Thể Tôn – Chương 791: Nữ tử tóc bạc – Botruyen

Thể Tôn - Chương 791: Nữ tử tóc bạc

Lệ Điễn mua xong Khai Thiên thiết quyển liền bỏ đi. Lôi Cương hết sức lo lắng chuyện vì sao y lại muốn mua thiết quyển? Liệu có phải y có thể lĩnh ngộ được ý cảnh ẩn chứa trong thiết quyển hay không? Cho dù thế nào, Lôi Cương nhất định phải tìm y để đoạt lại thiết quyển. Lúc này, hắn không còn phải e ngại Lệ Điễn nữa, bởi hắn đã có thực lực đánh chết y.

-Mà thôi, động phủ Đạo Hoang sắp mở ra rồi. Trước ta cứ vào trong động phủ đã rồi sẽ tính đến chuyện đi tìm Lệ Điễn sau.

Lôi Cương thầm nghĩ nếu đã phải mất cả nghìn năm mới đoạt được Khai Thiên thiết quyển, thì cũng chẳng xá gì mấy chục năm. Tức thì, hắn nói:

-La lão ca, cho dù thế nào huynh cũng phải giúp ta treo một giải thưởng. Chỉ cần đoạt được vật đó, còn người đó muốn bao nhiêu Hồn châu cũng cứ đáp ứng y đi.

La Thiên Minh gật đầu. Cho dù Lôi Cương không nói, lão cũng sẽ làm như vậy. Đứng từ góc độ con mắt thương nhân của lão, Lôi Cương hiển nhiên là người đáng để kết giao. Nếu phải mất đi món đồ gì dù quý giá, lão cũng không tiếc. Nhưng nếu có thể kết giao cùng người ngày sau sẽ là cường giả tuyệt thế lại là chuyện không thể đổi chác được. Chưa kể, đứng trên phương diện cá nhân, La Thiên Minh rất có hảo cảm với Lôi Cương. Bất kể là Lôi Cương của trước đây hay hắn của hiện tại, hắn đều không chút kiêu ngạo. Nếu nói trước đây hắn chưa thể kiêu ngạo được thì cũng đúng, nhưng giờ, hắn đã danh chấn Thánh giới Hồng Hoang, lại có thể đạt được hỗn độn thiên giai. Thế nhưng khi nói chuyện với một chưởng quỹ như lão, Lôi Cương vẫn nói chuyện bình đẳng, không chút kiêu ngạo. Chính vì vậy, La Thiên Minh mới dốc lòng đối đãi hắn.

-Được rồi, Lôi lão đệ, ngươi cũng cần phải chú ý đến một món vật phẩm nữa.

La Thiên Minh dường như nhớ ra cái gì, nghiêm nghị nói.

-Vật gì?

Lôi Cương nghi hoặc hỏi.

-Theo ghi chép thì từ khi còn trẻ, tiền bối Đạo Hoang đã tự mình luyện chế một nghìn vật phẩm rải rác trong hai giới. Một nghìn vật phẩm này đều là các tòa tiểu tháp sáu màu, bản thân chúng cũng không có tác dụng gì nhiều lắm. Nhưng theo lão ca suy đoán thì vật này rất có khả năng có liên quan đến động phủ. Có gì lão đệ hãy chú ý giúp ta.

La Thiên Minh thân là chưởng quỹ của một trong chín giao dịch hành lớn, dĩ nhiên hiểu biết cũng rất uyên tâm. Những gì lão nói đều là suy đoán của riêng lão.

-Tiểu tháp sáu màu?

Lôi Cương nghe thấy thế liền sửng sốt. Chợt nghĩ ra chuyện gì, hắn vội lấy một tiểu tháp nhỏ bằng nắm tay trong giới chỉ ra. Tiểu tháp này là vật đoạt được khi hắn đánh chết các tu luyện giả ở chiến trường hỗn độn huyền giai lúc trước, rồi bỏ vào trong giới chỉ, phân loại để đó. Lúc đó, Lôi Cương cũng không nhìn kỹ, chỉ thấy cái tiểu tháp này có vẻ đặc biệt, không ngờ lại do Đạo Hoang luyện chế nên. Một nghìn cái tiểu tháp, lẽ nào Đạo Hoang đã biết trước động phủ của lão sẽ mở ra nên mới luyện chế một nghìn tiểu tháp sáu màu để vật chứng chứng minh tư cách người vào động phủ hay sao? Nếu quả thật là như vậy, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là dự định của Đạo Hoang?

Càng nghĩ, Lôi Cương càng thấy tiểu tháp sáu màu này có thể là vật có liên quan đến chuyện mở động phủ của Đạo Hoang. La Thiên Minh ngạc nhiên nhìn tiểu tháp, nói:

-Lão đệ, có thể cho lão ca xem một chút không?

Lôi Cương không nói gì, chỉ đưa tiểu tháp cho La Thiên Minh, lại nghe lão nói:

-Lão ca mới chỉ nghe qua, chứ chưa từng nhìn, nhưng tiểu tháp đúng là trông như thế này. Lão đệ, ngươi thật đã giúp lão ca một việc lớn a.

La Thiên Minh mặt mày rạng rỡ, nói.

Lôi Cương sửng sốt, không biết nên nói gì, chỉ đành cười gượng. La Thiên Minh quả không hổ là thương nhân, vừa nhìn thấy tiểu tháp đã thấy được cơ hội làm ăn. Rất có khả năng lão sẽ muốn thu mua tiểu tháp này với giá cao, rồi chờ sau này biết được giá trị thực của nó thì sẽ bán đi với giá cao hơn nhiều. Dù sao, nếu như vật này quả thực dùng để vào động phủ của Đạo Hoang thì giá trị của nó cũng thực đáng quý.

Nói chuyện một hồi, Lôi Cương liền rời đi. La Thiên Minh suy đoán các cao thủ trẻ tuổi chân chính hiện vẫn chưa xuất hiện, bởi dù sao mục tiêu của bọn họ cũng là động phủ Đạo Hoang vốn còn gần bốn mươi năm nữa mới mở ra. Người muốn thành đại sự phải học được chữ nhẫn. Chính vì thế, trước khi động phủ mở ra, bọn họ nhất định sẽ không để lộ thực lực bản thân.

Chuyện này cũng khiến Lôi Cương phải từ bỏ ý định đi thăm dò các tu luyện giả khác. Lúc này, cho dù hắn có thấy được các cao thủ trẻ tuổi khác, thì cũng không thể thấy được thực lực của bọn họ.

Vừa ra khỏi giao dịch hành, Lôi Cương đã gặp phải một người cũng gọi là quen biết, Long U Nhi. Nàng mặc một bộ y phục trắng tinh phủ kín người nhưng vẫn không che giấu được thân thể yêu kiều của nàng. Gương mặt xinh đẹp của nàng thoáng cười nhưng cũng đủ để câu dẫn hồn người. Lúc này, nàng đang cùng bàn luận với một nữ tử đứng cạnh. Người đang nói chuyện với nàng là một nữ tử tóc bạc, xuất trần, đẹp tựa thiên tiên, chẳng khác nào tiên tử hạ phàm, khiến kẻ khác không dám nhìn gần nàng. Bộ y phục màu tím của nàng theo gió khẽ tung bay, mái tóc dài buông lơi, tử sam như hoa, tóc bạc trắng như tuyết, hết sức mỹ lệ, thanh nhã, cao quý thoát tục. Tuy mái tóc nàng bạc nhưng người nhìn lại không thấy nàng già nua chút nào, ngược lại còn cảm thấy khí tức thanh xuân từ nàng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, hai người ngừng nói chuyện, cùng quay đôi mắt đẹp nhìn về phía hắn. Đôi mắt vốn tĩnh lặng của Long U Nhi vừa nhìn thấy Lôi Cương, chợt run lên. Nàng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn để che giấu sự kinh ngạc trong lòng. Nữ tử tóc bạc bên cạnh nàng ngạc nhiên nhìn Long U Nhi rồi lại nhìn Lôi Cương.

-Ha ha, Long đạo hữu không hổ danh là mỹ nữ đệ nhất tinh vực Hạo Nguyệt. Lần nào Lôi mỗ nhìn thấy cũng phải say mê.

Lôi Cương cười nói. Hắn vốn không có mấy hảo cảm với Long U Nhi, hai người lại cũng chưa từng nói chuyện gì nhiều, nhưng lúc trước Tà Hồn cổ khiến Tinh Thiên Sát suýt chút nữa giết chết Long U Nhi, khiến Lôi Cương cũng hơi ngại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Long U Nhi bặm chặt môi, đôi mắt tĩnh lặng của nàng lưu chuyển một hồi. Nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, nói:

-Lôi đạo hữu quá khen rồi. Kể từ lúc trước từ biệt ở chiến trường hỗn độn địa giai, không ngờ tu vi của Lôi đạo hữu đã tiến bộ không ít.

Long U Nhi thầm thất kinh. Nàng phát hiện lúc này nàng không thể cảm nhận được khí tức của Lôi Cương nữa, chưa kể nàng còn cảm nhận thấy hắn giờ đã mạnh hơn mấy chục lần so với khi còn ở chiến trường hỗn độn địa giai. Tốc độ tu luyện như vậy khiến ngay cả thiên tài đệ nhất vạn năm mới có một của Long gia, Long U Nhi phải hoảng sợ.

Lôi Cương thản nhiên cười, không phủ nhận. Hắn tùy tiện liếc mắt nhìn nữ tử còn lại, lại thấy nàng ta đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt nàng không ngừng sáng lên, có vẻ rất hiếu kỳ với hắn. Lôi Cương phát hiện nữ tử tóc bạc này tuy tu vi không kém Long U Nhi là bao, nhưng đôi mắt nàng lại khiến hắn cảm thấy rất lạ, dường như nó có thể xuyên qua quá khứ và tương lai vậy. Hắn chợt nghĩ tới thánh nữ trong một thần tộc mà La Thiên Minh đã từng nói đến, lòng thầm ngờ vực.

Lôi Cương thu lại ánh mắt, tức thì, lại thản nhiên cười, nói:

-Long đạo hữu, Lôi mỗ còn chút chuyện phải làm, hẹn ngày sau gặp lại.

Long U Nhi cau mày, hết sức ngạc nhiên, không ngờ Lôi Cương lại tiêu sái như vậy. Nữ tử bạch y bên cạnh nàng cũng nhẹ giọng nói:

-Long tỷ tỷ, người này là ai vậy? Hắn rất mạnh a, gần như là người mạnh nhất trong đám đệ tử trẻ tuổi ta đã từng gặp, nhưng người này có chút lạ lùng a.

-Hắn là Lôi Cương. Xem cách hắn nhìn muội thì có lẽ hắn đã đoán được thân phận của muội rồi.

Long U Nhi thoáng trầm ngâm, nói. Gương mặt kiều diễm của nàng không giấu nổi vẻ cô đơn.

-A? Hắn chính là Lôi Cương sao?

Nữ tử tóc bạc cất tiếng cười nhẹ cũng đủ làm cho đám đệ tử Tây Tháp Tinh với ánh mắt đắm đuối phải thêm mê say nàng ta hơn.

-Y y, đừng có trêu chọc hắn. Hắn không phải là một Tán Tu bình thường như người ta nói đâu. Tu vi của hắn dù chỉ là hỗn độn huyền giai nhưng thực lực đủ làm người ta kinh hãi đấy.

Long U Nhi căn dặn.

-Ừ.

Nữ tử tóc bạc vui vẻ trả lời. Hai người cùng đi vào trong giao dịch hành.

Lôi Cương từ biệt Long U Nhi xong, liền ngồi lên Truyện Tống Trận rời khỏi thành Thiên Chấn, tới thành Tử Vong. Hắn dự định sẽ dùng bốn mươi năm này ở thành Tử Vong để gia tăng tu vi của bản thân. Thân thể Lôi Cương giờ đã đạt đến tử giai, nhưng muốn gia tăng tu vi lại khó chẳng khác nào lên trời, chi bằng nuốt lấy sức mạnh tràn ngập trong thành Tử Vong là hơn. Vốn dĩ hắn muốn đến Thú Triều tinh thăm Tử Vận, nhưng giờ Lôi Cương buộc phải thay đổi kế hoạch. Càng ngày càng có nhiều cường giả trẻ tuổi thần bí xuất hiện, các đại tôn cũng rất có thể sẽ nhúng tay vào, buộc hắn phải e ngại. Thân thể hắn tuy đã đạt được tử giai, nhưng vẫn có chút chênh lệch so với thực lực của đại tôn. Thành Tử Vong chính là nơi tốt nhất cho Lôi Cương tu luyện.

Lôi Cương vừa xuất hiện trên Truyện Tống Trận phía trước thành Tử Vong, đã khiến mọi người xôn xao. Các tu luyện giả vốn đang định đi vào trong thành Tử Vong, vừa nhìn thấy hắn, lại thầm lo lắng. Lôi Cương không thèm để mắt đến những ánh nhìn của người khác, nhanh chóng đi tới Truyện Tống Trận ở cửa thành Tử Vong. Hắn thoáng trầm ngâm, dự định sẽ ghé qua chiến trường huyền giai trước đã. Những năm gần đây, chiến trường huyền giai có rất nhiều đệ tử mới của Tây Tháp tinh.

-Chuyện này…Lôi chấp pháp, ngài không thể vào chiến trường hỗn độn huyền giai a. Thực lực của ngài…Các tu luyện giả đang tập trung ở Truyện Tống Trận thấy Lôi Cương đi tới chiến trường hỗn độn huyền giai đều biến sắc. Lôi Cương một quyền đánh bại hộ pháp Thiết Tiệm, thực lực như thế nào hoàn toàn có thể đoán được. Hắn muốn vào chiến trường hỗn độn huyền giai, chẳng phải là muốn giết người sao?

-Vì sao? Tu vi của ta là hỗn độn huyền giai, tại sao ta lại không vào được?

Lôi Cương liếc mắt nhìn đám tu luyện giả này, lạnh giọng quát.

Vẻ mặt hai lão giả trấn thủ nơi này đầy đau khổ. Bọn họ cũng không thể ngăn cản nổi hắn, tu vi của Lôi Cương đúng là hỗn độn huyền giai nhưng thực lực của hắn thì… Lôi Cương giao xong Hồn châu, liền đi vào trong chiến trường hỗn độn huyền giai.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.