Thể Tôn – Chương 926: Gặp nhau – Botruyen

Thể Tôn - Chương 926: Gặp nhau

Lôi Mặc hết sức lo lắng, lửa giận trong lòng bốc lên ngút trời nhưng y cố gắng nén lại. Cơ mặt y khẽ giật giật, y nhìn lão giả này chằm chằm. Một lúc lâu sau, Lôi Mặc cười lạnh, nói:

-Sư tổ ta há lại là người ngươi nói chết là chết hay sao?

Lời Lôi Mặc nói khiến các tu luyện giả đang rục rịch định ra tay cùng sửng sốt. Không kẻ nào dám dẫn đầu, người mà bọn họ sợ hãi không phải là Lôi Mặc, mà là người đứng phía sau y. Chính vì người đó, những người ở đây dù bị mê hoặc bởi Thiên Diệu châu, dù không muốn bỏ cuộc, nhưng cũng không kẻ nào dám tùy tiện động thủ.

-Thật vậy sao? Vậy để lão phu dẫn đầu động thủ. Nếu các vị đạo hữu muốn có Thiên Diệu châu thì đều có thể ra tay. Nếu đã không muốn, lão phu sẽ độc chiếm viên châu này.

Lão giả lạnh lùng liếc mắt nhìn Lôi Mặc, bước tới trước một bước. Thanh thần kiếm trong tay lão phát ra ánh sáng rực rỡ, nhanh như chớp lao đến tấn công Lôi Mặc. Câu nói cuối cùng của lão giả này đã khiến gần như tất cả các tu luyện giả ở đây đều động tâm. Đã có người ra tay trước, vậy thì bọn họ chỉ cần đục nước béo cò là được, sao có thể để lão giả này độc chiếm Thiên Diệu châu đây?

Chỉ trong khoảng thời gian chưa đến trăm khắc, tất cả mọi người cùng tấn công Lôi Mặc, dường như muốn bao vây, giết chết y thực vậy.

Lôi Mặc nhăn mặt lại, nguy hiểm chết người bao phủ toàn thân y. Dường như cảm nhận được sự uy hiếp, viên Thiên Diệu châu trên trán y chợt phát ra luồng ánh sáng đen sì, tạo thành một quầng sáng màu đen mạnh mẽ bao phủ lấy y.

-Ầm ầm ầm.

Từng tiếng va chạm liên tục vang lên không dứt, gần một trăm thanh thần khí cùng tấn công lên quầng sáng này nhưng không hề ảnh hưởng được đến Lôi Mặc, dường như những đòn tấn công này đều không thể phá nổi quầng sáng màu đen của viên châu. Viên châu này là vật của Thiên Diệu lão tổ, đã ở bên lão chẳng biết bao nhiêu năm. Thiên Diệu châu sớm đã được lão luyện chế thành thần khí thiên giai, năng lực bảo vệ của nó cực kỳ cường đại. Chính vì như vậy, Lôi Mặc vẫn hết sức lo lắng bởi viên châu này có thể duy trì được bao lâu, y hiểu rất rõ. Y nghiêm mặt, nhanh chóng thôi thúc cương khí trong cơ thể, điên cuồng chạy về phía trước. Tốc độ cực hạn của y biến bản thân y cũng thành một quầng sáng màu đen sì.

Nhưng những tu luyện giả này làm sao có thể để Lôi Mặc trốn thoát được? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cả trăm tu luyện giả cùng đuổi theo y. Đủ loại thần khí cũng liên tục tấn công Lôi Mặc, tuy rằng đại đa số đều không có tác dụng gì nhưng vẫn có không ít thanh thần khí tấn công lên người y. Ánh sáng viên Thiên Diệu châu phát ra đã không còn có thể duy trì được bao lâu nữa.

-Ầm!

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên trên quầng sáng, đẩy lui quầng sáng này đi. Lôi Mạc bị đẩy lui lại. Y không phải Lôi Hư, không có được hư hỏa khác thường như của Lôi Hư. Lôi Mặc chỉ nhờ vào tư chất siêu quần của một con người bình thường, chí ít, bản thân y vẫn luôn cho là như vậy.

Cảm nhận được quầng sáng bảo vệ do Thiên Diệu châu phát ra bị nghiền nát, Lôi Mặc hốt hoảng, nguy cơ chết chóc nháy mắt đã bao phủ lấy y. Lôi Mặc nhất thời sững người đứng trên không.

-A!!

Lôi Mặc chợt gào lên một tiếng hết sức thê lưng. Trên lưng y tự bao giờ đã bị cắm một thanh đoản đao đen sì, sát khí cuồn cuộn bốc lên từ thân đao, hóa thành một con mãnh thú như muốn nuốt lấy Lôi Mặc.

-A!!

Lôi Mặc ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng đầy thê lương. Theo tiếng kêu thảm thiết của y, luồng sát khí vốn đang tìm cách xâm nhập vào cơ thể y do thanh hắc đao phát ra bị đẩy lùi lại. Một luồng sóng âm mạnh mẽ từ cơ thể Lôi Mặc phát ra, dường như đến từ sâu trong linh hồn của y vậy. Luồng sóng âm này ẩn chứa sức mạnh phá vỡ cả thế giới vạn vật, những thanh thần khí đang ập tới quanh đó đều bị đánh bay đi.

Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó ở Thái Cổ giới, một người chợt sửng sốt, quay đầu nhìn về hướng Thiên Thánh tinh. Người này tức thì biến mất, chỉ còn giọng nói ngạc nhiên vẳng lại:

-Là…

Cùng lúc đó, mấy vị cường giả ở Thái Cổ giới đều cảm nhận được một luồng khí tức đang nhanh chóng lao đến Thiên Thánh tinh.

Toàn bộ các tu luyện giả ở Thiên Thánh tinh đều bị luồng sóng âm này chấn động. Những tu luyện giả bao vây quanh Lôi Mặc đều hết sức kinh hãi, cảm nhận luồng sóng âm phát ra từ cơ thể y.

-Trong cơ thể y còn có thứ thần khí mạnh hơn!!

Cơn khiếp sợ qua đi, lão giả kia chợt hét lên điên cuồng. Lời lão nói đã thức tỉnh các tu luyện giả quanh đó, ánh mắt ngây dại của bọn họ tức thì rực cháy, đầy vẻ tham lam. Tất cả lần nữa lại tấn công Lôi Mặc. Lôi Mặc phẫn nộ, ngửa mặt lên trời gao lên. Mối nguy hiểm lần nữa xuất hiện khiến y tỉnh táo lại. Y vụt quay đầu nhìn cả đám thần khí phía sau lưng, con ngươi chợt co lại.

-Chẳng lẽ ta phải chết ở đây sao? Ta còn chưa gặp được người đó.

Lôi Mặc tuyệt vọng lẩm bẩm nói. Y biết, nếu không có chuyện gì bất thường xảy ra, chỉ một khác sau, y sẽ bị những thanh thần khí này cắn nát.

-Ầm ầm long!

Một tiếng nổ như ngàn vạn tia sấm sét cùng giáng xuống vang lên. Những thanh thần khí đang tấn công Lôi Mặc đều bị đánh vụn. Một thân ảnh cao lớn chậm rãi hiện lên trước mặt y. Lôi Mặc đang tuyệt vọng chợt cảm nhận được một cảm giác thân thiết, không nói lên lời. Vừa thấy rõ khuôn mặt của người này, y đã sửng sốt, ngơ ngác nhìn người đó. Một thứ tình cảm phức tạp bao phủ lấy Lôi Mặc, khiến y không biết nói gì, chỉ ngơ ngác, chăm chú nhìn khuôn mặt giống mình kia.

Lôi Mặc ngàn vạn lần không ngờ được lúc này y lại có thể gặp được người y vừa muốn lại vừa không muốn gặp mặt nhất này. Đối mặt với người này, Lôi Mặc vừa giận dữ, lại vừa vui mừng, tình cảm của y lúc này hết sức phức tạp, khó có thể nói rõ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Người xuất hiện trước mặt Lôi Mặc chính là Lôi Cương. Nhìn gương mặt vẫn còn chưa hết khiếp sợ của Lôi Mặc, Lôi Cương không kìm nổi thứ tình cảm vừa yêu thương vừa tự trách trong lòng. Hắn đưa tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai Lôi Mặc. Một luồng sức mạnh tinh khiết của cả bảy hành ào ào đi vào trong cơ thể Lôi Mặc, thương thế phía sau y hoàn toàn khỏi hẳn trong chốc lát.

Lôi Cương vỗ vỗ vai Lôi Mặc, thản nhiên nói:

-Mọi chuyện cứ giao cho ta đi.

Lúc này, hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn mấy trăm vị tu luyện giả. Gương mặt hắn hết sức bình thản, ánh mắt thâm trầm, hắn hờ hững nói:

-Các ngươi muốn giết chết nó sao? Là các ngươi đả thương nó?

Lời Lôi Cương nói không hề có chút tình cảm nào, như thể hắn đang nói đến một chuyện không liên quan đến hắn vậy. Nhưng khẩu khí của hắn lại mạnh mẽ, vừa chân thật lại đáng tin, giọng nói như tiếng sấm rền vang vọng mãi trong không trung không tan, tạo một cảm giác hết sức uy nghiêm.

-Là Ma!

-A! Đúng là Ma rồi.

-Không đúng, hắn không phải là Ma. Hắn là Lôi Cương, Lôi Cương của Thánh giới Hồng Hoang.

Từng tiếng kinh hô vang lên, trong đó nổi lên một tiếng thét kinh hãi cực kỳ chói tai.

-Lôi Cương? Là Lôi Cương của Thánh giới Hồng Hoang sao?

-Mặc giống Lôi Cương như vậy, lại cũng giống Ma nữa, lẽ nào…Bọn họ là…

Rất nhiều tu luyện giả cùng suy đoán, nhưng không người nào rời khỏi nơi này.

Lôi Cương lẳng lặng đứng đó, không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào các tu luyện giả đứng phía trước nhưng cũng đủ cho Lôi Mặc cảm thấy hoàn toàn an tâm.

-Giết hắn. Trong cơ thể Mặc có thần khí thiên giai, thậm chí còn mạnh hơn thần khí thiên giai nữa. Lôi Cương thì sao? Nơi này là Thái Cổ giới!

Một tiếng hô to vang lên, tên nam tử trung niên hung thần ác sát nhất điên cuồng xông lên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.