khử thoát khỏi tầm tay.
Trong sự nghiệp của hắn việc này cực hiếm xảy ra, vậy mà thời gian gần đây lại liên tiếp để cho mấy mục tiêu trốn thoát. Ông Kẹ là một tên sát thủ có tiếng còn có thể tạm chấp nhận được, nhưng loại mục tiêu tầm thường như Thiên Vũ mà còn không tìm được thì đúng là thấy khó có thể chấp nhận được.
Cũng không trách được, cơ thể này của hắn quá mức yếu đuối, thậm chí còn bị một đám giang hồ cỏ như tên Phạm Quốc Khánh đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Giờ đây mọi chuyện đã khác, lúc này hắn có thể cảm nhận được cơ thể của mình đã mạnh mẽ dù so với cơ thể trước kia thì vẫn yếu hơn rất nhiều. Tuy nhiên bấy nhiêu đó cũng đủ để xác định sau khi tiêm dung dịch màu đỏ kia vào cơ thể không gây ra biến chứng chết người.
Thứ dung dịch màu đỏ mà Trần Thiên Bảo đã tiêm vào cơ thể mình cũng chẳng phải thứ gì quá đặc biệt, đó chỉ đơn thuần là máu.
Nhưng đó chính là máu được lấy ra từ cơ thể “Trần Thiên Bảo” đã chết. Ở kiếp trước hắn là một người sở hữu một số năng lực đặc biệt. Nói một cách đơn giản chính là dị nhân.
Từ khi còn bé đã bắt đầu bộc lộ từ việc đôi mắt hắn toàn màu đỏ kinh dị như một con ác quỷ. Trần Thiên Bảo đoán có lẽ đó là lý do mà mình bị bố mẹ ruột bỏ rơi.
Cũng vì sự quỷ dị của hắn mà cô nhi viện nuôi được một thời gian cũng sợ hãi mà đem một đứa trẻ ba bốn tuổi ném ra ngoài đường. Sau đó vì đói mà đứa trẻ đó nhặt cả sỏi đá trên đường cho vào mồm để ăn.
Cuối cùng là nhờ có một đôi vợ chồng nghèo không sinh được con thấy đứa trẻ kia tội nghiệp nên mang về nuôi, mặc kệ sự bàn tán dị nghị của những người xung quanh, thời điểm đó ai cũng nói rằng vợ chồng kia sẽ gặp xui xẻo vì tự rước ác quỷ vào nhà.
Sau này khi Trần Thiên Bảo lớn lên bắt đầu ra nước ngoài học tập, trải qua vài lần cứu người thì hắn đã bị chính phủ chú ý đến, ban đầu họ muốn cưỡng chế bắt người mang về thí nghiệm nhưng hắn phản kháng. Cuối cùng Trần Thiên Bảo mệt mỏi với việc suốt ngày bị chính phủ dòm ngó đành phải gia nhập huấn luyện rồi trở thành một cảnh sát quốc tế.
Cơ thể trước kia của Trần Thiên Bảo không chỉ mạnh mẽ và có dị năng, mà còn sở hữu một bộ não cực kỳ thông minh. Vì vậy đã từng có thời gian hắn tự nghiên cứu cơ thể đặc biệt của mình, dần dần Trần Thiên Bảo nhận thấy năng lực đặc biệt trong cơ thể của mình có tính di truyền.
Nói dễ hiểu là những năng lực đó có thể di truyền sang cho con cái của hắn, đồng thời điên rồ hơn là còn có thể chuyển cho người khác. Tuy nhiên cơ thể tiếp nhận cần phải đặc biệt trùng khớp nếu không thì sẽ vỡ hết mạch máu cũng như nội tạng mà chết. Vì thế nên thời gian trước hắn cũng chỉ vô tình giữ lại một chút máu của mình nào ngờ lại có ngày hữu ích đến vậy
Trần Thiên Bảo cho rằng mình tái sinh vào cơ thể mới này chắc hẳn cũng phải vì lý do đặc biệt nào đó. Có điều sau khi hắn lấy được lọ máu kia hắn muốn nghiên cứu thật cẩn thận xem có trùng khớp hay không mới bắt đầu quá trình dung hợp.
Tuy nhiên khi nhận được tin Như Ý cùng Nhật Mai bị bắt cóc hắn chẳng suy xét nhiều nữa mà trực tiếp bơm thẳng vào cơ thể luôn.
Mặc dù ban đầu còn có một chút đau đớn nhưng giờ đây đã cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể, có thể nói là thành công ngoài mong đợi.
Nhưng cũng nhờ sự thành công này mà Trần Thiên Bảo bắt đầu có một thắc mắc. Để có thể thành công dung hợp thì cơ thể người nhận phải đặc biệt trùng khớp ở nhiều mặt.
Việc dung hợp này không giống như hai người truyền máu cho nhau. Nếu là truyền máu thì chỉ cần hai người có cùng nhóm máu là có thể truyền cho nhau được.
Nhưng trong máu của hắn có những tế bào biến dị, vì vậy nếu chỉ đơn thuần là truyền cho người có cùng nhóm máu thì khả năng bạo thể là 99%.
Trừ khi cơ thể hiện tại của hắn với cơ thể trước kia có cùng mã gen, nói đơn giản hơn là giữa hai cơ thể này có cùng huyết thống nên mới thành công dễ dàng như thế. Nghĩ lại thì không phải là không có khả năng này, cơ thể trước của hắn từ khi là trẻ sơ sinh đã bị bố mẹ bỏ rơi, vì vậy thân thế thực sự của hắn trước kia chính là một dấu hỏi lớn.
Trần Thiên Bảo cũng đã từng thắc mắc vì sao cơ thể mình lại có những năng lực đặc biệt như vậy?
Ban đầu hắn cho rằng mình là một sản phẩm của khoa học, nhưng với trí tuệ hơn ngươi hắn đã nghiên cứu rất kỹ cơ thể mình hoàn toàn là con người được sinh ra theo cách bình thường.
Vì vậy hắn đã tốn rất nhiều công sức điều tra về bố mẹ của mình để hiểu rõ tại sao họ lại bỏ rơi mình từ khi là một đứa trẻ sơ sinh như vậy.
Nhưng với tiềm lực mạnh mẽ như vậy mà bỏ ra bao nhiêu công sức đi chăng nữa những thứ nhận về vẫn chỉ là một dấu “hỏi”.
Một phần sự việc đã xảy ra từ quá lâu, một phần là mọi hướng điều tra bằng cách thần kỳ nào đó đều đi vào ngõ cụt.
Thế nên đến bây giờ Trần Thiên Bảo vẫn không biết được thân thế thực sự của mình là như thế nào, những năng lực đặc biệt là từ đâu mà có?
Cho đến bây giờ hắn đã nắm bắt được một chút đầu mối, có khả năng từ cơ thể mới này sẽ tìm hiểu được một chút sự tình không chừng.
Rất có thể Trần Thanh Hải biết được thông tin hữu ích, có khi nào chính ông là người đã bỏ rơi hắn năm xưa.
Đến đây Trần Thiên Bảo lập tức phủ định suy nghĩ của mình, tiếp xúc không lâu nhưng hắn thấy ông không giống một người sẽ bỏ rơi đứa con mình đẻ ra.
– Tình hình thế nào rồi bác sĩ?
Đúng lúc này bên tai hắn truyền đến giọng nói của Trần Thanh Hải, dù đã sớm có ý thức nhưng Trần Thiên Bảo vẫn chưa mở mắt nên có lẽ những người xung quanh không biết hắn đã tỉnh.
Trần Thanh Hải vừa dứt lời thì giọng nói một người đàn ông khác vang lên:
– Viên đạn trong cơ thể đã làm vỡ động mạch, may mà cấp cứu kịp nếu không thì khó mà biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Vị bác sĩ trung tuổi sau khi kiểm tra thân thể của Trần Thiên Bảo một chút rồi mới ra khỏi phòng, trên nét mặt của ông ta không dấu được sự kinh ngạc đến tột độ.
Bệnh nhân này lúc đưa vào bệnh viện là ở trong tình trạng nguy cấp, vậy mà giờ đây mọi thông số đều báo hiệu ở mức khoẻ mạnh. Thậm chí miệng vết thương đã bắt đầu có dấu hiệu khép miệng.
Nhớ lại thời điểm trong phòng phẫu thuật, lúc đó để lấy viên đạn trong cơ thể hắn ra ông đã phải mổ rộng miệng vết thương, vậy mà một điều đáng kinh ngạc đã xảy ra ngay trước mắt.
Rõ ràng ban đầu ông rạch một đường dài 7 centimet, thế nhưng sau khi lấy được viên đạn ra chuẩn bị khâu lại thì miệng vết thương chỉ còn dài hơn 5 centimet một chút.
Ông là bác sĩ trưởng của khoa ngoại, trong suốt ba mươi năm làm việc số lần đứng trong phòng phẫu thuật không dưới một ngàn, vì vậy không thể có chuyện nhầm lẫn được.
Đây là lần đầu tiên ông thấy có một người lành vết thương với tốc độ chóng mặt đến như vậy, chuyện này đúng là quá mức kinh ngạc. Người bác sĩ đứng trước cửa phòng bệnh chờ một lúc thì thấy người đàn ông mặc cảnh phục tự xưng là bố của bệnh nhân bước ra, hai người nhìn nhau gật đầu một cái rồi bác sĩ bắt đầu nói cho đối phương biết những gì mình đã chứng kiến.
Lúc Trần Thiên Bảo mở mắt cũng là lúc Trần Thanh Hải vừa bước ra ngoài, trong phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại vài người. Đúng lúc này có hai người cảnh sát cùng nhau bước vào, trong đó có một người mà hắn nhận ra.
Chính là nữ cảnh sát Linh Chi đã đi theo hắn lúc truy đuổi Ông Kẹ, có lẽ họ đến đây để thu thập thông tin phục vụ công tác điều tra.
Hai người công an đó hỏi Như Ý vài câu đại loại như có quen biết hung thủ hay không, đã từng thấy mặt đối phương bao giờ chưa, có thù oán gì với tên đó không?
Tất nhiên tất cả mọi chuyện chẳng hề liên quan đến Như Ý và Nhật Mai nên hai người bọn họ chẳng biết gì cả. Ông Kẹ bắt hai người chỉ vì uy hiếp mình thả em trai của hắn ta ra. Còn việc Ông Kẹ là anh trai của tên Thái đã bị cảnh sát Hà Nội bắt chỉ có một mình Trần Thiên Bảo biết.
Tối hôm trước dù hắn cùng Ông Kẹ nói đến chuyện này nhưng hầu hết bằng tiếng Thái Lan nên hai cô gái kia chẳng hiểu gì cả vì thế cũng chẳng biết phải khai gì.
Linh Chi quay sang nhìn về phía Trần Thiên Bảo thì thấy tên này đang nhìn mình, nàng cứ tưởng rằng đối phương đã sớm tỉnh lại liền hỏi:
– Cậu có thông tin gì muốn báo không?
Ánh mắt của nàng hiện lên sự sắc sảo như muốn nói tôi biết chắc chắn cậu có liên quan đến việc này, liệu mà khai cho đầy đủ không thì biết tay tôi.
Nghe thấy nữ cảnh sát hỏi một câu mọi người mới nhìn về phía Trần Thiên Bảo, thấy hắn đã tỉnh ai nấy đều nhốn nháo lên gọi bác sĩ.
Bác sĩ lại một lần nữa chạy vào kiểm tra, thấy mọi thứ đều ổn mọi người mới yên lặng trở lại.
Linh Chi lúc này vẫn nhìn hắn với ánh mắt như thể muốn thấy rõ cả suy nghĩ của đối phương. Trần Thiên Bảo lắc đầu cười khổ đáp lại:
– Tôi không biết gì cả!
Linh Chi lập tức khẽ “Hừ..” lên một tiếng rồi bĩu môi, nàng biết rõ tên này đang lươn lẹo nhưng nể tình đối phương đã cứu mình một mạng, đồng thời còn muốn tìm hiểu xem hắn có liên quan gì đến người mà nàng hâm mộ hay không?
Hơn nữa cũng phải nói đến sự việc trước đó vì nàng đã dấu hai khẩu Song Sát đi nên mọi người cứ thế cho rằng nàng đã hạ gục một tên khủng bố, dù tên cầm đầu chưa bị bắt nhưng nàng lại bất chấp nguy hiểm cứu sống một mạng người. Vì thế nàng đã được thăng hàm vượt cấp từ Trung Uý lên thẳng Đại Uý.
Một nữ cảnh sát tuổi đời chỉ mới hai lăm đã đạt đến cấp bậc Đại Uý là việc từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ. Nàng chính là nữ cảnh sát đầu tiên được phong hàm Đại Uý trước ba mươi tuổi.
Thế nhưng mọi người nào có biết trong vụ án đó người được cứu không phải chàng trai trẻ mà chính là cô, người bắn hạ tên khủng bố cũng chẳng phải cô luôn. Có thể nói trong vụ án đó cô chẳng khác nào bù nhìn nhưng lại hưởng hết công lao. Việc này không khỏi khiến cho mỹ nữ cảnh sát thấy áy náy tột độ.
Vì thế nên biết hắn đang lươn lẹo cô cũng không thẳng thắn vạch trần.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.