Thời gian gần đây chỉ trong vòng 1 tuần ngắn ngủi mà Phạm Quang Vinh lại liên tục gặp mặt Trần Thiên Bảo, từ đó ông cũng nhận ra sự thay đổi đáng kinh ngạc của hắn. Với một doanh nhân giàu có nhất Việt Nam như ông thì khả năng đánh giá một người là cực kỳ quan trọng, điều đó có thể giúp ông biết được có nên trọng dụng một người nhân viên hay không.
Trần Thiên Bảo chỉ là thay đổi những thứ nhỏ nhặt như cách đi lại cho đến ánh mắt hay biểu cảm, mặc dù những năm gần đây không được tiếp xúc nhiều với Trần Thiên Bảo, nhưng cách mà Trần Thiên Bảo bước đi hay là cái ánh mắt kiên định, cho đến biểu cảm tự tin vào bản thân của hắn hoàn toàn không giống với một người nhút nhát.
Phạm Quang Vinh để có được như ngày hôm nay ông đã phải trải qua rất nhiều gian nan, vậy nên khả năng quan sát và đánh giá người khác của ông rất tốt.
Nghe được Trần Thiên Bảo nói rằng đi điều tra ban đầu ông Phạm Quang Vinh có chút bất ngờ sau khi suy nghĩ lại về những thay đổi nhỏ nhặt của hắn. Có lẽ ông phải hẹn người bạn thân Trần Thanh Hải đồng thời cũng là bố Trần Thiên Bảo đi nhậu một bữa nhân tiện bàn luận về sự thay đổi bất ngờ đến mức khó hiểu của Trần Thiên Bảo.
Ánh mắt của Phạm Quang Vinh ban đầu là có chút kinh ngạc rồi chuyển sang nghi ngờ nhưng nó chỉ loé lên rồi ngay lập tức biến mất. Không chờ cho ông Phạm Quang Vinh tiếp tục nói gì Trần Thiên Bảo nhanh chóng chào một tiếng rồi ra về.
Mặc dù sự thay đổi qua ánh mắt của Phạm Quang Vinh rất nhanh chóng bị ông ấy che dấu, nhưng với sự nhạy bén đã được tôi luyện đến mức độ không thể đong đếm của Trần Thiên Bảo làm sao hắn có thể bỏ qua được. Đó cũng là mục đích tại sao hắn nhanh chóng ra về. Tất cả sự thay đổi của bản thân hắn có lẽ không chỉ khiến cho một mình ông Phạm Quang Vinh nghi ngờ mà rất có thể còn người khác nữa, bất quá những điều này Trần Thiên Bảo không thể làm gì khác được, tính cách của hắn và Trần Thiên Bảo trước kia quả thực khác nhau đến 1 trời 1 vực. Với vị thế mà hắn đã từng nỗ lực đạt được mà đột nhiên bảo hắn tỏ ra nhút nhát, không những thế còn phải tránh né những người xung quanh thì quả thực hắn không thể nào làm được. Sự việc đến nước này nếu có người hỏi hắn chỉ có thể mượn cớ là trước kia tự nhốt mình trong phòng là để học hỏi kiến thức, đến bây giờ kiến thức tích luỹ được rất nhiều, mà học thì phải đi đôi với hành thì mới có thể tiến bộ nên hắn không muốn nhốt mình trong phòng nữa.
Thời điểm Trần Thiên Bảo về đến nhà là hơn bảy giờ tối, một mâm cơm thịnh soạn đã được Phan Như Ý chuẩn bị. Chào Phan Như Ý một câu rồi Trần Thiên Bảo lên phòng chuẩn bị tắm thêm một lần nữa rồi mới ăn cơm. Sau khi Trần Thiên Bảo ra khỏi phòng tắm liền nghe thấy tiếng Trần Thanh Hải đang nói chuyện cùng Phan Như Ý trong phòng ăn. Nhìn thấy hắn đi xuống ông hỏi:
– Việc điều tra của con thế nào rồi?
Có thể Trần Thanh Hải biết được việc hắn đang đi điều tra là vì Phan Như Ý vừa mới kể cho ông nghe. Ngồi vào bàn ăn, tự mình múc một bát cơm rồi Trần Thiên Bảo mới trả lời:
– Hiện tại con không tìm được manh mối gì cả, tất cả chỉ dừng lại ở việc Lý Nhật Hà cùng Lê Trúc Anh đã gặp một người đàn ông mà cô ấy đặt cho một ký tự lá cờ Việt Nam.
– Không có manh mối về thời gian hay địa điểm à?
Trần Thiên Bảo lắc đầu nói:
– Trong tin nhắn trên mạng xã hội chỉ có thông tin đó. Những manh mối như thời gian hay địa điểm có lẽ bọn họ liên lạc qua điện thoại di động.
Lúc này Phan Như Ý lên tiếng xen vào cuộc nói chuyện:
– Ngày trước còn đi học ai ai cũng biết hai người bọn ghét nhau lắm mà tại sao bây giờ đột nhiên lại liên lạc với nhau nhỉ? Đã vậy còn hẹn gặp nhau nữa, mà Lý Nhật Hà cũng không hề nhắc đến việc này mỗi khi nói chuyện với mẹ.
Nghe đến đây Trần Thiên Bảo nhanh chóng hỏi:
– Mẹ có biết tại sao họ lại ghét nhau không?
Phan Như Ý trầm ngâm suy nghĩ một hồi mới trả lời:
– Thực ra thì hình như chỉ có Lê Trúc Anh là ghét Lý Nhật Hà thôi hay sao ấy, còn lý do thì mẹ cũng không biết, lúc học năm nhất cũng không có tình trạng đó nhưng sang đến năm thứ 2 không hiểu vì lý do gì thì họ bắt đầu ghét nhau.
Những thứ này có lẽ cũng chẳng nói lên điều gì. Chuyện đó đã xảy ra cách đây 7-8 năm rồi. Suy nghĩ một chút rồi Trần Thiên Bảo tiếp tục hỏi;
– Mẹ có biết cô Lý Nhật Hà quen người đàn ông nào tên Việt Nam không?
Phan Như Ý hơi lắc đầu ý muốn nói không biết. Trần Thiên Bảo thở dài rồi hỏi:
– Tại sao cô ấy lại lấy lá cờ Việt Nam để đặt cho một người đàn ông không rõ danh tính nhỉ?
– Từ xưa đến giờ Lý Nhật Hà vẫn thường dùng mấy cái ký tự để đặt cho người khác mà, ngày xưa trong vở viết cô ấy cũng thường vẽ ký tự vào đó.
Sau khi Phan Như Ý giải thích về thói quen đặt ký tự cho người khác của Lý Nhật Hà thì cả ba người yên lặng ăn cơm. Tuy nhiên sự yên lặng không được duy trì lâu vì đột nhiên Trần Thanh Hải lên tiếng:
– Đúng rồi! Hình như thời gian gần đây cũng có 2 vụ mất tích khác nữa, nhưng được giao cho công an Quận điều tra nên bố cũng không biết rõ lắm. Có gì ngày mai bố sẽ hỏi thử xem sao!
– Người mất tích là gái hay trai ạ?
– Nếu bố không nhầm thì đều là phụ nữ! Chi tiết như thế nào ngày mai bố hỏi mới biết rõ được!
Những chi tiết đơn giản như giới tính, độ tuổi hay địa chỉ của những người mất tích rất quan trọng, từ đó có thể đoán xem liệu những người đó có liên quan đến nhau, hay là có quen biết đối tượng khả nghi không, bởi vì từ thông tin mà Trần Thanh Hải mang lại là có hai người phụ nữ khác cũng được trình báo đã mất tích, rất có khả năng đây là một vụ bắt cóc hàng loạt. Nếu quả thực đây là một vụ bắt cóc hàng loạt thì công an sẽ phải nhanh chóng điều tra làm rõ để tránh gây hoang mang cho người dân, từ đó Trần Thiên Bảo sẽ không phải tốn nhiều công sức nữa.
Tuy nhiên Trần Thiên Bảo không phải là người thích dựa dẫm, vậy nên hắn sẽ tiếp tục việc điều tra của mình. Trước kia là do thế lực trong tay hắn quá cường đại nên hắn không phải tự mình làm việc nhỏ nhặt, còn bây giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng. Mặc dù có bố là đại tá công an nhưng Trần Thiên Bảo cũng chẳng thể nhờ vả ông ấy được. Thứ nhất là việc tiếp xúc Trần Thanh Hải sẽ có khả năng khiến ông nghi ngờ thân phận của hắn thông qua sự thay đổi kinh ngạc, thứ hai là hắn không muốn để cho Trần Thanh Hải phải bận rộn quá mức. Công việc của ông vốn dĩ đã rất bề bộn rồi, Trần Thiên Bảo đã sống lại dưới danh nghĩa là con của Trần Thanh Hải thì hắn cũng sẽ suy nghĩ cho bố mẹ mình một chút, hắn sẽ cố gắng trở thành một đứa con giống như hắn đã từng để cho bố mẹ ở kiếp trước của mình cảm thấy tự hào.
Sau khi giúp Phan Như Ý dọn dẹp Trần Thiên Bảo mới quay về phòng ngủ, hắn nhanh chóng bật máy tính lên chuẩn bị cho công việc mà thời gian gần đây hắn vẫn thường làm.
Mất một khoảng thời gian để tạo ra lớp ngụy trang trên mạng Trần Thiên Bảo tiếp tục ngồi tìm lỗ hổng trên hệ thống bảo mật của Bộ Công An. Lần này có vẻ như lớp bảo mật đã được tu sửa rất kỹ càng, phải đến lúc 2 giờ sáng Trần Thiên Bảo mới tìm được một lỗi nhỏ để có thể xâm nhập vào hệ thống mạng của Bộ Công An.
Trước tiên hắn tìm kiếm thông tin về một người đàn ông có tên Việt Nam, hy vọng là trong thành phố Hà Nội chỉ có ít người mang cái tên này. Không mất quá nhiều thời gian, Trần Thiên Bảo nhìn vào danh sách người tên Việt Nam trên màn hình máy tính mà thấy ngán ngẩm. Danh sách những người có tên Việt Nam dài đến mức hắn kéo vài phút vẫn chưa đến người đứng cuối cùng, cũng đúng thôi với hơn 8 triệu người đang sinh sống và làm việc tại Hà Nội thì danh sách người có tên như vậy lên đến hàng chục thậm chí hàng hàng trăm ngàn người là điều hết sức bình thường.
Có lẽ tìm kiếm thông tin về hai cô gái mất tích thời gian gần đây còn mang lại nhiều tin tức có giá trị hơn là ngồi nhìn danh sách những người đàn ông có tên Việt Nam dài như sông Hồng này.
Bỏ qua cái danh sách đó sang một bên Trần Thiên Bảo bắt đầu tìm kiếm báo cáo về vụ án mất tích gần đây, quả thực đúng là đã có hai người phụ nữ khác mất tích trước Lý Nhật Hà.
Người đầu tiên mất tích có tên Phương Anh, 27 tuổi cô ta không liên lạc cho gia đình từ hơn 3 tuần trước, sau một tuần thấy con không về, bố mẹ Phương Anh liền đến công an quận nơi họ đang sinh sống để trình báo sự việc.
Người thứ hai là một cô gái tên Quỳnh Thu, 19 tuổi hiện tại vừa mới sang năm thứ hai đại học. Cô ta mất tích cách đây 2 tuần. Như vậy có thể thấy việc Lý Nhật Hà mất tích có khả năng rất cao liên quan là cùng một hung thủ đã gây ra với Phương Anh và Quỳnh Thu. Nhìn vào thời gian bọn họ mất tích có thể thấy người sau cách người trước là một tuần. Nhưng còn một điều khác nữa là Lê Trúc Anh cũng đồng thời không liên lạc về với gia đình giống như Lý Nhật Hà.
Trần Thiên Bảo đang phân vân không biết Lê Trúc Anh mất tích ở phương diện nào, liệu cô ta ở phe đồng phạm hay là nạn nhân?
Có lẽ hắn phải tìm đến gia đình nạn nhân Phương Anh và Quỳnh Thu xem có thể thấy tìm thấy manh mối gì hay không. Khác với Lê Trúc Anh nếu Trần Thiên Bảo tìm đến gia đình bọn họ có thể lấy danh nghĩa điều tra để hỏi được nhiều thông tin hơn. Từ thái độ của bố mẹ Lê Trúc Anh Trần Thiên Bảo có thể đoán được họ sẽ không cung cấp nhiều thông tin, có có thể là vì bọn họ thấy Phạm Nhật Mai mặc đồ học sinh nên mới đề phòng như vậy.
“Ting..Ting….”
Một cửa sổ trò chuyện hiện ra trên màn hình máy tình của Trần Thiên Bảo. Hắn chưa cần đọc nội dung tin nhắn cũng đã biết đối phương là ai. Người này sẽ luôn luôn xuất hiện mỗi khi hắn xâm nhập vào hệ thống mạng của chính phủ.
– Tại sao ngươi vẫn xâm nhập vào được?
Đọc nội dung tin nhắn của đối phương rồi Trần Thiên Bảo trả lời:
– Cái này phải trách hệ thống bảo mật của cô quá kém cỏi thôi?
– Ngươi nói gì? 🤬🤬- phía bên kia đối phương ngay lập tức trả lời, ở cuối đoạn tin nhắn còn kèm theo vài ký tự thể hiện sự tức giận.
– Cô có thể kéo lên và đọc lại, tôi viết bằng tiếng việt rất rõ ràng mà!
– Cứ chờ đi, sẽ có ngày bổn cô nương tóm được nhà ngươi!
– Mà cô không có việc gì làm hay sao suốt ngày canh tôi vậy?
– Nhà ngươi có biết hành động của mình là đang vi phạm pháp luật không?
Quả thực là hành động của hắn đúng là đang vi phạm pháp luật, nhưng cô gái này giống như canh gác 24/24 bất kể ngày đêm chỉ để chờ hắn vào là cô ta sẽ tìm cách điều tra hắn vậy. Thế nhưng sau bao nhiêu lần Trần Thiên Bảo xâm nhập, ngoài tìm cách nâng cấp hệ thống bảo mật nhưng vẫn bị Trần Thiên Bảo tìm ra lỗ hổng thì cô ta chẳng điều tra được gì.
– Bổn cô nương đây sắp điều tra được ngươi là ai rồi! – Đột nhiên dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình máy tính của Trần Thiên Bảo khiến hắn hơi có chút chú ý.
Trần Thiên Bảo có thể chắc chắn mình không để lộ một chút thông tin nào làm sao cô ta có thể điều tra được. Mất vài giây suy nghĩ Trần Thiên Bảo đã đoán được đối phương hẳn là đang muốn rung cây dọa khỉ. Đáng tiếc Trần Thiên Bảo đã là một con cáo già thành tinh chứ không phải một chú khỉ ngây ngô làm sao có thể dễ dàng mắc lừa như vậy.
– Cô cứ tiếp tục ở đó mà điều tra đi!
Ngay sau đó Trần Thiên Bảo tắt máy tính đi rồi lên giường chuẩn bị ngủ.
……………
Ở một nơi nào đó của thành phố Hà Nội, nơi một căn phòng tối ôm chỉ có duy nhất một chút ánh sáng le lói phát ra từ màn hình máy tính, ngồi ngay trước đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp một tay chống cằm một tay cô cầm chuột máy tính. Cô thành thạo thao tác chuột lướt trên những thông tin trên màn hình, sau khi ngáp một cái thật dài, cô lẩm bẩm đọc những thông tin xuất hiện trên đó.
– Danh sách những người có tên Việt Nam?
Mất một lúc để đọc qua vài cái tên trên đó cô lại mở ra một cửa sổ thông tin khác, miệng cô lại tiếp tục đọc những thứ được ghi trên đó.
– Báo cáo vụ án hai cô gái bị mất tích, một người tên Phương Anh, một người tên Quỳnh Thu!
Đọc sơ qua bài báo cáo một chút cô tự hỏi một câu mà không có người nào trả lời:
– Hắn ta tìm mấy thông tin này làm gì nhỉ? Có khi nào hắn chính là người đã bắt cóc hai cô gái đó không? Chắc không phải đâu, một tên hacker tài giỏi như hắn mà lại đi bắt cóc làm gì!
Dứt lời cô hơi ngả lưng ra chiếc ghế vươn vai một cái rồi cười nói:
– Hehe…có lẽ hắn không biết mình đã cài thêm một số thứ, tất cả những thông tin mà hắn tìm kiếm từ bây giờ mình sẽ biết hết, sớm muộn bổn cô nương cũng biết được ngươi là ai!