Chương 5: Chia tài sản
Chiếc giường lớn mềm mại rất thoải mái. Đêm nay, Trương Đông không có giấc mơ nào, hắn ngủ như một người chết.
Mặc dù nơi này đơn giản, nhưng trang trí tốt, ít nhất là cách âm tốt, hai lớp rèm cửa dày, ngăn chặn sự quấy rối của mặt trời, căn phòng mờ, chỉ có đèn hành lang sáng, không khí mơ hồ, đúng là một môi trường ngủ hoàn toàn thoải mái.
Trương Đông không biết lúc đó là mấy giờ, hắn mơ thấy mình đang ôm ấp hai bên trái phải, vưu vật trong tay anh ta đang trần truồng. Mặc dù khuôn mặt mông lung không rõ, nhưng dáng người nóng bỏng còn hơn cả Leah Dizon (*) trước lồi sau lõm, thật muốn mạng người khác. Lúc này, nàng đang uốn éo lắc lư …
————
(*) google để thêm chi tiết
————
' Tiểu Yến Tử mặc quần áo hoa, đến đây vào mỗi mùa xuân. Tôi đã hỏi Yến Tử vì sao nàng đến, Yến Tử nói, đây là khúc cua thứ 18 của con đường núi, đây là chín con đường Hoàng Liên … '
Hai bài hát ông nói gà bà nói vịt đan xen, cảm giác mâu thuẫn. Nghe có vẻ khó hiểu và gây sốc. Lập tức làm phiền giấc mộng xuân của Trương Đông.
' Mẹ nó, ai vậy! '
Trương Đông nheo mắt, bối rối đặt tay lên chiếc điện thoại được sạc pin trên giường. Anh ta chán nản về lý do tại sao mình lại chọn một bài nhạc chuông độc đáo như vậy, có cảm giác rùng rợn nghe như tiếng ngỗng, và sự chết chóc quá mạnh mẽ. .
Điện thoại di động liên tục reo lên. Trương Đông khịt mũi cầm lấy điện thoại và nhìn nó. Khi hắn thấy rõ, hắn cầm nó lên và thở dài giận dữ: ai?
' Đông tử, em vẫn còn ngủ à? ' Giọng nam trên điện thoại khàn khàn nặng nề, rất đều đặn và cảm thấy đặc biệt từ tính.
' Anh! Anh không chết à? '
Trương Đông đột nhiên có tinh thần, anh ngồi dậy khỏi giường và hét lên: ' anh làm cái quỷ gì thế! Khi ông già gắp đi em liên tục gọi điện thì nó không hoạt động. Em không thể tìm ai giúp đỡ. Em gần như muốn gọi cảnh sát để tìm anh. Xem có phải anh đã chết mà thậm chí không thể tìm thấy xác! '
' Anh có một nhiệm vụ, anh không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài. '
Giọng nói của Trương Dũng hơi nghẹn ngào. Sau một hồi, giọng nói run rẩy và hỏi: Lễ tang ông già đã được cậu xử lý tốt rồi hả?
' Chết tiệt! Còn hỏi những điều nhảm nhí này sao? Ông già đã yên nghỉ rồi. '
Trương Đông hút thuốc lá, không khỏi giận dữ thở dài: ' Mẹ ơi, giá của ngôi mộ quá đắt, giá nhà cũng không cao như vậy. Ông già nằm viện quá lâu, chịu đủ khổ, bỏ đi, ít chịu khổ. Mà đám người bệnh viện cũng quá đáng, một chiếc giường bệnh còn đắt hơn một khách sạn. Mấy tên khốn này không sợ bị báo ứng.
Trương Dũng thở dài rất khó khăn. Sau một hồi im lặng, anh thì thầm: ' Chà, ông già bệnh hoạn đã tiêu hết tiền tiết kiệm của câu đi? Đợi anh, anh sẽ bảo chị dâu gửi cho cậu một số tiền. Cậu đã tiêu mất bao nhiêu? Anh sẽ là người đầu tiên đối tốt với cậu khi anh là ông chủ. '
' cái rắm! Đã bị giày vò thành nghèo nát mùng tơi. '
Trương Đông nói với một số phiền toái: ' Ông già có chút mơ hồ khi nhập viện. Ông đã giấu hết giấy tờ đất đi, vì vậy ngay cả khi em muốn vay tiền cũng không được vì không phải chủ sở hữu. Em đã bán ra sòng bạc và rút tiền mặt ra khỏi thẻ tín dụng mới được hơn 10 vạn để đến bệnh viện và vay hơn 10 vạn nữa từ bạn bè của em để làm lễ tang. Nếu còn không trả khoản nợ này, chắc em phải đi nhảy lầu mất. '
' Thật là khó cho cậu. ' Trương Dũng thở dài.
' Phải, những giấy tờ đất đai đã được tìm thấy, ông già đã để nó trong tủ. '
Trương Đông do dự một lúc, nói: ' Anh ơi, anh vẫn phải bỏ thời gian để quay lại Quảng Châu. Khi ông già rời đi, ông không nói những ngôi nhà này sẽ xử lý thế nào. Khi anh đến, chúng ta hãy thảo luận về nó. '
' đã có giấy chứng tử rồi? '
Trương Dũng thở dài một hơi và nói: ' Khi ông già ở nhà, cậu đã chăm sóc ông. Khi ông ấy rời đi, anh là con trai lớn lại không thể giúp gì, làm sao còn dám nghĩ về tài sản của gia đình chứ? Được rồi, cậu cứ viết thỏa thuận và gửi cho anh. Anh muốn tòa nhà của anh là được rồi, còn tất cả các tài sản khác chuyển sang tên của cậu. '
Trương Đông biết rằng Trương Dũng đã kiếm được rất nhiều trong những năm gần đây, không biết đã có bao nhiêu tiền riêng tư. Tài sản gia đình này không thể thu hút sự tham lam của anh ấy. Và Trương Dũng cũng rất có quyền uy trong nhà, vợ anh không thể vượt quyền. Bất kể thế nào, Trương Dũng cũng là một người có tình nghĩa.
' Chà, em không ngầu được như nhân viên công chức các anh. Em rất vất vả kiếm tiền cho cuộc sống tạm bợ này. ' Trương Đông cũng không khách khí nữa, Trương Dũng đã hào phóng như vậy, hắn cũng đồng ý.
' Ừ. '
Trương Dũng thở dài, nói: ' cậu cũng trưởng thành rồi, cậu nên tìm một người phụ nữ để sống tốt, cả ngày làm những chuyện đó cũng kiếm được bao tiền đâu. Dù sao, cậu cũng không có nhiều người thân ở Quảng Châu, hay là cậu đến vùng Đông Bắc đi, anh mua một cửa hàng cho cậu làm kinh doanh nhỏ.
Rốt cuộc, người anh trai này thật giống như một người cha. Mặc dù bọn họ không phải cùng một người mẹ, Trương Đông lắng nghe tiếng thở dài của Trương Dũng. Mũi lúc này hơi chua, nhưng anh vẫn mỉm cười và nói: ' Quên đi, em sẽ không làm phiền cuộc sống của anh. Bây giờ, em vẫn nợ một khoản, nếu anh không gửi tiền cho em, anh chỉ có thể vào tù để bảo vệ em. '
' em đã đến thị trấn rồi? '
Trương Dũng dừng lại một lúc và có vẻ hơi ngạc nhiên.
' Ừ. '
Lúc này trái tim của Trương Đông hơi nặng nề, hắn biết rằng Trương Dũng cũng có suy nghĩ giống mình, nhưng mẹ hắn không biết ở nơi nào của vùng tây bắc, thậm chí hắn không có một chút manh mối nào.
' đi giải sầu một chút cũng tốt. ' Trương Dũng thở dài
' em biết. ' Trương Đông trịnh trọng gật đầu.
Trong ấn tượng của Trương Đông, liệu Trương Dũng có bình tĩnh và nói chuyện như vậy không? Đây cũng là một vấn đề khó. Mặc dù lần này, khi ông già nằm xuống lại không thể nhìn thấy anh. Trương Đông đã bực mình một lúc, nhưng sau tất cả, hai người vẫn là anh em. Trương Đông biết rằng Trương Dũng đặc biệt quan tâm đến gia đình. Có lẽ anh ấy sẽ hối hận cả đời, vì vậy Trương Đông không muốn kích thích anh ấy nữa.
' Chà, anh phải quay trở lại đơn vị rồi, có chuyện gì sẽ nói sau. ' Sau đó, Trương Dũng cúp máy.
Trương Đông không thể không chửi thề, nghĩ: vẫn là cái phong cách đó. Trong những năm gần đây, anh ấy không thay đổi chút nào, kể cả những chuyện nhỏ thế này!
Khi Trương Đông đang chửi thầm, điện thoại di động hắn bỗng nhận được một tin nhắn.
Xin chào, tài khoản tiết kiệm của bạn đã được tài khoản tiết kiệm số XXXX chuyển khoản 400.000 nhân dân tệ!
40 vạn?
Trương Đông hơi sững sờ, suy nghĩ: Anh trai của mình đã làm gì trong vài năm qua? Người ta nói rằng lợi nhuận bán bột trắng bây giờ không phải là quá cao, anh ta sẽ không đi đào mộ để lấy đồ cổ bán chứ, phải không?
Trương Đông nhìn thời gian, đã hơn mười giờ, bữa sáng đã kết thúc, nhưng bữa trưa vẫn còn sớm.