Thể Tôn – Chương 904: Quy tắc của phân than – Botruyen

Thể Tôn - Chương 904: Quy tắc của phân than

Khi Lôi Cương lĩnh ngộ trận pháp, hắn cũng khộng sợ Tượng và Thần Vân sẽ đến quấy rầy, hắn có thể đi vào không gian hư vô này, là dựa vào lĩnh ngộ hệ hư của chính mình , còn Tượng và Thần Vân muốn vào không gian này thì không hề đơn giản như vậy. Cho dù có vào được thì Lôi Cương cũng có thể tỉnh lại kịp thời. Lúc này, đã không có cách nào để nhận biết phân thân hệ hư, thì chi bằng Lôi Cương tập chung lĩnh ngộ trận pháp hư hoàng.

Lôi Cương đã trải qua việc lĩnh ngộ lục hoàng, thì lần này lĩnh ngộ trận pháp hư hoàng cũng không khó. Nếu có nơi thích hợp, thì Lôi Cương đã sớm đi để lĩnh ngộ. Lúc này, đúng là lực hệ hư đã tạo thành một nơi tuyệt hảo.

Lôi Cương dần bình tâm trở lại, hắn tập trung suy nghĩ vào những điểm sáng , những tinh quang này chính là phỏng theo linh thạch trong ý nghĩ của hắn. Lôi Cương tĩnh hạ tâm để cảm ngộ kỹ lưỡng những ý cảnh của trận pháp, hắn căn bản dùng rất ít sức mạnh của mình đối với trận pháp, chỉ có thể lĩnh ngộ tốt, thì mới có thể lĩnh ngộ được trận pháp. Mà điều này lại đòi hỏi tâm tình phải cực kỳ bình tĩnh. Cũng may trong nhiều năm qua tâm tình của Lôi Cương đã như vậy, mà lại càng ngày càng tĩnh tâm hơn, và tốc độ đạt tới sự bình tĩnh của hắn lại rất nhanh.

Nhìn trận pháp trong đầu, vẻ mặt Lôi Cương cau lại, thần thức hắn biến thành một bàn tay khổng lồ, khuấy vào những tinh quanh này. Tốc độ của Lôi Cương rất nhanh, , trình độ trận pháp của hắn đã đạt tới mức cực cao. Trong đầu hắn chắc chắn cũng có khái niệm, bàn tay khổng lồ này do thần thức biến thành nhanh chóng thúc vào trận pháp hư hoàng, vốn phát sáng lộn xộn. Mặc dù nhìn vẫn lộn xộn trong tay Lôi Cương, nhưng nhìn kỹ, thì lại có thể phát hiện ra, trong đó ẩn chưa biết bao bí ẩn thâm sâu.

Có lục hoàng ở phía trước, tốc độ của Lôi Cương cực nhanh, không bao lâu sau, thì liền bố trí được trận pháp tổng quát. Nhưng đây vẫn chưa thể hiện được Lôi Cương có thể hoàn thành được trận pháp hư hoàng rất nhanh. Đây chỉ là hình dáng của giai đoạn đầu, còn rất nhiều chi tiết đòi hỏi Lôi Cương còn phải lĩnh ngộ. Cũng không phải mỗi trận pháp của một hoàng đều giống nhau, trong đó, cũng cần phải dung nhập lĩnh ngộ của mỗi một hệ.

Đối với việc lĩnh ngộ trận pháp cần phải có thời gian dài và tính cẩn thận để lĩnh ngộ.

Cùng lúc khi Lôi Cương đang lĩnh ngộ, thì hai người Tượng và Thần Vân đứng ở trên không, nhìn mười hai con thần long đang đại chiến ở phía trước, sắc mặt hai người không ngừng cau lại, bọn họ không nghĩ tới việc chơi đùa, Lôi Cương bộc phát ra sức mạnh dĩ nhiên có thể đánh một trận với phân thân. Mà nhìn Lôi Cương đang ở phía trước, ánh mắt bọn họ lại càng sợ hãi.

– Không đúng, không phải trước kia Lôi Cương phát ra bảy thần long rồi sao? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net

Tượng nhìn cuộc chiến ác liệt của thần long phía trước, sắc mặt chợt biến, nói. Còn khi nhìn Lôi Cương, thì con ngươi Tượng lại đột ngột co rụt lại, y gầm nhẹ, nói:

– Đó không phải là hắn!

Nói xong, Tượng hừ một tiếng, ba con thần long nhanh chóng bay về phía y, rồi y nhanh chóng chạy về phía hư vô. Thần Vân cũng phản ứng theo, gã thu lại phân thân rồi xoay người bước.

Lôi Cương liền biến thành một con thần long màu xanh, rồi bảy con long lại nhanh chóng dung hợp lại, trong nháy mắt tỏa ra uy lực kinh khủng. Tốc độ của thần long bảy màu được dung hợp này cực nhanh, tựa như sấm, đánh về phía Tượng và Thần Vân ở phía trước.

– Ầm ầm!

Trong trời đất vang lên tiếng nổ tựa như Hỗn Độn thủa ban đầu. Cảm thụ được mối nguy hiểm, Tượng và Thần Vân cùng sợ hãi quay đầu. Nhưng bọn chúng còn kịp phản ứng, thì thần long bảy màu đã xẹt qua, một sóng chấn động mãnh liệt lan rộng ra.

Một lúc lâu sau, cả bốn phía đều bị san phẳng, tất cả cốt hài của các đệ tử Thái Cổ bị đẩy mạnh, rơi lả tả khắp nơi. Hai luồng ánh sáng trên bầu trời lúc ẩn lúc hiện, đó chính là Tượng và Thần Vân, bị lực của thần long bảy màu dung hợp bộc phát, tấn công, khiến bọn họ bị thương nặng.

Uy lực của lực bảy màu được dung hợp này có thể nói là khiến người ta sợ hãi, Lôi Cương có thể yên tâm tu luyện ở hư vô. Điều này rõ ràng đúng như dự đoán, lúc này, Tượng và Thần Vân gần như phải đối mặt với kết cục hồn phi phách tán. Nhưng hai người đều có sẵn ba phân thân, nên đều cực kỳ siêu phàm, mà lúc này, linh lực trong không gian lại càng thêm dày đặc, khiến hai người hấp thu điên cuồng.

Không biết bao lâu, thì hai luống ánh sáng biến thành hình dáng của Tượng và Thần Vân, hai người bọn họ đã khôi phục lại một chút. Lúc này, tuy hai người đang ngồi xếp bằng trên không trung, nhưng tâm trạng bọn họ đều để ý tới đối phương bởi bây giờ là thời cơ tốt nhất để thôn phệ.

Một ngày nọ, hai người mở trừng hai mắt, dường như mỗi người bọn họ đều hiểu ý định trong lòng đối phương. Ánh sáng ba màu toàn thân Tượng sáng rực lên, giống như chưa hề bị thương, còn Thần Vân cũng hóa thành ba bóng người, là ba phân thân, thủy, hỏa, thổ. Một Thần Vân hóa thành ba Thần Vân nhanh chóng đánh về phía Tượng.

Hai người bị thượng nặng lại quay ra đánh nhau, thôn phệ đối phương. Cuối cùng, hai người lại thu nhỏ lại một cách kỳ lạ, như thể đang cùng thôn phệ lẫn nhau, rồi chính mình cũng biến mất. Nhưng hậu quả của việc thu nhỏ lại như vậy, cũng giống như là tự giết lẫn nhau, cuối cùng hai người cùng chết.

Sau cùng, khi hai người thực sự biến mất như vậy, thì đột nhiên, một ánh sáng màu nâu hiện lên, lực tỏa ra nồng đậm, một tiểu nhân từ từ hiện ra, hình dáng thì đúng là Thần Vân. Khi hình dáng đã là một đứa trẻ ba tuổi, Thần Vân quay về phía bầu trời cắn một cái, khóe miệng gã nở nụ cười lạnh lùng, rồi gã ngồi xuống.

Tại hư vô, lúc này Lôi Cương vẫn như cũ, không hề ngừng khuấy vào tinh điểm trong đầu. Giờ hắn lại càng tỉ mỉ hơn, mỗi một chỗ đều có một nguyên nhân đặc biệt riêng.

Như thể ở trong tầng thứ tám của chí bảo, không bị thời gian hạn chế, Lôi Cương cũng không biết đã bao lâu rồi, hắn chỉ biết là, mình đã bước vào giai đoạn kết thúc của trận pháp, và giờ đang xắp xếp từng điểm sáng một.

Một ngày, một bóng người bình thường từ từ hiện ra bên ngoài hư vô, người này chính là Thần Vân, còn Tượng không biết đã bị Thần Vân thôn phệ hay như thế nào mà lại biến mất không thấy đâu nữa. Trên khuôn mặt Thần Vân luôn hiện lên một nụ cười, khí tức toàn thân gã cũng đã thu bớt lại, cả người gã giờ chỉ giống như một người bình thường. Dung hợp sáu phân thân, Thần Vân đã đạt tới một trình độ kinh khủng.

Sau khi trầm ngâm một hồi, Thần Vân bước vào trong phiến hư vô này, gã cảm thụ được sức mạnh của lực hư. Toàn thân gã rản ra ánh sáng sáu màu để ngăn chặn cthức lực này, gã nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói:

– Phân thân hệ hư lại đã mạnh như vậy rồi sao? Chẳng nhẽ là vì không gian này? Gần như đã vượt quá cả quy tắc của phân thân.

Ngay sau đó, Thần Vân lại nhìn về phía trước, trong mắt gã dĩ nhiên có vẻ kiêng dè, thấp giọng nói:

– Sức mạnh của người này, mình chắc chắn vẫn không có cách nào để thắng cả, chi bằng chiếm được phân thân hệ hư rồi thì sẽ đánh với hắn một trận sau.

Ngay lập tức gã lại ngồi xếp bằng, giống như đang tập trung cảm nhận.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.