Thời điểm Trần Thiên Bảo về nhà đã là hơn 9h tối nhưng Phan Như Ý vẫn ngồi xem tivi trong phòng khách, đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn chứng tỏ cô chưa hề ăn tối.
Hắn vừa bước vào nhà Phan Như Ý liền hỏi:
– Con ăn cơm chưa?
– Chưa ạ!
– Vậy đi rửa tay đi rồi ăn cơm!
Hắn nhanh chóng đi vào nhà tắm rửa tay sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn, Phan Như Ý đã xới cho hắn một bát cơm đặt trước mặt.
Sau khi hoàn thành bữa tối Trần Thiên Bảo giúp cô dọn dẹp rồi mới lên phòng. Hắn lấy điện thoại ra xem xét một chút rồi mang theo một bộ quần áo đi vào nhà tắm.
Khi trở ra từ nhà tắm Trần Thiên Bảo thấy trên màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi nhỡ cách đây không lâu, hắn với lấy chiếc điện thoại mở lên thì người gọi nhỡ trong điện thoại được đặt tên là “Vợ yêu”.
Hắn nhanh chóng nhấn gọi lại, chỉ mất vài giây Phạm Nhật Mai đã nhanh chóng nhấc máy:
– Anh à? Lúc tối anh với bố em nói chuyện gì vậy? Bố em không làm khó anh chứ?
Liên tục là những câu hỏi dồn dập ngay sau khi Phạm Nhật Mai nhấc máy. Trần Thiên Bảo từ tốn đáp lại, trong giọng nói của hắn còn mang theo vài phần giễu cợt:
– Bố em hỏi bao giờ anh đến rước em về làm vợ?
– Cái….cái gì? Bố em hỏi thế thật sao?
– Em muốn làm vợ anh đến vậy à? Chúng mình còn chưa học hết cấp ba đâu đó!
Phạm Nhật Mai biết mình nói hớ liền tỏ ra giận dỗi:
– Ai mà thèm làm vợ anh? Mặc kệ anh em đi ngủ!
Trần Thiên Bảo còn chưa kịp nói gì thì Phạm Nhật Mai đã tắt máy, cô nàng này tính cách đúng là có chút trẻ con, nhấc máy lên là liên tục nói một lèo, đến lúc thích lên là lại tắt máy không để cho hắn nói một lời chào hỏi.
Trần Thiên Bảo đặt điện thoại xuống bắt đầu suy nghĩ lại vụ án, hung thủ giết Nguyễn Văn Ba vẫn còn là một ẩn số chưa có lời giải.
Trần Thiên Bảo từ từ nhắm mắt lại, trong đầu hắn hình thành một không gian ảo, dần dần thế giới đó bắt đầu xuất hiện cảnh vật, trong thế giới này cảnh vật xung quanh vừa được hình thành chính là khung cảnh nhà vệ sinh nơi Siu Nhỏ Cú bị sát hại.
Hắn cho rằng có lẽ bản thân đã bỏ qua chi tiết nào đó quan trọng dẫn đến việc lạc mất hướng điều tra, vì vậy lúc này hắn bắt đầu xem xét lại mọi thứ từ những thời gian đầu tiên. Giống như một cuộn băng được tua đi tua lại, Thân ảnh Trần Thiên Bảo trong thế giới ảo đi qua đi lại xem xét tất cả mọi ngóc ngách trong hiện trường cả hai vụ án những vẫn không tìm được bất kỳ manh mối gì
Chẳng nhẽ manh mối không nằm trong khoảng thời gian mà Trần Thiên Bảo xem xét?
Nghĩ đến đây, khung cảnh trong đầu Trần Thiên Bảo giống như một cuộn băng tua ngược lại từ thời điểm hắn còn ngồi trong quan kem, cuộn băng bắt đầu được Trần Thiên Bảo cho chạy.
Trần Thiên Bảo trong thế giới ảo đi theo sau Nguyễn Văn Ba từ lúc hắn rời khỏi quán kem đi về phía nhà vệ sinh, tiếp tục là hình ảnh Trần Thiên Bảo cũng bước vào nhà vệ sinh sau đó khoảng 10 phút. Cuộn băng tiếp tục chạy đến khi Trần Thiên Bảo va chạm với hai người đàn ông thì dừng lại. Ảo ảnh của Trần Thiên Bảo ngồi xuống đọc những dòng chữ trên tập tài liệu của hai người đó văng ra.
Quả nhiên không có gì đáng ngờ, đoạn băng tiếp tục chạy thêm một đoạn thì Trần Thiên Bảo giật mình phát hiện, từ đầu đến cuối hắn đã quá tập trung vào Nguyễn Văn Ba mà quên đi một người, đó là người đàn ông đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai che kín cả khuôn mặt.
Ngay từ đầu khi Trần Thiên Bảo biết được tin Nguyễn Văn Ba đang nắm giữ thông tin về nơi lẩn trốn của Thiên Vũ nên đã dồn toàn bộ sự chú ý của hắn vào Nguyễn Văn Ba, bởi vì Trần Thiên Bảo muốn nhanh chóng tìm ra Thiên Vũ mà mọi sự chú ý đều dồn vào hắn ta mà quên đi hiện trường còn có sự xuất hiện của ba người khác.
Trần Thiên Bảo cho đoạn băng trong đầu chạy thật chậm đến cảnh người đàn ông che mặt đạp lên tờ tài liệu, ngay khi người đàn ông có cúi xuống nhặt tờ tài liệu lên cũng là lúc đoạn băng trong đầu Trần Thiên Bảo dừng lại.
Lúc này Trần Thiên Bảo lại phát hiện ra một chi tiết khác mà hắn đã bỏ qua, nhìn lại hình ảnh đã bị tạm dừng trong đầu, khi người đàn ông đó cúi xuống nhặt tờ tài liệu đã có một luồng ánh sáng phản chiếu vào mắt Trần Thiên Bảo làm hắn quay đi, đó cũng là lúc hắn nhìn thấy Nguyễn Văn Ba đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi Nguyễn Văn Ba đi ra khỏi nhà vệ sinh hắn ta nhìn thấy Trần Thiên Bảo thì trở nên vội vã. Ảo ảnh của Trần Thiên Bảo chậm rãi đi đến bên cạnh ảo ảnh của Nguyễn Văn Ba được tái hiện trong đầu, hắn nhìn theo góc độ của Nguyễn Văn Ba thì phát hiện ra một điều không phải Nguyễn Văn Ba vội vã bởi vì nhìn thấy Trần Thiên Bảo. Chính vì suy nghĩ này của Trần Thiên Bảo đã dẫn đến việc hắn liên tục mắc phải sai lầm trong khâu nhận định hung thủ giết Siu Nhỏ Cú.
Mục tiêu mà Nguyễn Văn Ba nhìn vào là người đàn ông vừa cúi xuống nhặt tập tài liệu đằng sau Trần Thiên Bảo, nói như vậy tức là Nguyễn Văn Ba đã phát hiện ra điều gì đó trong nhà vệ sinh, khi hắn ta thấy người đàn ông bịt mặt liền vội vã trốn đi, thực sự không phải hắn ta trốn công an mà là đang trốn người đàn ông này.
Trần Thiên Bảo nhìn vào ảo ảnh của người đàn ông bịt mặt thì thấy rằng, ánh sáng bị chiếu vào mắt hắn lúc đó là từ chiếc đồng hồ trên tay của hắn ta. Đó lại chính là chiếc đồng hồ đã được đeo vào xác của Nguyễn Văn Ba đồng thời đó cũng là chiếc đồng hồ của nạn nhân đầu tiên Siu Nhỏ Cú.
Vậy là đã rõ ràng, hung thủ giết Siu Nhỏ Cú này không phải Nguyễn Văn Ba có lẽ hắn chỉ vô tình chứng kiến điều gì đó mà bị giết người diệt khẩu.
Trần Thiên Bảo chỉ vì mong muốn nhanh chóng tìm ra Thiên Vũ nên đã bỏ qua những chi tiết dù là rất nhỏ, nhưng những chi tiết nhỏ ấy lại đều là mấu chốt cực kỳ quan trọng. Nếu ngay từ đầu hắn biết Nguyễn Văn Ba không phải hung thủ thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, có thể việc Nguyễn Văn Ba mất mạng sẽ không xảy ra.
“Ting…”
Đột nhiên điện thoại của Trần Thiên Bảo kêu lên một tiếng một dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình: “Mọi thứ đã sẵn sàng”
Trần Thiên Bảo nhếch môi cười một nụ cười nửa miệng, ánh mắt hắn cũng dần trở lên lạnh lùng hơn rất nhiều, trong miệng hắn thì thầm một câu mà chỉ có mình hắn nghe được:
– Đến lúc giăng lưới bắt con cá lớn rồi.
Từ trước cửa nhà Trần Thiên Bảo một bóng người đội mũ lưỡi trai bịt khẩu trang xuất hiện, bởi vì đèn đường đã được tắt đi chỉ còn lại vài cái phát ra những ánh sáng lay lắt nên không thể nhìn rõ hình dáng người này trông như thế nào, thậm chí cho dù đứng ở gần cũng khó có thể phát hiện được đó là nam hay nữ.
Bóng người này ngẩng lên nhìn vào cửa sổ nơi phòng ngủ của Trần Thiên Bảo rồi sau đó quay lưng bước đi, hắn cứ nhẹ đàng đi giống như một bóng ma mà không hề phát ra bất kỳ một âm thanh gì.
Khi đến giữa một ngã tư tăm tối hắn đứng lại một lúc rồi đột nhiên rẽ vào một lồi nhỏ chạy vào, được một lúc thì bóng người này dừng lại vì trước mặt hắn đã là một ngõ cụt.
– Cũng khá khen cho mày vì đã theo dõi tao 2 ngày rồi đấy nhỉ! Tại sao mày không ra đây đối mặt với tao và hành động như hai người đàn ông?
Bóng đen đó nói một câu rồi cứ như thế đứng yên lặng trong đêm tối. Thời gian trôi qua gần 30 phút nhưng vẫn không có gì thay đổi, xung quanh vẫn chỉ là một màn đêm dày đặc khó có thể nhìn rõ mọi thứ, nếu không nhờ ánh trăng lay lắt có thể sẽ chẳng nhìn được bất kỳ cái gì cả.
Bóng người đó yên vị thêm 5 phút nữa thì đằng sau một bờ tường có một chút động tĩnh vang lên, một người khác nữa chậm rãi xuất hiện từ sau bờ tường cách đó không xa.
Hai người cứ đứng bất động trong màn đêm mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào, đến tiếng thở cũng rất nhẹ nhàng không có động tĩnh.
Nếu có nghe được cũng chỉ là tiếng nhịp tim mơ hồ đập từng nhịp trong cơ thể.
– Không ngờ mày lại có thể phát hiện được tao đấy. Tao tính chờ thêm một thời gian nữa để tìm cơ hội ra tay trừ khử mày! Vậy mà mày lại tự dẫn xác đến!
Từ phía xa xa có một chiếc xe máy chạy ngang, đèn pha từ chiếc xe máy chiếu qua vị trí của hai người này rất nhanh rồi đi khuất, nhưng bấy nhiêu đó là quá đủ để hai người nhìn rõ đối phương.
Một trong số hai người đưa tay lên tháo khẩu trang trên mặt xuống, đó là người phía bên trong ngõ cụt chính là Trần Thiên Bảo, còn đối mặt với hắn là một người mà Trần Thiên Bảo đã đoán trước, hắn ta chính là kẻ xuất hiện trước nhà vệ sinh trong vụ án mạng tại Trung tâm thương mại.
Sau buổi tối Trần Thiên Bảo lẻn đến phòng trọ của Nguyễn Văn Ba hắn đã phát hiện có người liên tục theo dõi mình, vậy nên hắn luôn lựa chọn nơi đông người để đi tới.
Hắn biết rằng chỉ cần mình sơ suất đến chỗ vắng vẻ sẽ là cơ hội cho đối phương ra tay hành động, mặc dù có một lần hắn xuất hiện nơi tăm tối là rạp chiếu phim, nhưng khắp nơi trong rạp chiếu phim đều có máy quay an ninh nên hắn không quá lo lắng, thậm chí trong phòng chiếu phim cũng có máy quay an ninh liên tục hoạt động, đây là một điều mà không có nhiều người biết đến nhưng Trần Thiên Bảo lại biết rất rõ ràng.
Cho đến buổi tối ngày hôm qua khi đứng trước cửa nhà đối phương có vẻ như muốn hành động nhưng Trần Thiên Bảo đột ngột quay lại quan sát làm cho kẻ này có chút chần chừ.
Từ thời điểm đó Trần Thiên Bảo bắt đầu dấy lên một sự nghi ngờ, hắn suy nghĩ một chút liền nhớ ra có một người đàn ông bịt mặt khả nghi xuất hiện tại hiện trường vụ án của Siu Nhỏ Cú, kết hợp với những dữ kiện đã có Trần Thiên Bảo ngay lập tức đoán được.
Người giết Siu Nhỏ Cú không phải là Nguyễn Văn Ba mà rất có khả năng chính là người đàn ông đeo khẩu trang che kín mặt, và hắn ta đang đứng trước mặt Trần Thiên Bảo ngay lúc này.
– Tao đang rất thắc mắc tại sao mày phải theo dõi tao đấy! – Trần Thiên Bảo lạnh lùng hỏi người đàn ông đeo khẩu trang trước mặt.
– Nếu không phải do mày thì tao đã có thể rảnh tay trở về nhà được rồi!
Chỉ cần hắn ta nói bao nhiêu đó Trần Thiên Bảo cũng đã hiểu ra được ẩn ý của đối phương. Có lẽ sau khi giết Nguyễn Văn Ba hắn sẽ quay về nhà, cảnh sát sẽ xác định rằng Nguyễn Văn Ba chính là hung thủ gây ra cái chết của Siu Nhỏ Cú rồi sau đó tự sát.
– Tại sao mày phải giết Nguyễn Văn Ba?
Người đàn ông đeo khẩu trang suy nghĩ chốc lát rồi nói:
– Thằng đó tên là Nguyễn Văn Ba à? Nó đã thấy những thứ không đáng thấy nên bắt buộc phải chết! Ngay bây giờ tao cũng sẽ đưa mày đi cùng để nó bớt cô đơn!
Trần Thiên Bảo nở một nụ cười nửa miệng hỏi lại:
– Vậy trước khi chết tao cũng cần phải biết lý do là gì chứ?
– Mày là người đã nhìn thấy tao có mặt tại nơi Siu Nhỏ Cú chết, đồng thời cũng vì mày mà cảnh sát bắt đầu điều tra hung thủ giết Nguyễn Văn Ba. Không sớm thì muộn bọn chúng cũng sẽ tìm đến tao, vậy nên mày bắt buộc phải chết.
Trần Thiên Bảo còn muốn hỏi thêm xem liệu tên trước mặt có liên quan gì đến Thiên Vũ hay không thì hắn ta lại không để cho Trần Thiên Bảo có cơ hội mở miệng.
Chỉ thấy đối phương hơi động thân một chút đã mang theo tốc độ rất đáng kinh ngạc chạy về phía Trần Thiên Bảo, trên tay của hắn xuất hiện một con dao mà dưới ánh trăng có thể thấy lưỡi dao lóe lên một tia sáng.
Trần Thiên Bảo hơi lùi lại một chút tìm cách đối đầu, từ hai hiện trường vụ án có thể thấy rằng đối thủ là một người sử dụng dao và có biện pháp giết người rất thuần thục, nếu Trần Thiên Bảo sơ ý một chút thôi có thể sẽ bị thương, xui xẻo hơn là có khả năng mất mạng.
Đối phương cầm con dao trong tay nhắm thẳng vào lồng ngực bên trái Trần Thiên Bảo đâm xuống, hắn ta muốn nhanh chóng kết thúc tính mạng Trần Thiên Bảo rồi rút lui tránh khi động đến những ngôi nhà xung quanh.
Từ sau lưng Trần Thiên Bảo rút ra một cây gậy dài khoảng 20cm, trước khi mũi dao kịp đâm vào lồng ngực hắn đã nhanh chân lùi lại sử dụng cây gậy trong tay chính xác đón lấy mũi dao của đối phương đang đâm tới.
Con dao ngay lập tức găm sâu vào đầu cây gậy trong tay Trần Thiên Bảo, từ cánh tay trái Trần Thiên Bảo truyền đến cảm giác nhói lên một hồi, đối thủ của hắn hôm nay quả nhiên không phải một kẻ tầm thường, hắn ta không chỉ có tốc độ nhanh nhẹn mà còn có sức mạnh rất lớn.
Bằng chứng là khi đỡ lấy đòn tấn công thì vết thương trên tay Trần Thiên Bảo ngay lập tức bị rách ra.
Người đàn ông bịt mặt cảm thấy có chút bất ngờ, hắn đã theo dõi Trần Thiên Bảo 2 ngày nên rất tự tin có thể kết liễu nạn nhân trong nháy mắt, nhưng không ngờ phản xạ của Trần Thiên Bảo lại kinh ngạc đến vậy, đồng thời trong đêm tối hắn có thể dùng một cây gậy nhỏ chính xác đón lấy mũi dao của hắn, người như vậy mà chỉ là một học sinh mới vào lớp 12 hay sao?
Thu lại sự kinh ngạc người đàn ông bịt mặt chuẩn bị tiếp tục tấn công thì đột nhiên….
“Cạch cạch cạch….”
– Buông vũ khí xuống giơ tay đầu hàng nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!
Từ những ngôi nhà cách đó không xa, rất nhiều cảnh sát mang theo súng ùa ra.
Người đàn ông bịt mặt giật mình định quay lưng chạy thoát nhưng không biết từ lúc nào sau lưng đã có 5 chiến sĩ công an giương những họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu hắn. Đến lúc này hắn mới nhận ra nơi hắn đứng là một ngõ cụt, lối thoát duy nhất thì đang có 5 người sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
Ngay từ đầu hắn cho rằng Trần Thiên Bảo chỉ là một học sinh trung học sẽ khó có thể phản kháng dưới lưỡi dao của hắn.
Nhưng cái lưới mà Trần Thiên Bảo giăng ra rồi dùng bản thân làm con mồi chính là chờ cho hắn nhảy vào.